Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 10

Chỉ vài câu đơn giản, Ôn Trì đã thành công bịt miệng đám quan vừa rồi còn thao thao bất tuyệt.

Không khí trong thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.

Nhìn vẻ mặt xám xịt của mấy vị quan, Ôn Trì cũng cảm thấy hơi ngượng, biết mình vô tình làm mất mặt họ, bèn rụt vai lại, câm miệng không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau, có một quan viên cúi người chắp tay: "Bẩm Thái tử điện hạ, vi thần cho rằng việc xử lý nạn châu chấu không phải chuyện nhỏ. Những năm gần đây nước ta đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của và sức người, vậy mà hiệu quả chẳng được là bao. Giờ củ khoai nóng tay này rơi vào tay phe cánh Tứ hoàng tử, dù rằng Tứ hoàng tử đang thu thập hiền tài nơi dân gian, cố tìm cách xử lý nạn châu chấu, nhưng chuyện này không thể ngày một ngày hai là xong, e rằng phải mất ba năm năm mới thấy kết quả... Một cơ hội ngàn năm có một thế này, nếu chúng ta không nhân cơ hội cắt đứt cánh tay đắc lực của Tứ hoàng tử, chẳng phải là tổn thất lớn đối với phe ta sao!"

Quan viên này nói rất chân thành tha thiết, nhưng Tạ Diệp vẫn chống cằm tỏ vẻ chán chường, không rõ có đang nghe lọt tai hay không.

Dứt lời, vị quan liền cúi đầu thấp hơn nữa, không dám hó hé.

Hai vị còn lại cũng hồi hộp chờ phản ứng của Thái tử.

Ôn Trì theo bản năng cũng hít thở thật khẽ, bắt chước Chu công công đứng giả làm phông nền – đến giờ thì cậu đã hiểu vì sao trong truyện gốc Tạ Diệp lại thích làm loạn đến thế, với ba tên quan lại đầy dã tâm cứ mớm lời kích động bên tai như thế, bảo sao hắn không sinh lòng tranh đấu.

Ba vị quan kia vẻ ngoài đạo mạo, dung mạo đoan chính, nhưng không ai thực sự nghĩ cho dân chúng, cũng chẳng ai để tâm đến nạn châu chấu ở Tấn Châu. Thứ họ quan tâm chỉ là quyền lực, địa vị và đấu đá triều chính.

Ôn Trì âm thầm thở dài – cậu tất nhiên không muốn Thái tử nghe theo lời họ. Dù sao thì cậu với Thái tử cũng là tổ hợp pháo hôi, phản diện, không có hào quang nhân vật chính chiếu rọi. Huống hồ nhân vật chính thụ còn có hệ thống biết trước tương lai trợ giúp, nếu Thái tử cố tình đối đầu với Tứ hoàng tử, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đến lúc đó Thái tử tiêu rồi, cậu – kẻ sống nhờ vào hắn – liệu còn sống được bao lâu?

Tiếc là, cậu đâu có tiếng nói gì trong chuyện này...

Ôn Trì cụp mắt nhìn tấm thảm đỏ sẫm dưới chân, không hề hay biết ánh mắt Tạ Diệp vẫn luôn dõi theo mình, cả những biến hóa nhỏ nhặt nhất trên gương mặt cậu cũng lọt hết vào mắt hắn.

"Ôn Lương." Tạ Diệp bỗng gọi.

Ôn Trì sửng sốt một lát, mới nhớ ra tên hiện tại của mình là "Ôn Lương", liền hoảng hốt cúi đầu: "Hồi bẩm Thái tử điện hạ, tiểu nhân nông cạn, thật sự không biết nên làm sao cho phải."

Vị quan kia nghe đến hai chữ "Ôn Lương" thì sững người, kế đó lập tức đoán ra thân phận của cậu, vẻ mặt suýt nữa không che giấu nổi kinh ngạc.

Thái tử điện hạ, ngài... lại để một nam sủng vào thư phòng nghe thảo luận đại sự...?!

Thật quá hoang đường!

Vị quan vội cúi người chắp tay: "Thái tử điện hạ, vi thần cho rằng chuyện này không thể chậm trễ, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội tốt."

Tạ Diệp bỗng giơ tay. Vị quan hoảng sợ lập tức im bặt.

"Việc này để sau hãy bàn." Tạ Diệp nói, "Các ngươi lui đi."

