Tạ Vãn U nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không một lúc, sau đó lấy ra một chiếc hộp đen từ nhẫn trữ vật trên người ra.
Bên trong chiếc hộp đen là một trong những thần khí - Thông Minh Lệnh.
Đây là thứ mà Miểu Nguyệt tặng cho nàng, nói rất quan trọng, lúc đó Tạ Vãn U không mở hộp ngay, dùng Thông Minh Lệnh vào U Minh, chính là vì không biết cách sử dụng Thông Minh Lệnh, không dám mạo hiểm vào, nhưng mà bây giờ...
Đầu ngón tay Tạ Vãn U vuốt ve phù văn màu vàng trên hộp, có chút suy tư, lấy ra phù liên lạc, liên lạc với Miểu Nguyệt.
Lúc này đang là nửa đêm, tất nhiên Miểu Nguyệt đã ngủ, khi nhận được liên lạc, giọng nói vẫn còn mơ màng: "Ừm? Sao vậy?"
Tạ Vãn U đặt một tay lên chiếc hộp đen, giọng nghiêm túc hỏi: "Thỏ con, ta hỏi ngươi, U Minh có khái niệm về thời gian không?"
"A? Ngươi chờ một chút, ta tỉnh táo lại đã." Miểu Nguyệt vừa ngủ dậy đã bị hỏi một câu trừu tượng như vậy, đầu óc trở nên hỗn độn, vừa dụi mắt vừa ngồi dậy, ngáp một cái: "Ngươi nói U Minh có dòng chảy thời gian không? Chắc chắn là không rồi, U Minh là vùng đất chết nằm ngoài tam giới, vô số linh hồn chết chìm trong Vong Xuyên, Vong Xuyên không có khởi đầu cũng không có kết thúc, thời gian trong Vong Xuyên là hư vô, giống như Vong Xuyên, mãi mãi không trôi đi."
Miểu Nguyệt nói xong một hơi, vuốt tóc, tiện thể đá một cái vào bàn tay của Loan Trạm đang sờ soạng bên cạnh, mặc áo choàng xuống giường, nghiêm mặt hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ đến việc hỏi cái này?"
"Không có gì, chỉ muốn kiểm chứng một phỏng đoán của ta thôi." Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, lại hỏi: "Nói cách khác, giả sử ta muốn đưa toàn bộ thời gian của thế giới quay ngược lại một năm trước, vậy chỉ cần ta cất một thứ vào trong U Minh, thì có phải thứ đó sẽ không theo dòng thời gian trôi ngược về không?"
"A?" Miểu Nguyệt gãi đầu, suýt nữa không theo kịp mạch suy nghĩ của Tạ Vãn U, do dự nói: "... Về mặt lý thuyết thì đúng là khả thi, nhưng mà —" Sao mọi chuyện đột nhiên lại liên quan đến việc quay ngược thời gian thế này? Tỷ muội tốt của nàng ấy sẽ không lại định làm chuyện kinh thiên động địa gì chứ?
Nhận được câu trả lời, Tạ Vãn U nheo mắt, trầm thấp nói: "Ta hiểu rồi."
"Ngươi hiểu cái gì?"
Tạ Vãn U lướt ngón tay qua các góc cạnh của chiếc hộp đen: "Ta phải xuống U Minh một chuyến."
Đột ngột thế sao? Miểu Nguyệt ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Được, ngươi định xuống đó khi nào?"
"Càng sớm càng tốt."
Nếu như suy đoán là đúng, thì tất cả các thần khí... hiện tại chắc đều đang ở trong U Minh.
Kết thúc liên lạc, Tạ Vãn U ngồi một mình trong thư phòng rất lâu, cho đến khi có tiếng động ở cửa, nàng mới kéo suy nghĩ của mình trở về.
Tạ Vãn U bừng tỉnh, thấy cánh cửa bị kéo ra một chút, trong tầm mắt xuất hiện một đôi tai trắng muốt.
Đôi tai đó run rẩy trong tầm mắt của nàng, sau đó một cái đầu nhỏ thò vào, nửa che nửa mở, nhỏ giọng hỏi: "Nương, Tiểu Bạch có thể vào không ạ?"
