Ôn Trì vừa định bước lên phía trước, lại bất ngờ bị một bóng người chắn ngang đường.
Cậu nhìn kỹ, người trước mặt chính là Tả Chi.
Sắc mặt Tả Chi rất khó coi, không phải vì nàng có địch ý gì với Ôn Trì, mà bởi khuôn mặt nàng mang theo vẻ tái nhợt bệnh tật, trên cổ còn lờ mờ thấy được vài vết thương.
Lâu như vậy không gặp, nàng tiều tụy đi nhiều, chẳng rõ có phải vì mấy ngày qua bận tìm linh thạch cho Tạ diệp hay không.
Tả Chi dường như đã đoán trước được việc Ôn Trì sẽ tới, sắc mặt cũng không lộ vẻ ngạc nhiên gì, chỉ dịu giọng khuyên can:
"Ôn công tử, Thái tử điện hạ quả thực đang không khỏe, người tới không đúng lúc rồi, xin hãy quay về đi."
Nếu Ôn Trì đã dám lấy hết can đảm để xông vào tẩm điện của Thái tử, thì hiển nhiên cậu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Cậu nói: "Ta muốn gặp Thái tử điện hạ một lần."
Tả Chi lắc đầu: "Thái tử điện hạ không tiếp bất kỳ ai."
Ôn Trì khựng lại một chút, bất ngờ đổi lời: "Vậy ta chỉ lén nhìn một cái thôi, không để điện hạ phát hiện là được chứ gì."
Tả Chi: "......"
Nàng đã gặp không ít người muốn tiếp cận Thái tử, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người nào đầu óc xoay chuyển lanh lẹ như Ôn Trì.
Thế nhưng dù thế nào, nàng vẫn không đáp ứng yêu cầu của cậu, chỉ nói rằng Thái tử điện hạ đang trọng bệnh, cần tĩnh dưỡng yên ổn, tuyệt đối không thể để ai quấy rầy.
Ôn Trì dây dưa hồi lâu, Tả Chi vẫn không có ý buông lỏng.
Bất đắc dĩ, Ôn Trì chỉ đành từ bỏ.
Tả Chi cũng kín đáo thở phào một hơi, sắc mặt thậm chí còn dịu đi mấy phần: "Nô tỳ tiễn công tử ra ngoài."
Ôn Trì nói: "Đa tạ."
Ngay lúc Tả Chi vừa xoay người định bước ra, Ôn Trì bất ngờ lao vụt vào bên trong.
Tốc độ của Ôn Trì cực nhanh, nhanh đến mức Tả Chi chỉ kịp nhìn thấy một vệt tàn ảnh, song công lực của nàng dẫu sao cũng hơn cậu một bậc. Sau một thoáng ngẩn người, nàng lập tức phản ứng lại, vươn tay định cản Ôn Trì.
Ôn Trì đã sớm đề phòng, thong thả đón đỡ chiêu thức.
Nào ngờ chỉ vài chiêu qua lại, hai người liền đánh ngang tay. Lúc này, Ôn Trì đã dùng hết toàn lực, nhưng cậu biết rõ Tả Chi chỉ mới dùng năm sáu phần công lực.
Nếu tiếp tục thế này, nhất định cậu sẽ chịu thiệt.
"Ngươi lừa ta!"
Ôn Trì vô cùng bực bội, cũng chẳng còn tâm trí dây dưa với Tả Chi nữa, cậu không giữ nổi vẻ bình tĩnh trên bề mặt, bật thốt ra lời trong lòng, "Tạ Diệp căn bản không ở đây!"
Tả Chi ngẩn ra, nhưng vẫn không để ý tới lời của cậu, tập trung ép Ôn Trì lùi ra ngoài.
Ôn Trì càng lúc càng yếu thế, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập.
Trong phòng đang đốt lò than, nhưng khoảng cách vẫn còn xa, Ôn Trì chẳng cảm thấy nóng, thế mà trên mặt và sau lưng đã rịn một tầng mồ hôi.
