Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 787

Chương 787 -
Chương 787 -

Thật tốt quá.

Tạ Chước Tinh hít hít mũi, muốn khóc nhưng Huyền Du Đạo Nhân bên cạnh bỗng vỗ tay, làm nó giật mình.

Huyền Du Đạo Nhân đứng dậy, bừng tỉnh hiểu ra: "Ta biết tại sao rồi! Là vì Tiểu Bạch! Tiểu Bạch là con ruột của hai người, bản thân nó đã là một kỳ tích, chính vì vậy, sau khi Tiểu Bạch gia nhập khế ước, nó đã trở thành sợi dây cân bằng giữa hai sức mạnh! Cho nên khế ước mới có thể thành công!"

Huyền Du Đạo Nhân kích động nói xong mới phát hiện xung quanh đã im bặt.

Ông ta ngạc nhiên quay đầu nhìn, thấy biểu cảm của những kiếm tu Huyền Thương Kiếm Tông trở nên vô cùng cứng đờ.

"Sao thế?" Huyền Du Đạo Nhân nhất thời chưa phản ứng lại mình vừa tiết lộ một bí mật động trời, vẫn còn nghi ngờ: "Sao các người không nói gì cả, biểu cảm lại kỳ lạ thế? Khế ước thành công rồi, các người không vui sao?"

Khuôn mặt già nua của Huyền Hành Tử giật giật, nhất thời không kiểm soát được biểu cảm, ánh mắt gần như hung dữ: "Ngươi vừa nói, ai là con ruột của ai?"

Huyền Du Đạo Nhân: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chẳng phải là..."

Ông ta vừa nói chợt nhớ đến thân phận của Phong Nhiên Trú trong Huyền Thương Kiếm Tông, âm thanh dần dần nhỏ lại.

"..."

Cả hiện trường chìm vào một sự im lặng đáng sợ.

Chỉ có Tạ Chước Tinh gãi đầu, ngơ ngác.

Sao tự nhiên mấy người lớn lại không nói gì nữa? Nó là con ruột của cha và nương, có gì lạ sao?

"Ngươi... ngươi..." Huyền Hành Tử giống như bị đả kích nặng nề trong chớp mắt, ông nhìn đứa trẻ ngây thơ trong sáng, ngón tay run rẩy chỉ vào Phong Nhiên Trú, phát ra âm thanh như sắp sụp đổ: "Ngũ sư đệ, sao đệ có thể làm ra chuyện vô nhân tính như vậy!"

Sắc mặt Dung Độ cũng khó coi đến cực điểm, ánh mắt như dao găm hướng về Phong Nhiên Trú.

Trước đó, y còn tưởng hai người này họ chỉ đến mức nói chuyện yêu đương bình thường, nhưng y hoàn toàn không ngờ Tiểu Bạch lại chính là con ruột của bọn họ!

Tiểu Bạch mới tròn bốn tuổi không lâu, tức là... Tiểu Bạch được sinh ra sau khi Tạ Vãn U bị trục xuất khỏi Huyền Thương Kiếm Tông.

Vào thời điểm đó, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đã gặp nhau rồi sao?

Tại sao?

Tất cả chuyện này, rốt cuộc là thế nào?

Dung Độ đột nhiên cảm thấy, y quá không hiểu tiểu đồ đệ của mình và Ngũ sư huynh.

Năm năm trước... Phong Nhiên Trú không phải vẫn còn bị giam trong bí cảnh dưới Ma Uyên sao, sao lại có thể gặp được Tạ Vãn U?

Nếu giữa họ đã có quan hệ, tại sao hắn lại để mặc Tạ Vãn U lưu lạc đến trần gian, bị Tạ gia ức hiếp?

Y biết, Tạ Vãn U sống không tốt ở Tạ gia, nếu Tiểu Bạch sinh ra ở Tạ gia, chắc chắn cũng không sống được những ngày tốt lành.

Chỉ cần nghĩ đến, Dung Độ cũng cảm thấy ngạt thở. Y không hiểu nhiều về tình yêu, chỉ thấy hành vi của Phong Nhiên Trú rất vô trách nhiệm.

Sao có thể làm chuyện bỏ rơi người khác chứ?

Trong lòng Dung Độ bùng lên ngọn lửa giận dữ, nhưng y nhanh chóng nghĩ đến việc, Tạ Vãn U chính là do y đích thân trục xuất khỏi Huyền Thương Kiếm Tông, nếu không phải vậy, có lẽ nàng cũng sẽ không gặp được Phong Nhiên Trú, chịu đựng những đau khổ như vậy.

