Nếu nói sợ, thì ngược lại là ma quỷ trong U Minh mới nên sợ nàng.
Điều duy nhất cần lo lắng, có lẽ là Vong Xuyên, chìm trong Vong Xuyên quá lâu, có thể sẽ giống như những linh hồn khác, dần dần mất đi ký ức về kiếp này.
Tạ Vãn U nghĩ, xem ra đến lúc đó mặc kệ có tìm được thần khí hay không, nàng cũng phải ra ngoài kịp thời.
Nhìn Tạ Chước Tinh, Tạ Vãn U đột nhiên nhớ đến lời nhắc nhở của tổ sư gia - tổ sư gia nói, chìa khóa để phá vỡ cục diện xa tận chân trời gần ngay trước mắt, hóa ra không phải chỉ Tiểu Bạch, mà là Thông Minh Lệnh mà nàng mang theo bên mình?
Tạ Vãn U: "..."
Quả thật lời nhắc nhở này quá mơ hồ, nếu không phải hôm nay nàng đột nhiên nghĩ gì đó, thì ai có thể nghĩ ra được chứ.
Tạ Vãn U là người rất quyết đoán. Sau khi quyết định sẽ đến U Minh một chuyến, nàng lập tức bắt tay vào sắp xếp các công việc liên quan.
Thần Khải có Huyền Thương Kiếm Tông trông chừng, Tạ Vãn U cũng khá yên tâm, chỉ có điều nàng không yên tâm nhất chính là Thẩm tông chủ đang đi chữa bệnh dịch ở nhân gian.
May mắn là Huyền Thương Kiếm Tông đã phái thêm người bảo vệ Thẩm tông chủ, lúc này Tạ Vãn U mới hơi yên tâm một chút.
Thần khí xuất thế sẽ gây ra dị tượng đất trời, vì vậy Tạ Vãn U đặc biệt chọn mở hộp màu đen tại Huyền Thương Kiếm Tông. Bên ngoài Huyền Thương Kiếm Tông có đại trận hộ sơn do tổ sư gia bố trí, có thể ngăn chặn dòm ngó của những người khác.
Phong Nhiên Trú còn muốn cùng Tạ Vãn U xuống U Minh, nhưng bị Tạ Vãn U kiên quyết từ chối. Đùa à, Phong Nhiên Trú là một thần thú hỗn huyết đã nhập ma, xuống U Minh chỉ khiến âm khí xâm nhập nhanh hơn, nàng không muốn đi U Minh một chuyến rồi quay về thì đã thành góa phụ.
Những người của Huyền Thương Kiếm Tông cũng có ý muốn cùng Tạ Vãn U xuống U Minh, nhưng đều bị Tạ Vãn U từ chối.
U Minh không giống những bí cảnh bình thường, người sống đi vào thì khó tránh khỏi bị âm khí xâm nhập, đừng nên tăng thêm thương vong nữa.
Trước khi đi, Huyền Cực Chân Nhân thắp một nén hương, nghiêm túc nói với Tạ Vãn U: "Mặc kệ kết quả thế nào, ngươi phải quay về trong vòng nửa canh giờ."
Tạ Vãn U đáp ứng, hít một hơi thật sâu, nhìn vào hộp màu đen trong tay.
Phù văn màu vang trên hộp màu đen tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, phản chiếu với thanh kiếm Phất Sương sau lưng nàng, một tiếng "bốp" vang lên, Tạ Vãn U không tốn chút sức nào đã mở được hộp.
Hắc khí bất thường tràn ra từ trong hộp, giống như hộp Pandora vậy, việc mở hộp màu đen cũng giải phóng ra những thứ không bình thường.
Gần như cùng lúc đó, trên bầu trời Huyền Thương Kiếm Tông bỗng tụ lại một đám mây đen dày đặc, tia chớp màu tím nổ vang như sấm rền, Tạ Vãn U không thèm chớp mắt, đưa ngón tay vào trong hộp màu đen.