Trong lồng ngực cậu như có một con thỏ con, nhảy loạn không ngừng, tựa như muốn phá da xông ra ngoài.
Đến lúc này, Tả Chi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, tay hơi buông lỏng, xoay ngược lại túm lấy cánh tay Ôn Trì, quát lớn: "Ôn công tử, người bình tĩnh một chút!"
Ôn Trì hung hăng trừng mắt nhìn nàng, giống như một mãnh thú sắp xổ lồng, trong mắt cậu hiện lên ánh đỏ nhàn nhạt: "Tạ Diệp đâu?"
"Thái tử điện hạ..." Tả Chi bị ánh mắt đó dọa cho sững lại, qua một lúc mới gượng gạo nói, "Thái tử điện hạ bệnh tình nguy kịch..."
Ôn Trì hất tay nàng ra, quay người lại định xông vào trong: "Ta muốn gặp hắn."
Tả Chi còn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi do ánh mắt vừa rồi của Ôn Trì mang đến, chỉ trong chớp mắt, chờ nàng kịp ngăn lại thì Ôn Trì đã ba bước gộp làm hai mà chạy thẳng tới trước giường.
Ôn Trì vén từng tầng từng lớp màn che, giở chăn lên, chỉ thấy trên giường hoàn toàn trống trơn.
Không có Tạ Diệp.
Trống rỗng.
Thân hình Ôn Trì hơi lảo đảo, cậu chậm rãi xoay người lại, khẽ cười với Tả Chi: "Quả nhiên hắn không có ở đây."
Sắc mặt Tả Chi trở nên ngưng trọng, ánh mắt phức tạp. Đến nước này, nàng cũng không tiện tiếp tục lừa dối, đành trầm giọng nói: "Ôn công tử đã thấy rồi, Thái tử điện hạ không có ở đây, công tử cũng nên quay về thôi."
Ôn Trì ném tấm chăn trong tay xuống đất, sải bước đi về phía Tả Chi.
Tả Chi cứ tưởng cậu sẽ lại như vừa rồi, mất khống chế cảm xúc, lập tức lùi về sau hai bước.
Kết quả Ôn Trì ra tay còn nhanh hơn, trước khi Tả Chi kịp tránh, cậu đã nhanh tay túm lấy một cánh tay của nàng.
Ôn Trì cúi đầu nhìn Tả Chi, sắc đỏ trong mắt đã lan rộng, bao phủ trọn đôi con ngươi: "Tả Chi cô nương, ngươi thành thật nói cho ta biết, Tạ Diệp có phải đã tới Hoa gia rồi không?"
Nghe vậy, Tả Chi thế mà lại hoảng loạn: "Nô tỳ không hiểu công tử đang nói gì."
Ôn Trì nhìn chằm chằm vào Tả Chi, mắt cậu tròn xoe, đen trắng rõ ràng. Cứ thế chăm chú không rời mắt, tựa như muốn nhìn thấu đáy lòng của Tả Chi.
"Ngươi đã không biết, vậy để ta nói rõ hơn một chút."
Ôn Trì dần bình tĩnh lại, thu liễm biểu cảm mất khống chế, lạnh giọng nói:
"Cái gọi là tiệc ăn mừng đó, căn bản không phải do các vị đại nhân như Doãn đại nhân tổ chức, mà là do Tạ Diệp sai khiến họ làm vậy. Hắn chỉ muốn điều hổ ly sơn, dẫn các trụ cột của nhà họ Hoa rời đi, để tiện cho hắn lẻn vào Hoa phủ lấy viên linh thạch kia."
Tuy cậu không biết vì sao mình lại có suy đoán như vậy, nhưng lúc này, cảm giác đó vô cùng mãnh liệt.
Nhìn thấy biểu cảm nhỏ nhặt thoáng qua của Tả Chi, cậu biết —— mình đoán đúng rồi.
Trong lòng đã chắc chắn, Ôn Trì lập tức buông Tả Chi ra, quay người định rời đi.
