Dù trước kia đã biết máu của Tạ Diệp có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ dùng vết thương của Tạ Diệp như thuốc chữa bệnh. Đó là máu, là máu của Tạ Diệp, chứ không phải dược liệu mọc từ đất.
Thế nhưng... thế nhưng đứa nhỏ này lại ngang nhiên gọi Tạ Diệp là "dược dẫn"!
Nếu không có trưởng bối nhà họ Hoa dạy, thì một đứa trẻ làm sao có thể biết được những chuyện như vậy?
Ôn Trì tức đến mức tay cầm đứa bé cũng run lên. Cậu cảm thấy mình sắp thổ huyết đến nơi, chỉ hận không thể đánh cho thằng nhóc một trận tại chỗ. Thế nhưng lý trí lại bảo cậu không thể làm vậy.
Cậu còn chưa kịp mở miệng thì thằng bé đã tưởng sự im lặng của cậu là phủ nhận, liền nói:
"Ngươi gạt ta không được đâu, ta ngửi được mùi trên người ngươi, giống hệt mùi trên người dẫn dược đó."
Ôn Trì liếc nhìn thằng bé: "Mùi gì?"
Thằng bé l**m môi: "Mùi thơm thơm."
Ôn Trì sầm mặt, xách tay thằng bé đi thẳng ra ngoài. Đã đến mức này, nếu thằng bé đã nhận ra thân phận của cậu và Tạ Diệp, thì cậu cũng chẳng cần giấu giếm nữa.
"Hắn ở đâu?" Ôn Trì hỏi. "Nói cho ta biết, ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng."
Cậu vốn tưởng thằng bé sẽ cứng miệng, nào ngờ nó dứt khoát giơ tay chỉ về phía bắc: "Thứ hắn muốn ở bên đó, hắn nhất định cũng sẽ đến đó."
Ôn Trì vừa kéo thằng bé vừa đi về hướng nó chỉ, đi được một lúc thì cậu thấy tay mình dần mất sức, đành buông thằng bé xuống đất.
Tuy cậu thấy thằng bé này rất kỳ lạ, nhưng cũng không ra tay được với một đứa trẻ, định để nó tự đi theo. Không ngờ thằng bé quả nhiên lẽo đẽo bám theo phía sau.
Dọc đường, Ôn Trì lạc hướng, cuối cùng vẫn là thằng bé chỉ đường cho cậu.
"Đi theo lối bên trái về phía trước, đến cạnh hồ sen thì dừng lại, thứ hắn muốn nằm trong căn nhà bên phải hồ sen."
Ôn Trì từng nghi ngờ lời thằng bé nói, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ngoài việc nghe lời nó, cậu chỉ có thể như ruồi mất đầu mà chạy loạn khắp nơi.
Dù sao cũng là đánh cược...
Càng đến gần hồ sen, người của nhà họ Hoa mà họ gặp trên đường lại càng nhiều, mà ai nấy đều mang thương tích lớn nhỏ khác nhau.
Ôn Trì vội vàng nấp đi. Đám người nhà họ Hoa vừa nhìn thấy thằng bé thì bước chân vội vã cũng dần chậm lại.
"Dung Tứ! Sao con lại ở đây? Nơi này nguy hiểm, còn không mau về phòng đi!"
Thằng bé tên Dung Tứ ngay lập tức trở lại dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ chỉ trẻ con mới có, gật đầu lơ ngơ, miệng liên tục vâng dạ.
Những người gọi Dung Tứ tới vội vã rời đi, đến cả việc cánh tay thằng bé bị thương cũng chẳng phát hiện, chỉ dặn dò vài câu rồi bảo nó mau quay về.
Ôn Trì liền thừa cơ lúc họ nói chuyện với Dung Tứ, lao một mạch về phía hồ sen.
Xung quanh hồ sen tụ tập rất nhiều người. Ôn Trì nấp trong bóng râm của cành cây, ánh mắt vượt qua đám đông bên dưới, cuối cùng dừng lại nơi bóng người cao lớn đứng bên kia hồ.
