Tạ Vãn U gật đầu chào bọn họ, nhưng rất kỳ lạ, một số sư huynh vừa tiếp xúc với ánh mắt của nàng, mặt bỗng nhiên đỏ bừng, nói năng lắp bắp.
Tạ Vãn U: "???"
Nàng chưa kịp phản ứng, những sư huynh đột nhiên trở nên rụt rè đã bị những sư tỷ xung quanh đẩy đi.
Nghe nói Lạc Như Hi muốn dẫn Tạ Vãn U đi lấy thuốc, các sư tỷ tỏ ra rất nhiệt tình muốn đi cùng Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U mơ màng bị một đám sư tỷ quá nhiệt tình vây quanh, Tiểu Bạch cũng mơ màng bị những dì mới quen này khen ngợi hết lời.
Đến Hàn Hương Các, trong lòng Tiểu Bạch đã chất đầy kẹo, ngay cả trên đầu cũng có một viên kẹo hoa quế.
Tạ Tiểu Bạch chưa từng được nhiều người khen dễ thương như vậy, ngượng ngùng nép vào lòng nương, chỉ để lộ đôi mắt to màu xanh xám quan sát những dì xung quanh, phần đuôi lộ ra đằng sau thì khẽ rung rung.
Nó hơi choáng váng - cho đến khi nương lấy thuốc, tạm biệt mấy dì, trở về Lâm Sương Uyển bắt đầu sắc thuốc, Tạ Tiểu Bạch ngửi thấy một mùi lạ nồng nặc, lúc phản ứng lại thì một bát thuốc đen ngòm đã được đặt trước mặt nó.
Tạ Vãn U cười toe toét nhìn nó: "Tiểu Bạch, uống thuốc nào."
Tạ Tiểu Bạch đánh hơi dọc theo thành bát, lông toàn thân dựng ngược lên.
Nó bị mùi xông vào mũi kích thích hắt hơi liên tục, mãi một lúc sau mới do dự quay đầu nhìn Tạ Vãn U, mang theo một tia hy vọng hỏi: "Nương ơi... đây thực sự là thứ Tiểu Bạch có thể uống sao?"
Tạ Vãn U rất chắc chắn: "Đây là thuốc do Tông chủ gia gia đích thân kê, tất nhiên là có thể uống rồi - chỉ là có thể hơi đắng một chút."
Nghe nương nói bát nước đen này thực sự có thể uống, Tạ Tiểu Bạch mới hơi buồn rầu tiến lại gần, sau đó cúi đầu, liếm một ngụm nhỏ.
Tạ Tiểu Bạch: "!!!"
Hương vị của bát thuốc đen này, quả thực là vị đắng mà thú con khó lòng chịu được!
Tạ Tiểu Bạch đắng đến nỗi quay một vòng tại chỗ, khóc thút thít nhìn Tạ Vãn U: "Nương ơi, Tiểu Bạch có thể... không uống không?"
Tạ Vãn U nhìn cũng thấy hơi đau lòng, nhưng không uống thuốc thì cánh của Tiểu Bạch sẽ không lành, nàng nghĩ một lát, đưa tay bế bé con vào lòng: "Tiểu Bạch uống thuốc, sau này sẽ bay được, nhưng nếu không uống thuốc, Tiểu Bạch sẽ không bao giờ bay được nữa, Tiểu Bạch có chắc là không uống thuốc không?"
Tạ Tiểu Bạch nghe Tạ Vãn U nói, vành tai khẽ động, do dự.
Nó chưa từng trải nghiệm cảm giác bay lượn, không thể nào không khao khát được.
Tạ Vãn U thấy Tiểu Bạch dao động, tiếp tục dụ dỗ: "Hơn nữa, đợi Tiểu Bạch biết bay rồi, có thể đưa nương bay được không? Hazz, nương không có cánh, muốn bay cũng không bay được..."
Tạ Tiểu Bạch nghe vậy, lập tức không còn do dự nữa, nhanh chóng nhào chui ra khỏi lòng Tạ Vãn U, nghiêm túc nói: "Tiểu Bạch muốn uống thuốc, nương không có cánh, sau này Tiểu Bạch sẽ đưa nương bay."
Nghe được lời này của bé con, Tạ Vãn U sờ đầu Tiểu Bạch rồi hít một hơi thật sâu: "Tốt lắm! Nương chờ con!"
Hạ quyết tâm xong, Tiểu Bạch lại đến bên bát thuốc đen, nhắm chặt mắt như tráng sĩ sắp chặt tay, cúi đầu uống ừng ực.