Tả Chi thấy vậy, vội vàng bước lên chặn đường cậu: "Công tử định đi đâu!"
Ôn Trì lạnh lùng nhìn về phía trước: "Ta đến Hoa phủ."
"Người đến Hoa phủ làm gì?" Giọng Tả Chi biến đổi vì kinh ngạc, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, "Người ở lại đây, không được đi đâu hết!"
Dù sao Tả Chi cũng từng là một trong những sư phụ của Ôn Trì, nếu hai người động thủ, Ôn Trì căn bản không phải đối thủ của nàng.
Ôn Trì tự biết mình đánh không lại, nên cũng không định xung đột với nàng.
Cậu liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của Tả Chi, bất ngờ mở miệng: "Tả Chi cô nương, chi bằng chúng ta cùng đi?"
Tả Chi hơi sững người.
Ôn Trì nhếch môi cười nhạt với nàng: "Ngươi cũng đang lo cho Tạ Diệp phải không? Nếu ngươi thật sự yên tâm về hắn, ngươi đã không mất bình tĩnh như thế, chỉ với vài câu nói của ta mà đã nổi giận rồi."
Tả Chi: "......"
Nàng cứ tưởng mình che giấu rất giỏi, không ngờ lại bị Ôn Trì nhìn thấu.
Ôn Trì vốn tưởng Hoa phủ nằm trong kinh thành, không ngờ Tả Chi lại dẫn cậu rời khỏi kinh thành, thẳng hướng ngoại thành mà đi.
Tuyết lớn mấy hôm nay đã ngừng rơi, nhưng trên đường và mái nhà vẫn tích đầy tuyết trắng, đưa mắt nhìn quanh, tựa như cả thế giới bị phủ trong sắc trắng tinh khiết.
Mùa đông năm nay lạnh lạ thường, suốt dọc đường họ chạy đi, hầu như không thấy bóng dáng người qua lại.
Rời khỏi kinh thành, Tả Chi tìm một chỗ nghỉ tạm, vừa chỉnh lại quần áo bị tuyết gió làm rối, vừa giải thích cho Ôn Trì:
"Hoa thị thế lực to lớn, nhà cửa dưới trướng không chỉ một nơi. Mấy chỗ trong kinh thành chẳng qua chỉ là để che mắt người ta mà thôi, nơi ở chính của họ là trên núi Tuyết Kinh."
"Núi Tuyết Kinh à?" Ôn Trì gãi đầu, "Nghe quen quá."
"Không ngờ công tử nhanh quên đến vậy." Tả Chi nhướn mày, "Lần trước các ngươi theo Dung phi đến biệt viện chẳng phải cũng ở núi Tuyết Kinh sao?"
Nghe nàng nói vậy, Ôn Trì mới nhớ ra.
Nhưng núi Tuyết Kinh chẳng phải nơi có nhiều biệt viện của hoàng thất sao? Hình như một trong những biệt viện Tạ Diệp tặng cậu cũng ở đó, vậy mà Hoa gia lại dám đặt phủ chính ở núi Tuyết Kinh!
Lòng đầy nghi hoặc, Ôn Trì nghĩ thế nào thì nói ra thế ấy.
Tả Chi nghe xong chỉ hừ lạnh: "Người ta thường nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ đương nhiên cũng hiểu đạo lý này."
Nghỉ ngơi chừng một tuần trà, họ lại tiếp tục lên đường.
Tả Chi nói nơi đó khá xa, lại không thể rầm rộ mà cưỡi xe ngựa lên núi, đành phải tự đi bộ.
Vì đường phủ đầy tuyết dày, đi lại vô cùng khó khăn, tốc độ của họ ngày càng chậm.
Đi về sau, Ôn Trì cảm thấy chân mình như không còn là của mình nữa, lạnh đến tê dại, chỉ có thể gắng gượng bước từng bước về phía trước.
Không biết từ lúc nào, từng bông tuyết như lông ngỗng lại bắt đầu rơi từ trời xuống, dày đặc, gần như phủ kín bầu trời xám xịt.
