Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 9

Khi Ôn Trì quay về Trúc Địch viện, Nhược Phương và Nhược Đào đã bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng làm ra được một chiếc bánh trái cây nhìn có chút ra dáng.

Dù nhìn qua vẫn còn chút vụng về, nhưng trong bối cảnh cổ đại thiếu đủ thứ như thế này mà làm được vậy đã là khá lắm rồi.

"Ôn công tử!" Hai tiểu cô nương còn dính đầy bột trắng trên mặt, vui vẻ ríu rít như chim nhỏ, "Người nếm thử xem mùi vị thế nào ạ!"

Ôn Trì nhận lấy chiếc muỗng nhỏ Bình An đưa, nếm một miếng bánh rồi nói: "Lần sau nhớ cho nhiều đường kính vào sữa hơn chút."

Nhược Đào nhíu mày: "Nhưng mà, Ôn công tử... cái bánh này vốn đã rất ngọt rồi mà?"

Ôn Trì bảo: "Cứ cho đi, không sao."

Nghe thế, Nhược Phương và Nhược Đào nhìn nhau, không nói gì nữa.

Sau bữa tối, Ôn Trì nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.

Không hiểu vì sao, rõ ràng cậu chỉ ở trong thư phòng Thái tử chưa đến hai canh giờ, vậy mà còn mệt hơn mấy ngày trước bận bịu làm bánh. Mới vừa nhắm mắt một chút, cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ.

--------

Hôm sau lại là một ngày bận bịu làm bánh.

Ôn Trì cứ ngỡ sau chuyện xấu hổ hôm qua, Thái tử sẽ không gọi mình vào thư phòng nữa. Nhưng sự thật chứng minh, hôm qua chỉ có mình cậu thấy xấu hổ, Thái tử thì hoàn toàn không!

Nhìn thấy Chu công công đang đứng đợi ngoài viện, Ôn Trì chết lặng trong giây lát, sau đó đành chấp nhận số phận mà đi theo.

Trúc Địch viện cách chỗ ở của Thái tử không gần, nếu đi bộ thì tốn khá nhiều thời gian. Phi tần trở lên thì có thể ngồi kiệu nhỏ, nhưng Ôn Trì chỉ là một nam thiếp nhỏ đáng thương, yếu đuối, thấp hèn...

Cậu đi đến mức chân mỏi nhừ mà còn không dám đưa tay lên xoa, đành thở dài trong lòng, cực kỳ hoài niệm mấy ngày làm cá muối trong Trúc Địch viện.

Đúng lúc đó, cậu thoáng thấy vài người đang đi tới từ phía trước.

Còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn thì Chu công công đi phía trước đã dừng bước, hơi khom lưng, giọng the thé vang lên: "Nô tài tham kiến Nguyệt công tử."

Vị Nguyệt công tử kia cười nhạt như giễu cợt: "Yo, Chu công công, các ngươi định đi đâu thế?"

Chu công công không trả lời, chỉ phe phẩy chiếc phất trần trong tay: "Hôm nay trời nắng gắt, đi ngoài nắng lâu không tốt cho da, Nguyệt công tử nên sớm quay về nghỉ ngơi thì hơn."

Nói đến đây, Nguyệt công tử cũng không tiện hỏi thêm, đành miễn cưỡng nói: "Nguyệt Quế đa tạ Chu công công đã quan tâm."

Nguyệt Quế?

Ôn Trì sững người.

Chẳng trách cậu cảm thấy bóng dáng và giọng điệu của người kia quen thuộc đến thế — thì ra là Nguyệt Quế, người cậu đã từng gặp ở đình mấy hôm trước, đồng thời cũng là em trai của Nguyệt Thiện.

Nghĩ tới Nguyệt Thiện, trước mắt Ôn Trì lại hiện lên ánh mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng của thiếu nữ lúc chết.

Tuy cậu biết Nguyệt Thiện bị giết là vì có âm mưu với Thái tử, nhưng xét từ một khía cạnh khác... nàng chết ngay sau khi cùng cậu rời đi, không chừng mấy người kia sẽ đổ hết tội lên đầu cậu.

