"Hóa ra là vậy..."
Trước đó, bọn họ còn tưởng Ngũ sư đệ không muốn cho danh phận, mới không cho Tiểu Bạch gọi cha... Hóa ra là bọn họ đã dùng suy nghĩ xấu xa nhất để phỏng đoán Ngũ sư đệ.
Huyền Hành Tử lại hỏi: "Tiểu Bạch, con có biết cha và nương con gặp nhau như thế nào không?"
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Lúc đó Tiểu Bạch vẫn chưa ra đời, nên Tiểu Bạch không biết."
Nói xong, trong ánh mắt của nó lộ ra một chút khó hiểu, giống như đang thấy lạ vì Huyền Hành Tử gia gia lại hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy không cần trả lời như vậy.
"..."
Huyền Cực Chân Nhân bất đắc dĩ truyền âm cho ba sư đệ: "Việc Tiểu Bạch ra đời là do ngẫu nhiên, các đệ đừng hỏi nữa, trong đó còn có ẩn tình, đến lúc ta sẽ giải thích rõ ràng cho các đệ."
Lúc này Huyền Hành Tử và Huyền Minh Đạo Nhân mới miễn cưỡng bỏ qua.
Dung Độ thì mặt mày đăm chiêu, nhìn về phía trước, rõ ràng là thần hồn đã bay xa, không biết đang nghĩ gì.
Mặc kệ có ẩn tình là gì, y sợ mình không có cách nào thỏa mái được.
*
Tạ Vãn U vẫn chưa biết chuyện ồn ào xảy ra bên ngoài, nàng mơ mơ màng màng bị kéo vào một nơi tối tăm, xung quanh đều bị bóng tối dày đặc bao phủ, chỉ là xa xa có một luồng sáng yếu ớt, nàng theo bản năng bước về phía đó, không biết đã đi bao lâu mới chạm đến luồng sáng đó.
Ánh sáng yếu ớt dịu dàng đột nhiên trở nên chói mắt, Tạ Vãn U đưa tay che lại, khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Nàng như đang ở trên chín tầng trời, bên dưới đen kịt một vùng, lấy nàng làm trung tâm, chia ra giới hạn rõ ràng
Nàng thẫn thờ đứng trên không trung, đứng ở góc độ của người ngoài cuộc nhìn cảnh tượng hai quân đối đầu.
Đây là đang làm gì vậy?
Trong mắt Tạ Vãn U thoáng hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng nàng không hoang mang quá lâu, thủ lĩnh của hai quân đứng ra tuyên bố trước trận chiến, nội dung cuộc nói chuyện của họ ít nhiều đã giải đáp được thắc mắc của Tạ Vãn U.
Hoá ra đây chính là Thượng giới, mà nguồn gốc của cuộc đại chiến này chính là do một quy tắc đã lưu truyền từ lâu ở Thượng giới.
Việc thay đổi vương quyền của Thượng giới không phải là chế độ thừa kế của con trai trưởng, cứ năm nghìn năm một lần, người thống trị phải lựa chọn một người trong số tộc Thần thú và Nhân tộc, sau đó luân phiên thay thế.
Mà đến lượt người thống trị Nhân tộc đời này, lại động lòng tham, không chịu giao quyền lại cho thủ lĩnh tộc Thần thú, hai tộc đã nổ ra mâu thuẫn kịch liệt, thế là mới có cuộc chiến mà nàng nhìn thấy này.
Kết quả cuối cùng, tất nhiên là Nhân tộc thắng, thắng làm vua thua làm giặc, tất cả Thần thú đều bị đánh xuống Thượng giới, rơi xuống phàm trần, mãi mãi không thể lay chuyển được vị thế thống trị vương quyền Thượng giới của Nhân tộc.
Tuy nhiên, người thống trị Nhân tộc vẫn cảm thấy tộc Thần thú sẽ quay trở lại, hắn sợ còn sót lại dư đảng của Thần thú đánh lên Thượng giới, tranh giành ngôi vị của hắn, nên...