Trong lúc nhất thời, sự tức giận về việc Phong Nhiên Trú bỏ rơi người khác, cùng với sự tự trách vì không bảo vệ được tiểu đồ đệ của mình trào dâng, trong lòng Dung Độ cảm thấy hỗn độn, lúc này mới không lập tức rút kiếm giận dữ với Phong Nhiên Trú.

Phong Nhiên Trú không quan tâm đến ánh mắt khác thường của mọi người, Tạ Vãn U vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, trái tim Phong Nhiên Trú nóng như lửa đốt, không có tâm trạng để nói chuyện này với người khác vào lúc này, cúi xuống bế Tạ Vãn U lên, nói ngắn gọn: "Có nguyên do, đợi Tạ Vãn U tỉnh lại, ta sẽ nói rõ với các người."

"Ngươi thật là, hazz... tạo nghiệt quá!" Huyền Minh Đạo Nhân cũng đau xót, không hiểu nổi Ngũ sư đệ từng không gần nữ sắc sao lại trở nên trái với luân thường đạo lý như vậy.

Ông không nhịn được mà nói với Huyền Cực Chân Nhân: "Đại sư huynh, huynh mau nói gì đi chứ!"

Nhưng ông lại thấy, vị Đại sư huynh uy nghiêm của ông đang mặt mày nghiêm trang, chắp tay sau lưng nhìn trời, trong mắt lộ ra chút ngượng ngùng.

Huyền Minh Đạo Nhân còn gì không hiểu, trong nháy mắt đã phản ứng lại, lớn tiếng trách móc Đại sư huynh: "Hóa ra huynh đã sớm biết!"

Huyền Du Đạo Nhân biết mình gây ra sai lầm lớn, vội vàng đến giảng hòa: "Ôi, chuyện nhỏ thôi mà, chẳng phải là đồ đệ của ta thích sư đệ các ngươi sao, nàng ấy không còn là đệ tử của Huyền Thương Kiếm Tông nữa, còn gì để cãi nhau, thôi thôi, đừng cãi nhau nữa, cứu người quan trọng hơn."

Ông ta còn chưa tung ra tin tức chấn động thực sự, so với tin Ngũ sư đệ của họ chính là Ma Tôn, thì tin này chẳng là gì cả.

Huyền Du Đạo Nhân có một đống tin tức muốn tiết lộ nhưng không có chỗ để nói, trong lòng đầy tiếc nuối.

Huyền Minh Đạo Nhân trừng mắt nhìn ông ta: "Đây là chuyện nhỏ sao, chuyện này..."

Ông quay đầu nhìn lại, trời ạ, Phong Nhiên Trú đã nhanh chóng bế Tạ Vãn U rời đi, ngay cả đứa trẻ cũng bỏ lại.

Chạy cũng thật nhanh.

Tạ Chước Tinh bị bỏ lại tại chỗ, lo lắng đến mức nhảy dựng lên, Huyền Cực Chân Nhân thấy vậy, liền đưa tay về phía nó: "Tiểu Bạch mau đến đây, Huyền Cực gia gia đưa con đuổi theo."

Tạ Chước Tinh vội vàng đáp một tiếng, nhanh chóng bay đến vai ông ngồi xuống.

Với tốc độ bay của một đứa trẻ, đương nhiên không đuổi kịp cha ruột, chỉ có Huyền Cực Chân Nhân tu luyện Huyền Thương Kiếm Pháp đến đỉnh cao mới miễn cưỡng đuổi theo được.

Trên đường đi, Huyền Hành Tử và Huyền Minh Đạo Nhân không nhịn được mà thay nhau hỏi Tạ Chước Tinh.

"Tiểu Bạch à, tại sao con không gọi Ngũ sư đệ là cha mà lại gọi là thúc thúc?"

Tạ Chước Tinh lo lắng cho nương, cuộn đuôi lại nói: "Bởi vì có kẻ xấu muốn bắt con của hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch không thể gọi cha, nếu không sẽ bị kẻ xấu phát hiện bắt đi."

"Kẻ xấu?" Huyền Minh Đạo Nhân và Huyền Hành Tử nhìn nhau: "Là chỉ Thần Khải?"

Tạ Chước Tinh gật đầu: "Nương nói, một khi Tiểu Bạch bị kẻ xấu phát hiện, sẽ bị bắt đi nghiên cứu."

Bình Luận (0)
Comment