Thuốc đắng lắm, Tạ Vãn U phải cho nó ăn nhiều đường thì Tiểu Bạch mới uống hết bát thuốc.
Uống xong thuốc, Tiểu Bạch như mất hồn, nằm bẹp trong lòng Tạ Vãn U, đuôi chẳng buồn vẫy: "Nương ơi, Tiểu Bạch phải uống thuốc bao lâu nữa thì mới bay được?"
Tạ Vãn U xoa móng vuốt của nó: "Đợi đến khi cánh Tiểu Bạch bắt đầu ngứa là có thể ngừng uống thuốc."
Tiểu Bạch không biết khi nào cánh bắt đầu ngứa, nó gặm góc áo của Tạ Vãn U, mong sáng mai thức dậy, cánh sẽ bắt đầu ngứa.
Đáng tiếc, hy vọng lại tan thành mây khói.
Ngày hôm sau, Tiểu Bạch lại uống một bát thuốc, khóc lóc ngồi trên vai Tạ Vãn U, cùng nàng đến lễ bái sư.
Lúc này, các đệ tử đến dự lễ đã đông đủ.
Đệ tử của Bích Tiêu Đan Tông ai mà không biết năm nay tông môn có một tiểu sư muội thiên tài?
Huống chi, sau khi tiểu sư muội gây tiếng vang lớn tại Đại hội Thí luyện, lại công khai từ chối lời mời của Tông chủ Thiên Nguyên, kiên quyết gia nhập Bích Tiêu Đan Tông, khiến hảo cảm của các đệ tử Bích Tiêu Đan Tông đối với tiểu sư muội tăng lên đến đỉnh điểm.
Tình hình khó khăn hiện tại của Bích Tiêu Đan Tông là sự thật mà ai cũng biết, trong hoàn cảnh như vậy, tiểu sư muội vẫn bất chấp nguy cơ bị Thiên Nguyên Đan Tông nhắm đến mà chọn Bích Tiêu Đan Tông, làm sao không khiến người ta cảm động.
Trong điện, các đệ tử Bích Tiêu đứng hai bên thì thầm bàn tán về Đại hội Thí luyện năm nay, đột nhiên cả điện trở nên im lặng.
Tông chủ Bích Tiêu Đan Tông và chư vị trưởng lão lần lượt vào điện, ngồi xuống, trên mặt các trưởng lão lộ rõ nụ cười, thỉnh thoảng quay sang nói gì đó với Tông chủ, khóe mắt Tông chủ cũng ngày càng hằn rõ nếp nhăn.
Không lâu sau, đại lễ bái sư bắt đầu.
Đầu tiên là các đệ tử mới gia nhập Bích Tiêu Đan Tông lần lượt vào điện, được các trưởng lão thu nhận làm đệ tử, trao cho lệnh bài của Bích Tiêu Đan Tông.
Toàn bộ nghi lễ không phức tạp, chỉ cần dâng một chén trà, sư tôn nhận rồi hành lễ bái lạy là hoàn thành.
Là đệ tử thân truyền của Tông chủ, Tạ Vãn U là người cuối cùng vào điện.
Lúc nàng xuất hiện trong buổi lễ bái sư, tất cả đệ tử của Bích Tiêu đều phấn khích.
"Đó có phải là tiểu sư muội họ Tạ không? Quá xinh đẹp rồi!"
"Vật nhỏ trên vai tiểu sư muội là Mèo mây cánh bạc sao? Nhỏ quá, đáng yêu quá! Nghe nói nó đã biết nói rồi, có thật không?"
"Thật đấy! Tiểu Bạch siêu đáng yêu, hôm qua ta còn vuốt ve nó, Tiểu Bạch còn gọi ta là dì đấy~"
Trong tiếng thì thầm của mọi người, Tạ Vãn U dâng trà cho Tông chủ, Tông chủ cười tủm tỉm nhận lấy, gật đầu với nàng.
Sau khi hành lễ, Tông chủ đích thân đỡ Tạ Vãn U dậy.
Tạ Vãn U ngẩng đầu nhìn Tông chủ, vị lão giả tóc bạc này đang nhìn nàng với ánh mắt hiền hòa, trong lòng Tạ Vãn U đột nhiên có một cảm giác rất lạ lẫm.
Nàng ngây người một lúc, đột nhiên nhìn thấy Lạc Như Hi và Ôn Lâm Giản ở đằng xa đang điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu với nàng.
Lúc này Tạ Vãn U mới phản ứng lại, cung kính gọi: "Sư tôn."
Kể từ đó, nàng chính thức trở thành đệ tử của Bích Tiêu Đan Tông.