Nên hắn đã phong toả con đường lên trời!
Phong toả!
Tạ Vãn U trực tiếp trợn mắt há hốc mồm!
Đây là chuyện con người có thể làm sao!
Phong toả con đường lên trời, một mặt ngăn cản khả năng báo thù của tộc Thần thú, mặt khác còn ngăn cản các vị tiên mới phi thăng lên tranh giành thần vị với bọn họ.
Tạ Vãn U hiểu, trong thiên quy nguyên thuỷ của Thượng giới, các vị tiên không đủ đức để đảm nhiệm chức vụ sẽ bị các vị tiên ưu tú sau này thay thế.
Vì vậy, quyết định này của người thống trị Nhân tộc được đại đa số các vị tiên ủng hộ, bởi vì hành động này bảo vệ lợi ích của họ, có thể khiến họ tiếp tục chè chén say sưa ở Thượng giới, chỉ cần hưởng thụ quyền lợi mà không cần thực hiện nghĩa vụ, đối mặt với rủi ro sự nghiệp bị thay thế.
Như vậy, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Con đường lên trời bị phong toả, cho dù muốn lên Thượng giới để đòi công lý thì cũng không ai làm được nữa.
Trừ khi... dưới trần gian có thần minh đủ mạnh mẽ có thể mở ra con đường lên trời đã bị Đế quân đương nhiệm phong tỏa.
Nhưng nếu không thể phi thăng, thì làm sao nhân gian có thể xuất hiện thần được? Điều này lại tạo thành một nghịch lý.
Tạ Vãn U thở dài.
Nếu thần không thể đoạn tuyệt thất tình lục dục, sinh ra dục vọng tiêu cực, ắt sẽ gây hoạ cho chúng sinh.
May mắn thay, mọi chuyện không phải là không có cách giải quyết, Tạ Vãn U nhìn thấy trong hình ảnh, có năm thần khí theo sự sụp đổ của tộc Thần thú, rơi xuống nhân gian.
Thông Minh Lệnh do một tộc được tộc Thần thú tin tưởng- tộc Thỏ Nguyệt mang đi; trong khi đó, Sơn Hà Xã Tắc Đồ ẩn mình trong vương triều nhân gian, chỉ khi thiên hạ thống nhất mới có thể tái xuất hiện; Định Khôn Châu rơi xuống biển sâu, được tộc người cá thu được; Thiên Cương Kích được giấu trong Lưu Ly Tiên Phủ, ẩn mình trong giới tu chân với Lưu Ly Tiên Phủ, một trăm năm mở ra một lần; Nghiệt Kính Đài trôi dạt khắp thế gian, luân chuyển qua tay vô số người, âm thầm đan xen số phận của chúng sinh.
Tuy kiếm Phất Sương cũng là một trong những thần khí, nhưng lại là kỳ tích do phàm nhân tạo ra.
Người đúc kiếm đã dùng thân phận phàm nhân đúc thành thần khí, cái dựa vào chính là một luồng tinh hồn Tuyết phượng được đúc vào kiếm.
Tạ Vãn U ước tính, nếu tập hợp sáu thần khí lại với nhau, biết đâu có thể phá được cấm chế trên con đường lên trời? Nhưng Tạ Vãn U cảm thấy hy vọng không lớn, dù sao thì thần khí cũng chỉ là thần khí, đã nhiều năm trôi qua kể từ trận đại chiến năm xưa, sức mạnh được tích trữ trong thần khí e cũng đã tiêu hao không ít rồi?
Tạ Vãn U cảm thấy đầu óc mình sắp không hoạt động nổi nữa.
Nàng suy nghĩ, những ký ức truyền thừa trước mắt cũng sắp kết thúc.
Vô số Thần thú hoá thành luồng sáng chói mắt, từ Lạc Thần Đài rơi xuống, chỉ có khi tộc Tuyết phượng rơi xuống, Thượng giới và Hạ giới cùng lúc tuyết rơi.
Đây chính là cuộc chiến tranh của thần linh năm xưa.