Họ đi theo một con đường nhỏ mà chỉ người nhà họ Hoa mới biết, coi như là lối tắt, chỉ có điều đường hơi dốc, nếu là người bình thường không biết võ, e rằng đã trượt ngã từ lâu.
Đi được một đoạn nữa, Tả Chi bất ngờ tăng tốc.
Ôn Trì nghiến răng đuổi theo.
Tả Chi giống như con chó nhỏ ngửi ngửi xung quanh, khi quay lại nhìn Ôn Trì, chân mày nhíu chặt, sắc mặt nặng nề: "Có mùi máu."
"Mùi máu?" Ôn Trì bắt chước ngửi ngửi như nàng, nhưng ngoài gió lạnh, cậu chẳng ngửi được gì.
Nhưng công lực của Tả Chi mạnh hơn Ôn Trì nhiều, đã nói có chuyện thì họ không dám chậm trễ, liền tăng tốc chạy về phía trước.
Không lâu sau, phủ chính của Hoa gia hiện ra trước mắt Ôn Trì — là một quần thể kiến trúc đen kịt giữa nền tuyết trắng.
Nhìn từ xa, trông như một bức tranh thủy mặc nhạt nhòa chỉ có hai màu đen trắng, dưới nền trời u ám càng thêm trang nghiêm, lạnh lẽo...
Tựa như toát ra một luồng tử khí vô hình.
Ôn Trì kéo áo choàng trùm đầu và mặt, khi đến gần, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong gió.
Càng đến gần, mùi càng nồng.
Khi họ đến trước cánh cổng lớn đang đóng chặt, mùi máu nồng nặc đến mức suýt khiến Ôn Trì ngạt thở.
Cậu chịu không nổi mùi này, lập tức che miệng lại, xuyên qua lớp vải áo, liên tục buồn nôn.
Ánh mắt Tả Chi đầy lo lắng, nàng nóng lòng muốn đi tìm Tạ Diệp, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Trì khó chịu như thế, nàng lại không thể không dừng bước.
"Công tử, chi bằng người chờ ở ngoài, ta vào rồi ra ngay."
Ôn Trì gắng sức kìm nén cơn buồn nôn dâng lên cổ họng, xua tay: "Chúng ta chia ra tìm người."
Tả Chi nghĩ ngợi một chút, đồng ý: "Cẩn thận."
Vừa vào trong, mùi máu tanh đậm đặc gần như hóa thành nước xộc thẳng vào mũi.
Ôn Trì dùng tay bóp mũi thật chặt, mắt thấy Tả Chi chạy sang bên trái, cậu liền xoay người chạy sang phải.
Cậu không quen thuộc nơi này, chỉ có thể như ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, hy vọng may mắn gặp được Tạ Diệp.
Cậu cứ nghĩ sẽ gặp nhiều người của Hoa gia, ai ngờ suốt dọc đường, thứ cậu nhìn thấy lại là những xác chết nằm ngổn ngang — toàn bộ người Hoa gia chết la liệt, máu chảy lênh láng, thậm chí nhuộm đỏ cả lớp tuyết trắng ven đường.
Lòng Ôn Trì như bị bóp nghẹt, cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.
Ban đầu còn rón rén, sau đó dứt khoát tìm kiếm công khai. Khi đi trên một hành lang dài, bất ngờ có một chiếc phi tiêu bay thẳng vào mặt cậu.
Phi tiêu đó trông y hệt loại mà hôm nọ Hoa Tử Tàng dùng, ngay cả góc độ lao đến cũng gần như giống hệt, chỉ có điều người ném lần này kém xa về kỹ thuật.
Ôn Trì không những dễ dàng nghiêng đầu né được, còn dùng hai ngón tay kẹp lấy phi tiêu.
Cậu khựng lại, quay ngoắt đầu về sau.
Từ bụi cỏ dưới hành lang phát ra tiếng xào xạc.
Ôn Trì không khách sáo, vung tay ném trả phi tiêu, không ngờ trong bụi cỏ lại vang lên tiếng hét đau đớn của một đứa trẻ.