Nàng chạm vào một thứ vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức hình như có thể đóng băng cả linh hồn, Tạ Vãn U khép các ngón tay lại, nắm chặt, hoàn toàn lấy nó ra khỏi hộp.
Một lệnh bài đen kịt được nàng nắm chặt trong tay, Tạ Vãn U giơ nó lên chỉ vào một nơi nào đó trong hư không, lập tức từng luồng sương mù đen kịt tràn ra từ lệnh bài, phác họa nên một cánh cổng Minh phủ hình xoáy nước.
Tạ Vãn U nhìn Phong Nhiên Trú, hít một hơi thật sâu, kiên quyết bước vào cổng.
Bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất sau cánh cổng, tia chớp màu tím trên đỉnh đầu nổ vang, Tạ Chước Tinh đang ngồi trên vai Phong Nhiên Trú ngơ ngác giơ chân lên ấn vào ngực, không biết nhịp tim đập nhanh như vậy từ đâu mà ra.
*
Tạ Vãn U vừa bước vào cổng, lập tức đập vào mặt là một màn sương mù đen kịt đến mức giơ tay không thấy năm ngón, sau đó, bên tai nàng truyền đến vô số tiếng hú hét than khóc của những linh hồn vô danh, chói tai đến mức khiến tai Tạ Vãn U đau nhói.
Nàng bước về phía trước một bước, giống như giẫm phải đầm lầy, bất ngờ bị chìm xuống, đồng thời, một luồng hàn ý thấu xương từ mu bàn chân nàng lan ra khắp người.
Tạ Vãn U vội rút chân ra, ngự kiếm bay lên, U Minh không có linh khí, nàng dùng chính linh lực tích tụ trong đan điền của mình.
Đợi đến khi bay lên cao, Tạ Vãn U mới nhìn rõ mình vừa giẫm phải thứ gì.
Dòng sông đen ngòm uốn lượn vô tận, hai bên bờ hoa đỏ nở rộ trên xương trắng, nơi nàng vừa giẫm vào chính là sông Vong Xuyên trong truyền thuyết.
Toàn cảnh U Minh không có ánh sáng, bầu trời âm u, sương mù đen kịt bao trùm khắp nơi, thỉnh thoảng lại có một con quỷ mơ hồ xuất hiện trong đó, trong sông Vong Xuyên cũng đầy những linh hồn đang vật lộn chìm nổi, có những linh hồn không cam lòng bị chìm xuống, kêu gào thảm thiết trong đau đớn, có những linh hồn thì đã từ bỏ chống cự, lặng lẽ chìm vào sông Vong Xuyên.
Thật là một cảnh tượng hàng vạn bóng ma cùng khóc than kinh hoàng.
Tạ Vãn U tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm thấy địa điểm khả nghi cất giữ Thần Khí, nàng bay qua không trung của biển hoa bỉ ngạn, ngoài những bông hoa bỉ ngạn và hộp sọ nở rộ kỳ dị, nàng không thu được gì.
Tạ Vãn U cảm thấy Tạ Yếm không nên đặt Thần Khí ở biển hoa bỉ ngạn, như vậy sẽ rất khó tìm.
——Nhưng ở đây ngoài hoa bỉ ngạn thì chỉ còn sông Vong Xuyên.
Đang lúc Tạ Vãn U dừng lại tại chỗ suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy phía sau có một luồng khí vô cùng lạnh lẽo, nàng lập tức tránh ra, quay lại mới phát hiện đó là một sinh vật U Minh mọc hàng trăm cái đầu quỷ.
Linh hồn sống đi vào U Minh, giống như một miếng thịt thơm ngon bị ném vào bầy sói đói, rất dễ bị linh hồn tấn công, sau đó hút dương khí.
Tạ Vãn U đánh lui sinh vật U Minh này, nhưng sự tồn tại của nàng đã thu hút sự chú ý của ngày càng nhiều sinh vật U Minh, liên tục có sinh vật U Minh tràn đến, Tạ Vãn U phải giữ lại một phần linh lực, vừa chiến đấu vừa rút lui, ứng phó càng lúc càng khó khăn.