Người ấy toàn thân mặc đồ đen, đầu đội mũ trùm, mạng che mặt đen buông xuống che kín dung nhan. Hắn tựa như một con rối, bất động hoàn toàn, cũng không hề bị ảnh hưởng bởi đám đông xung quanh.
Ôn Trì nhìn chằm chằm vào người ấy, không tài nào rời mắt được. Đồng tử cậu dần mở to, trong mắt đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.
Dù người ấy bị che kín từ đầu đến chân, nhưng cậu vẫn nhận ra — đó là Tạ Diệp.
Là Tạ Diệp.
Dù đã thay đổi hoàn toàn diện mạo, cậu vẫn có thể nhận ra hắn trong tích tắc.
Nhưng vì sao Tạ Diệp lại đứng yên bất động?
Ôn Trì còn chưa kịp nghĩ thấu thì bên dưới cây đã vang lên tiếng hai người đối thoại.
"Ta thấy hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, hay là chúng ta cứ xông lên đi, đánh hay thua gì cũng có kết quả!"
"Không được, Nhị thúc và Trưởng công chúa còn chưa về từ trong cung, tên điên đó lại làm bị thương biết bao người nhà họ Hoa, nếu để hắn chạy thoát thì sao? Chúng ta nên kéo dài thời gian, chờ Nhị thúc và Trưởng công chúa quay lại."
"Nhưng tên đó đã là nỏ mạnh hết đà, nếu giờ chúng ta tranh thủ đánh nhanh thắng nhanh thì còn có cơ hội bắt được hắn. Cứ tiếp tục kéo dài, ngược lại sẽ để hắn tìm được thời cơ mà chạy trốn."
Hai người kia mỗi người một ý, tranh cãi không ngớt.
Ôn Trì nghe vậy thì nhíu chặt mày, không nhịn được mà lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xa nơi Tạ Diệp đang đứng, phát hiện từ đầu tới cuối hắn vẫn giữ nguyên tư thế, đúng là giống hệt như lời người bên dưới nói — đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhìn thấy đám người kia từng bước từng bước áp sát hồ sen, Ôn Trì như kiến bò trên chảo nóng.
Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy bất lực đến vậy. Rõ ràng Tạ Diệp ở ngay trong tầm tay, thế nhưng cậu lại thấy hắn xa vời đến thế, xa đến mức giữa họ như có hàng trăm con người ngăn cách.
Cậu phải làm sao?
Cậu thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Ôn Trì rất muốn lao ra ngay lập tức, nhưng cậu lo mình chẳng những không giúp được Tạ Diệp, mà còn hại hắn thêm.
Huống hồ hiện tại có quá nhiều người ở đó, cậu thật sự không tự tin có thể đưa Tạ Diệp đi dưới ánh mắt của họ.
Ngay khi Ôn Trì còn đang do dự giằng co, đám người vây quanh Tạ Diệp lại thu hẹp vòng vây thêm một bước. Có vẻ bọn họ đã nhìn ra sự suy yếu của Tạ Diệp, nên càng thêm ngang ngược.
Ôn Trì thấy vậy, nghiến răng, định lao ra ngoài.
Kết quả, cậu còn chưa kịp hành động thì một bóng người đỏ rực đã từ trên trời giáng xuống, rơi ngay trước mặt Tạ Diệp.
Thanh kiếm mềm mang theo sát khí sắc bén như con rắn mềm dẻo quét mạnh một vòng giữa không trung, kiếm khí khuếch tán ra tứ phía, mấy người nhà họ Hoa ở gần đó hét lên thảm thiết, không kịp né tránh, trên mặt và người đều bật ra máu đỏ tươi.
Sự xuất hiện đột ngột của Tả Chi chẳng khác gì ném một tảng đá lớn vào mặt hồ yên ả, khiến đám người nhà họ Hoa lập tức náo động, bất kể trước sau gì nữa, rút kiếm xông lên.