Giọng điệu hắn chẳng khác nào đuổi chó. Ba vị đại thần triều đình đã bao giờ từng bị đối xử như vậy? Ngay cả đương kim Thánh thượng cũng phải nể mặt họ ba phần, thế mà tính tình Thái tử lại còn khó đoán hơn cả Hoàng đế. Trước mặt hắn, họ chỉ biết nuốt giận vào bụng.

Ba vị quan ngập ngừng định nói lại thôi, cuối cùng vẫn không cam lòng mà rút lui.

Thư phòng trở lại yên tĩnh.

Ôn Trì nghĩ chắc cậu cũng nên lui ra thì hơn.

Đúng lúc ấy, Tạ Diệp lên tiếng: "Ăn đi."

Câu này rõ ràng là nói với Ôn Trì. Ngoài cậu ra, đám cung nữ thái giám trong phòng đều bất động, đến đầu cũng không dám ngẩng, như thể bị ai điểm huyệt.

Bộ não còn chưa kịp phản ứng, tay Ôn Trì đã ngoan ngoãn cầm lấy bánh trên bàn, đưa lên miệng, nhấm nháp từng miếng nhỏ.

Cậu hiểu rõ tính khí Thái tử kỳ quái đến cỡ nào, nên ăn cực kỳ cẩn thận, cũng không dám chậm trễ, chỉ trong chớp mắt đã xử lý xong ba đĩa bánh.

Khi Ôn Trì ăn, Tạ Diệp cứ nghiêng đầu nhìn cậu không rời mắt.

Ôn Trì không biết có gì trên mặt mình lại đáng để Tạ Diệp chăm chú nhìn như thế.

Thực ra trong lòng cậu đầy nghi vấn. Đi đến bước này rồi, cậu không thể không nhận ra Thái tử đối xử với mình khác hẳn người khác. Khi nãy hắn hỏi ý kiến cậu về nạn châu chấu, mấy vị quan kia còn suýt rớt cả cằm vì kinh ngạc.

Nhưng cậu không hiểu nổi.

Rốt cuộc cậu có gì đặc biệt trong mắt Thái tử? Chẳng lẽ Thái tử cũng như cậu, đến thời điểm nhất định sẽ bị hệ thống điều khiển?

Ôn Trì còn đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy Tạ Diệp nhàn nhạt hỏi: "Ngon không?"

Ôn Trì bừng tỉnh, vội vàng gật đầu: "Ngon ạ."

Tạ Diệp liếc Chu công công.

Chu công công nhận được ám hiệu liền bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Chẳng mấy chốc, mấy cung nữ bưng những đĩa bánh tinh xảo lần lượt tiến vào, cẩn thận đặt lên bàn, rồi lại cúi đầu lui ra.

Tạ Diệp nói: "Tiếp tục."

Ôn Trì ăn đến no muốn ói, nhưng vẫn phải cắn răng tiếp tục nhét vào miệng.

Tạ Diệp dường như tìm được niềm vui trong việc này, hứng thú quan sát vẻ mặt đau khổ của Ôn Trì, hoàn toàn không có ý định để cậu dừng lại.

Cuốicùng, Ôn Trì – người đã không thể ăn nổi nữa – sau một hồi giằng co giữa việcno đến chết và bị Thái tử siết chết, đã chọn cái sau. Cậu đẩy nửa đĩa bánh cònlại ra sau, bưng chén trà lên hớp một ngụm lớn, rồi lấy mu bàn tay lau miệng,nói:
"Thần ăn không nổi nữa."

Tạ Diệp không hề tức giận, trái lại còn ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không phải rất thích ăn sao?"

Trên trán Ôn Trì hiện ba vạch đen:
"Thích thì cũng phải có chừng mực. Ta thích ăn, nhưng đâu có nghĩa là phải ăn hết một lượt như thế."

Lời còn chưa dứt, giọng the thé của Chu công công đột ngột vang lên:
"Vô lễ!"

Ôn Trì bị hù cho run lẩy bẩy, lúc này mới ý thức được giọng điệu mình vừa dùng, mặt lập tức trắng bệch. Cậu vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.
"Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, cầu xin Thái tử điện hạ giáng tội!"

"Ôn Lương, ngươi thật to gan! Sao dám dùng giọng điệu ngỗ nghịch như thế để nói với Thái tử điện hạ?" Chu công công quát, "Người đâu!"

Hai tiểu thái giám lập tức chạy tới.

"Lôi hắn xuống!"

"Dạ!"