Nghĩ vậy, Ôn Trì càng cúi gằm đầu thấp hơn, hận không thể dán luôn mặt vào áo.

Nhưng ông trời đâu để cậu được toại nguyện. Nguyệt Quế từ xa đã nhìn thấy sau lưng Chu công công có một người đi cùng, vốn định đến xem là ai, giờ lại đến gần rồi, y sao có thể bỏ lỡ?

Ngay lúc lướt qua nhau, y nghiêng đầu nhìn kỹ. Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt vốn còn bình tĩnh của Nguyệt Quế lập tức vặn vẹo.

"Là ngươi!" Y nhận ra Ôn Trì ngay lập tức, khuôn mặt được trang điểm nhạt tinh xảo tràn đầy kinh ngạc, chỉ tay vào Ôn Trì: "Thì ra là ngươi!"

Ôn Trì biết mình trốn không thoát, đành ngẩng đầu nhìn y.

Hôm nay Nguyệt Quế mặc một thân đỏ tím lòe loẹt, nhưng phối với khuôn mặt diễm lệ có phần yêu mị của y thì không những không lố lăng, ngược lại còn mang một vẻ đẹp yêu dã mang hơi hướng ngoại tộc.

Ôn Trì đã gặp không ít nam nhân, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người đàn ông... đẹp đến nhường này.

Chỉ tiếc là...

Khuôn mặt kia vì căm phẫn mà méo mó đến đáng sợ, đôi mắt hung ác kia gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Trì, như thể chỉ hận không thể xé xác cậu ngay lập tức.

Ôn Trì bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng sợ đến mức rụt về phía sau, dựa sát vào Chu công công.

Chu công công lập tức nhận ra động tác của cậu, vung phất trần lên, kiêu ngạo chắn trước người Ôn Trì, cao giọng: "Nguyệt công tử còn gì muốn nói sao?"

Nguyệt Quế thấy Chu công công có ý bảo vệ Ôn Trì, sắc mặt lập tức tối sầm lại như thể có thể nhỏ ra nước.

Y chậm rãi thu lại ánh nhìn căm thù, cụp mắt xuống, nghiến răng nói: "Không có gì."

Chu công công đáp: "Nguyệt công tử đi thong thả."

Nguyệt Quế biểu cảm khó lường, nhìn Ôn Trì một cái thật sâu, rồi quay người bỏ đi. Hai cung nữ theo hầu y vội vã hành lễ với Chu công công rồi lật đật bước theo.

Ôn Trì dõi mắt nhìn theo bóng Nguyệt Quế rời xa, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống.

Đi thêm một đoạn nữa, đoàn người rốt cuộc cũng đến bên ngoài thư phòng của Thái tử.

Ôn Trì lại cúi rạp đầu, như con rối bị giật dây lặng lẽ theo sau Chu công công bước vào.

Vừa vào thư phòng, Ôn Trì liền phát hiện bên trong không chỉ có Thái tử cùng cung nữ thái giám, mà còn có ba vị quan đang đứng nghiêm trang trước án thư, dường như đang bẩm báo điều gì với Thái tử.

Mà vị Thái tử Tạ Diệp – phản diện lớn nhất trong nguyên tác – vẫn ngồi thảnh thơi trên xe lăn như mọi khi, dáng vẻ quen thuộc ấy vẫn không đổi: nhắm mắt, chống tay, không rõ là đang lắng nghe hay đã ngủ thiếp đi.

Ba vị quan đều khom lưng, rụt rè nhìn nhau mấy lần.

Nhưng chẳng ai dám nói gì, càng không dám hỏi gì. Ai cũng sợ chỉ lỡ lời một câu là bị Thái tử trị tội.

Sự xuất hiện của Ôn Trì không nghi ngờ gì đã phá vỡ bầu không khí ngưng đọng nơi đây, ba vị quan đồng loạt ngừng lời, cẩn thận nghiêng đầu nhìn sang Ôn Trì.

Trong chớp mắt, Ôn Trì trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn đến nỗi bối rối không biết làm sao, cậu vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Chu công công.