Tả Chi cầm kiếm mềm trong tay, đầu và mặt đều bị bịt kín giống Ôn Trì, chỉ có đôi mắt để lộ ánh sáng lạnh lẽo. Tay nàng ra chiêu không chút lưu tình, nơi kiếm mềm quét qua, máu tươi bắn tung tóe.
Kiếm quang đao ảnh đan xen như bức màn.
Lúc này, Tạ Diệp đứng sau Tả Chi bất ngờ nhảy lên không, bay thẳng về phía Ôn Trì.
Tất cả đều không ngờ tới hành động này, bọn họ bị Tả Chi cầm chân, không thể thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Diệp đáp xuống một cành cây, ôm lấy người đang ẩn mình trong bóng cây, cùng nhau biến mất khỏi tầm nhìn.
Gió kèm tuyết quất vào mặt đau rát.
Ôn Trì không thể không nheo mắt lại, quay mặt vùi vào lòng Tạ Diệp.
Nhưng rất nhanh, cậu cảm nhận được thể lực của Tạ Diệp đang cạn kiệt, chẳng bao lâu, cả hai liền cùng ngã vào tuyết.
Ôn Trì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lập tức bò dậy khỏi tuyết: "Tạ Diệp!"
Chiếc mũ trùm đầu Tạ Diệp đội rơi vào tuyết, lộ ra gương mặt tái nhợt bệnh tật. Hắn cắn môi vì đau, đôi mắt đen xinh đẹp dần mất đi tiêu cự, phải cố lắm mới thấy rõ được gương mặt Ôn Trì.
"Ta trúng độc rồi."
"Độc? Độc gì?" Ôn Trì sờ lên mặt hắn, lạnh băng, chẳng rõ là tay cậu lạnh hay mặt Tạ Diệp lạnh.
"Là độc từ hồi nhỏ." Tạ Diệp khó khăn mở miệng, nhíu chặt mày, dường như vô cùng đau đớn, thế mà vẫn cố chấp vươn tay nắm lấy tay Ôn Trì, "Ngươi không nhớ sao?"
Ôn Trì mặc cho hắn nắm tay mình, giọng cậu run rẩy:
"Nhớ gì? Ta nên nhớ gì chứ?"
Tạ Diệp không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn Ôn Trì, dường như lại đang nhìn xuyên qua cậu để thấy điều gì khác.
Ôn Trì càng lúc càng sốt ruột:
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta! Ngươi trúng độc gì? Có người hạ độc ngươi sao?"
Tạ Diệp khép hờ mắt: "Là..."
Nghe thấy chữ đó, tim Ôn Trì như ngừng một nhịp, thoáng chốc không biết phải thở thế nào, cảm giác ngột ngạt như siết chặt lồng ngực.
Phải mất một lúc lâu, cậu mới khôi phục được giọng nói: "Ai hạ độc?"
Đáng tiếc Tạ Diệp không trả lời, chỉ nói:
"Ta sắp không trụ nổi nữa rồi."
Vừa nói, hắn vừa móc ra một vật được bọc trong khăn lụa trắng, nhét vào tay Ôn Trì.
"Ngươi đem thứ này về trước." Tạ Diệp nói, "Giao nó cho Chu Hiền, hắn tự biết phải làm thế nào."
Ôn Trì ngây ngẩn cúi đầu nhìn vật trong tay: "Vậy còn ngươi?"
Tạ Diệp cười khẽ, như thể không có gì to tát, nhưng rõ ràng là cố nén: "Ta nghỉ ngơi một lát là được."
Ôn Trì ngẩn người nhìn gương mặt trắng bệch xanh xao của Tạ Diệp, bỗng thấy mắt mình cay xè. Cậu còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì một giọt nước mắt nóng hổi đã trào ra.
Tách một tiếng.
Giọt nước mắt rơi xuống mặt Tạ Diệp.