Tạ Vãn U không khỏi bật cười: "Được chứ, Tiểu Bạch mau vào đi.
Lúc này Tạ Chước Tinh mới rón rén bước vào, nó còn chưa cao bằng bàn của Tạ Vãn U, đi đến bên bàn, Tạ Vãn U chỉ có thể nhìn thấy đôi tai nhọn đang run rẩy của nó.
Tạ Vãn U nhìn nó kiễng chân, như dâng bảo vật mà đặt lên bàn một vài linh quả màu đỏ, trên linh quả còn đọng những giọt nước trong veo, hiển nhiên là vừa được đứa trẻ rửa sạch.
Tạ Chước Tinh bám hai tay vào bàn, đôi mắt tròn màu xám xanh cười híp mắt: "Cho nương ăn ~"
"Cảm ơn Tiểu Bạch." Tạ Vãn U vẫy tay với nó: "Nương muốn vừa ôm Tiểu Bạch vừa ăn trái cây."
Tạ Chước Tinh nghe vậy lập tức bước những bước chân ngắn ngủi lại gần, vui vẻ trèo lên đầu gối của Tạ Vãn U rồi ngồi xuống, Tạ Vãn U một tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, một tay cầm lấy linh quả trên bàn cắn một miếng, hương vị ngọt ngào lan tỏa, khiến người ta cảm thấy ngon miệng.
"Ngon quá!" Tạ Vãn U áp mặt vào Tạ Chước Tinh: "Sao muộn như vậy Tiểu Bạch lại chưa ngủ?"
Tạ Chước Tinh lắc lư đôi chân, thoải mái nheo mắt: "Tiểu Bạch ngủ không được, nên muốn đến thăm nương."
Nó nhìn thấy chiếc hộp đen đặt trên bàn, liền tò mò hỏi: "Nương, trong hộp có gì vậy ạ?"
"Là Thông Minh Lệnh, nương định đến U Minh một chuyến." Tạ Vãn U vuốt ve mái tóc bạc mềm mại của Tạ Chước Tinh, trong lòng nghĩ đến gì đó, như vô tình hỏi: "Tiểu Bạch thấy thế nào?"
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu một chút, trong mắt thoáng chút mơ hồ: "Nương, U Minh là nơi nào vậy? Có xa lắm không?"
Tạ Vãn U kiên nhẫn giải thích với nó: "Không xa, U Minh là nơi mà linh hồn của người phàm sẽ đến sau khi chết - đương nhiên, nương đến U Minh là có con đường an toàn khác, Tiểu Bạch không cần lo lắng."
Nhưng trên mặt Tạ Chước Tinh lại hiện lên một chút do dự, nó như nghĩ đến điều gì đó, mím môi hỏi: "Vậy... U Minh có nhiều quỷ không ạ?"
Thấy Tạ Vãn U gật đầu, đôi tai trên đầu Tạ Chước Tinh run rẩy, nhỏ giọng nói: "Thực ra, Tiểu Bạch vì gặp ác mộng nên mới không ngủ được."
Nó nhìn về phía chiếc hộp đen: "Trong mơ có rất nhiều bóng đen, trông rất đáng sợ, chúng đều đuổi theo Tiểu Bạch, Tiểu Bạch muốn chạy, nhưng cơ thể rất nặng, Tiểu Bạch cứ chìm xuống mãi..."
Trong mắt nó hiện lên một tia lo lắng: "Nương, người có thể đánh lại nhiều quỷ như vậy không? Có nguy hiểm không?"
Tạ Vãn U ôm nó, hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó: "Không nguy hiểm, một quyền của nương đánh bay trăm con quỷ."
Tạ Chước Tinh không nhịn được cười, vùi mặt vào cổ Tạ Vãn U cọ cọ.
Tạ Vãn U thực sự không lừa nó, người bình thường vào U Minh thực sự rất nguy hiểm, theo thời gian sẽ bị âm khí của U Minh dần dần xâm chiếm. Nhưng nàng không phải là người bình thường, trong cơ thể nàng có thần hồn Tuyết Phượng, hoàn toàn không sợ âm khí của U Minh.