Nhưng tiếc rằng, Chu công công vừa mới ra tay bảo vệ cậu khi nãy giờ lại hóa thành người gỗ tiêu chuẩn, đứng khoanh tay một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cứ như đã nhập định.

Ôn Trì đành nhìn sang Tạ Diệp.

Thế mà Tạ Diệp đến mí mắt cũng không buồn nâng lên, dường như hoàn toàn không biết cậu đã đến.

Dưới áp lực nặng nề, mồ hôi lạnh đầm đìa, Ôn Trì suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng đi về phía chỗ ngồi quen thuộc của mình, rồi trước ánh mắt khó tin của ba vị quan, thản nhiên ngồi xuống.

Ba người kia đã theo hầu Thái tử hai ba năm, tuy không lâu nhưng ít nhiều cũng hiểu được tính cách hắn – đúng như lời đồn ngoài cung: tính khí cổ quái, nắng mưa thất thường, coi mạng người như cỏ rác.

Nhưng chỉ có người bên cạnh hắn mới biết, đặc điểm lớn nhất của Thái tử chính là ý thức chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt với đồ vật và lãnh địa của bản thân.

Nếu có ai lỡ chân bước vào lãnh địa của hắn, hoặc vô ý chạm vào thứ gì thuộc về hắn, thì rất có thể sẽ chết không rõ nguyên do.

Thế mà ngay lúc này, lại có một nam tử trẻ tuổi dám ngang nhiên ngồi xuống ngay trước mắt Thái tử, quan trọng hơn là – Thái tử chẳng những không lên tiếng, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lấy một lần, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Dù Thái tử chẳng nói gì, nhưng ba vị quan thì đã sợ đến ướt đẫm cả phần lưng áo.

Họ nghi ngờ liệu mình có hoa mắt không, chuyện này hoàn toàn không giống phong cách của Thái tử chút nào...

Không biết người thanh niên kia rốt cuộc có thân phận ra sao.

Ôn Trì ngồi một lát, phát hiện mấy vị quan kia thỉnh thoảng lại liếc sang mình, bèn len lén nhìn vị Thái tử đang nhắm mắt giả ngủ, lại nhìn sang Chu công công như hòa tan vào không khí, cuối cùng đành liều mình mở miệng: "Chư vị đại nhân cứ tiếp tục đi, coi như ta không có mặt là được."

Mấy vị quan: "..."

Mồ hôi lạnh sau lưng họ càng tuôn dữ dội.

Những điều họ đang bàn là đại sự quốc gia, cơ mật triều đình, đến cả cung nữ thái giám hầu hạ Thái tử còn bị đuổi ra ngoài, vậy mà người trẻ tuổi này lấy đâu ra tự tin bảo họ coi như cậu không tồn tại?

Nghĩ vậy, trong lòng mấy vị quan không tránh khỏi dâng lên vài phần bất mãn, đồng thời cũng không đoán được rốt cuộc Thái tử đang có dụng ý gì.

Sau một hồi suy tính, một vị trong số họ lấy hết can đảm bước lên một bước, cúi đầu chắp tay với Tạ Diệp: "Thái tử điện hạ, vi thần..."

Người đó chưa kịp nói xong đã bị Tạ Diệp hờ hững cắt ngang: "Cứ làm theo lời hắn nói đi."

Âm thanh lập tức bị chặn lại.

Mấy vị quan nhìn nhau, đành ngậm bồ hòn tiếp tục bàn luận.

Ôn Trì nghe một lúc, phát hiện họ đang nói về chuyện của Tứ hoàng tử Tạ Cẩm – cũng chính là công chính trong nguyên tác. Hình như là có một vị quan bộ Lại thân thiết với Tạ Cẩm cấu kết với vài nha môn địa phương, nhân lúc nạn châu chấu hoành hành ở Tấn Châu để âm thầm trục lợi.

Về việc này, ba người có ý kiến khác nhau.