Cậu không ngờ người ám toán mình lại là một đứa trẻ, hoảng sợ vô cùng, lập tức nhảy xuống hành lang.
Vạch cỏ ra, thấy một bé trai đang ngồi trên đất, máu chảy đầm đìa từ cánh tay đang được ôm chặt.
Thằng bé ăn mặc lộng lẫy, thắt lưng đeo vài món trang sức quý giá, trông khoảng bảy tám tuổi, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Trì như rắn độc thè lưỡi, chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh sống lưng.
Ánh mắt đó, hoàn toàn không giống của một đứa trẻ.
Chiếc phi tiêu Ôn Trì ném khi nãy cắm ngay vào tay nó, máu tuôn ra, nhưng nó dường như không thấy đau, chỉ dùng tay còn lại đè lên miệng vết thương.
Ôn Trì không phải kẻ sắt đá, hơn nữa phi tiêu là do cậu ném, do dự một lúc, cậu định tiến đến xem vết thương của nó.
Ai ngờ vừa cúi xuống, vẻ mặt thằng bé đột nhiên thay đổi, từ tay đang ôm vết thương, không biết rút ra từ đâu một con dao găm, đâm thẳng vào giữa trán Ôn Trì.
May mà Ôn Trì không hề mất cảnh giác, vẫn luôn để ý bằng khóe mắt, vừa thấy tay nó chuyển động, liền né sang bên.
Đòn đầu tiên hụt, nó lập tức đâm cú thứ hai —— lần này là vào ngực Ôn Trì.
Trong lúc né, Ôn Trì tinh mắt phát hiện trên dao có chất lỏng ngả vàng và bột gì đó — nghĩ cũng biết không phải thứ gì tốt lành.
Ôn Trì kinh hãi trong lòng.
Không thể ngờ một đứa bé bảy tám tuổi lại ác độc như vậy, mấy chiêu vừa rồi đâu phải tự vệ, rõ ràng là muốn lấy mạng cậu!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ôn Trì cũng sầm lại, lập tức đứng bật dậy, tung một cước đá văng con dao.
Thằng bé không còn gì để tấn công, nhưng vẫn liều chết lao vào Ôn Trì.
Ôn Trì lại tung một cước đá vào ngực nó.
Thằng bé đau đớn r*n r*, ngã ngửa ra đất.
Ôn Trì cũng chỉ dùng hai ba phần lực, nhưng có vẻ đã trúng chỗ hiểm, chắc chắn nó không thể dậy ngay được.
Cậu bước tới, như xách mèo con mà nhấc cổ áo nó lên, cố tình hạ giọng khàn khàn: "Ngươi là con cháu nhà họ Hoa?"
Thằng bé ngừng vùng vẫy, lặng lẽ nhìn Ôn Trì, đôi mắt khiến người ta sởn gai ốc.
Ôn Trì không nhận được câu trả lời, bèn gõ đầu nó một cái: "Trả lời."
Thằng bé tuy nhìn khá dễ thương, nhưng biểu cảm lạnh lẽo, Ôn Trì chưa từng thấy biểu cảm như vậy ở một đứa trẻ nào.
Ngay lúc cậu còn đang do dự có nên thả nó ra hay không, thằng bé bỗng nói: "Ngươi là người của dược dẫn phải không?"
Ôn Trì hỏi: "Dược dẫn gì?"
Thằng bé nhếch mép: "Đương nhiên là dược dẫn của họ Tạ kia."
Ôn Trì thoáng không hiểu, nghĩ bụng Tạ Diệp liên quan gì đến dược dẫn? Nhưng rất nhanh, cậu phản ứng lại ——
Ý thằng bé là: Tạ Diệp chính là "dược dẫn", hoặc nói đúng hơn, nó gọi Tạ Diệp là dược dẫn.
Chớp mắt, một cơn giận dữ chưa từng có như rắn lửa trườn lên từ lồng ngực Ôn Trì.