Hai tên thái giám lập tức áp sát, một trái một phải khống chế Ôn Trì.

Không biết bọn họ lấy đâu ra sức mạnh như thế, cưỡng ép kéo Ôn Trì từ dưới đất đứng dậy, còn dùng toàn lực như thể sợ cậu vùng vẫy phản kháng.

Nhưng Ôn Trì hoàn toàn không định phản kháng. Khi bị lôi khỏi thư phòng, cậu tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào nửa đĩa bánh còn sót lại trên bàn — sớm biết ngày này tới nhanh như vậy, cậu thà làm một con ma no bụng còn hơn.

Hu hu hu...

Rồi cậu bị lôi đi.

-------

Trong thư phòng, Chu công công siết chặt cây phất trần trong tay, sợ hãi liếc nhìn phản ứng của Thái tử từ khóe mắt.

Chỉ thấy Thái tử chống cằm bằng một tay, như đang trầm ngâm nhìn nửa đĩa bánh kia.

Chu công công tưởng rằng Thái tử đang để bụng chuyện khi nãy, bèn nháy mắt ra hiệu cho một tiểu thái giám bên cạnh.

Tiểu thái giám chuẩn bị bước tới dọn đĩa bánh đi, thì bất ngờ nghe Thái tử mở miệng:
"Hắn vừa rồi đang nhìn cái này, phải không?"

Tiểu thái giám lập tức bất động, cứng đờ như tượng, tuyệt vọng liếc nhìn Chu công công.

Chu công công dù theo Thái tử đã lâu, lúc này cũng không đoán ra nổi ý định của hắn. Ông ta cúi người, cẩn trọng đáp:
"Nếu nô tài không nhìn lầm, vừa rồi công tử Ôn đúng là cứ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh này... Thật đúng là, chết đến nơi rồi mà còn nghĩ đến cái miệng."

Ai ngờ nói xong, Thái tử lại bất chợt cười ha hả.

"Đúng là hắn." Thái tử lẩm bẩm, như đang chìm trong một đoạn ký ức nào đó, "Nhát gan lại ham ăn, chẳng khác nào con chuột chui rúc trong bóng tối."

Chu công công mặt mày nhăn nhó:
"Thái tử điện hạ, nô tài ngu dốt, không hiểu ý người..."

"Ngươi không cần hiểu." Thái tử nói, giọng chuyển lạnh, "Ai nói hắn sắp chết? Là ngươi thay bản cung quyết định à?"

Mặt Chu công công tái mét, lập tức quỳ rạp xuống, đập đầu:
"Là nô tài tự tiện làm chủ, nô tài biết sai rồi, nô tài lập tức sai người đưa Ôn công tử trở lại!"

"Thôi đi." Thái tử nói, "Để hắn về đi."

-------

Ôn Trì cứ tưởng đời mình đến đây là hết.

Không ngờ vừa bị kéo đến sân ngoài chưa bao xa, thì có một cung nữ hớt hải chạy ra, ghé tai hai tiểu thái giám nói mấy câu. Hai người kia lập tức thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, cúi đầu khom lưng đưa Ôn Trì về lại trúc viện.

Về đến phòng, Nhược Phương và Nhược Đào đang vây quanh thùng sữa vớt váng, thấy cậu liền vui vẻ gọi:
"Ôn công tử!"

Ôn Trì ngơ ngác đáp lại một tiếng.

"Ôn công tử, người không khỏe chỗ nào sao?" Bình An tinh ý phát hiện sắc mặt Ôn Trì không tốt, lo lắng nói, "Nô tài đi gọi thái y đến xem cho người."

Ôn Trì vội ngăn lại: "Không cần đâu."

"Nhưng mà công tử..."

"Ta ngủ một giấc là khỏe." Ôn Trì nói xong, cuối cùng vẫn không nhịn được, kéo Bình An sang một bên:
"Ngươi vào cung bao lâu rồi?"

Bình An chớp mắt tò mò:
"Hồi công tử, nô tài vào cung từ tám tuổi, tính đến nay đã bảy năm rồi."

Ôn Trì lại hỏi: "Ngươi luôn ở trong Đông cung sao?"

Bình An gật đầu: "Suốt bảy năm nay nô tài luôn ở Đông cung hầu hạ."

Ôn Trì ngừng một chút rồi mới tiếp:
"Vậy ngươi có biết Thái tử rốt cuộc là người thế nào không?"

Bình Luận (0)
Comment