Có người đề nghị trực tiếp tấu lên Thánh thượng, để hoàng đế quyết định; có người lại muốn tạm thời án binh bất động, đợi thời cơ hành động; người cuối cùng thì đề xuất nhân cơ hội này ngầm ra tay, nhổ bớt cánh tay đắc lực của Tứ hoàng tử.

Đến cuối cùng, họ cũng chẳng thảo luận bao nhiêu về nạn châu chấu, miệng mở ra khép lại toàn nhắc đến Tứ hoàng tử và các hoàng tử khác.

Khi nghe đến chữ "nạn châu chấu", Ôn Trì bất giác cau mày.

Trong cốt truyện tiểu thuyết, Tạ Cẩm – nhân vật công chính – chính là nhờ dịp nạn châu chấu lần này mà lập đại công, bắt đầu được hoàng đế trọng dụng.

Tất nhiên, chuyện này không thể thiếu sự giúp sức của Ôn Lương và hệ thống của y.

Ôn Trì vẫn luôn nghĩ nạn châu chấu ở Tấn Châu là một tuyến kịch tình được đặc biệt tạo ra để làm bàn đạp cho Tạ Cẩm và Ôn Lương. Nào ngờ bên Thái tử cũng đang đau đầu vì chuyện này — à không đúng, chỉ có mấy vị quan rối rít như "thái giám còn sốt ruột hơn hoàng đế", còn Thái tử thì thờ ơ như thể chẳng liên quan gì.

Mấy vị quan tranh luận gay gắt đến đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn không tìm ra được phương án chung.

Giữa lúc không khí trong phòng đặc lại, Thái tử cuối cùng cũng mở mắt, mà ánh nhìn thì nhắm thẳng vào Ôn Trì đang ngoan ngoãn im lặng như gà con.

Sau đó, hắn cất lời: "Ngươi nói đi."

"..." Ôn Trì cảm nhận được ánh mắt sắc như dao lia sang từ đám quan viên, lúng túng đáp, "Thái tử điện hạ, tiểu nhân ngu dốt, chỉ đọc qua vài quyển thi thư, không dám vọng luận quốc sự."

"Vậy thế này đi." Tạ Diệp đổi tay chống cằm, nghiêng đầu, dáng vẻ vẫn thảnh thơi, "Ngươi thấy trong số bọn họ, ai nói có lý hơn?"

Ôn Trì: "..."

Mẹ nó, cái tên chó Thái tử này, lại muốn ép cậu chọn phe!

"Vừa rồi tiểu nhân nghe chư vị đại nhân bàn luận, cảm thấy mỗi người đều có lý riêng." Ôn Trì cẩn thận chọn một câu trả lời trung lập.

"Ồ?" Tạ Diệp cười khẽ, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào, "Vậy ngươi thấy nên xử lý chuyện này ra sao?"

Mấy vị quan cũng lập tức nhìn Ôn Trì chằm chằm.

Ôn Trì cảm giác mấy ánh nhìn ấy gần như muốn khoan thủng đầu mình, trong lòng khổ không tả xiết, đành suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân vừa nghe chư vị đại nhân bàn nhiều phương án, cả gan xin hỏi, chư vị có ai có biện pháp cụ thể để trị nạn châu chấu không?"

Một vị quan nghi hoặc nói: "Trị nạn châu chấu là việc của Tứ hoàng tử, sao lại bắt chúng ta phải nghĩ cách?"

Ôn Trì đáp: "Nếu khó khăn khiến Tứ hoàng tử đau đầu lại được chư vị đại nhân giải quyết, chỉ e Hoàng thượng sẽ nhìn các vị bằng con mắt khác. Còn những chuyện khác chẳng phải cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn sao?"

Mấy vị quan: "......"

Quan trọng là bọn họ không có cách nào trị được nạn châu chấu cả!

------

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Diệp: "Ngươi cho rằng nên giải quyết nạn châu chấu lần này thế nào?"

Ôn Trì: "Bắc nồi lên, đun nóng dầu rồi chiên vàng hai mặt châu chấu, Thái tử bên cạnh cũng thèm đến khóc luôn..."

Tạ Diệp: "???"

Bình Luận (0)
Comment