Khó trách dạo gần đây Tạ Diệp càng lúc càng kỳ lạ, như thể luôn bị thứ gì đó rượt đuổi phía sau, buộc hắn không ngừng làm hết chuyện này đến chuyện khác. Trước kia dù ngồi xe lăn, Tạ Diệp cũng chưa từng yếu đến thế.
Như thể có thứ gì đó đang từng chút hút cạn sức sống của hắn.
Giờ cậu đã biết nguyên nhân rồi.
Là độc.
"Ngươi làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?"
Ôn Trì không thể kìm nổi nỗi bi thương trong lòng, nước mắt ào ạt tuôn ra, cậu chẳng còn cách nào khống chế, mặc kệ nó trượt xuống theo gò má, "Đây không phải là lựa chọn duy nhất của ngươi."
Nếu Tạ Diệp thực sự muốn cứu hoàng thượng, dĩ nhiên còn có cách khác, ví dụ như năm xưa Hoa hoàng hậu dùng máu cứu hoàng thượng vậy.
Liều lĩnh cướp linh thạch không phải là con đường duy nhất.
Tạ Diệp khẽ thở dài, chỉ nói:
"Ta không còn thời gian nữa."
Hắn đưa tay lên, chạm vào má Ôn Trì, "Đi đi."
Ôn Trì dùng bàn tay Tạ Diệp lau khô nước mắt, rồi đem vật kia đặt lại vào ngực hắn, sau đó quay lưng lại, nghiến răng cõng hắn lên.
Tạ Diệp chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể mềm oặt để Ôn Trì cõng đi.
Thể lực của Ôn Trì cũng sắp cạn kiệt, không thể dùng khinh công, đành cõng Tạ Diệp từng bước một xuống núi.
Mặc dù mặt và tay Tạ Diệp rất lạnh, nhưng mỗi lần hắn thở ra là luồng khí mỏng manh lướt qua tai Ôn Trì, giống như tiếp thêm sức mạnh to lớn cho cậu.
Tuyết trên núi dày vô cùng, mỗi bước chân lún xuống tạo thành dấu sâu hoắm, rút chân lên cũng cực kỳ khó khăn.
Mỗi bước chân của Ôn Trì đều vô cùng nặng nề, chẳng bao lâu, cậu lại như quay về khoảnh khắc trước đó khi đang leo núi, hai chân bị gió tuyết thổi đến tê dại hoàn toàn.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, khiến việc di chuyển càng lúc càng gian nan.
Cậu rất lạnh, lạnh đến mức mất hết cảm giác toàn thân, lạnh đến mức như bản thân chẳng còn là mình. Hai tay cậu chỉ như đang hoàn thành nhiệm vụ mà cõng Tạ Diệp, hai chân chỉ như đang hoàn thành nhiệm vụ mà bước tiếp về phía trước.
Thậm chí cậu cảm thấy thân thể mình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào như một cỗ máy rách nát.
Bầu trời âm u như một tảng chì nặng trĩu, từng chút một đè xuống, khiến người ta không sao thở nổi.
Không rõ đã qua bao lâu, Tạ Diệp trên lưng Ôn Trì như tỉnh lại, hắn khẽ nói bên tai cậu:
"Đặt ta xuống."
"Không được."
Ôn Trì lập tức từ chối, còn theo bản năng ôm hắn chặt hơn một chút, cậu cũng không rõ là để an ủi hắn hay an ủi chính mình, "Chờ thêm chút nữa, ta nhớ phía trước là đường chính, có khi gặp được xe ngựa."
Giọng Tạ Diệp yếu ớt, sắp bị gió tuyết thổi tan: "Cả ngọn núi này là đất của quan gia, sẽ không có ai qua lại."
Hy vọng duy nhất trong lòng Ôn Trì bị dập tắt, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Vậy thì ta cứ đi xuống núi! Ta đã lên được thì cũng xuống được!"
Tạ Diệp như bị sự tự tin của cậu làm cho buồn cười, khẽ bật cười, nhưng tiếng cười ấy lập tức bị gió tuyết nuốt chửng:
"Ngươi tự mình xuống núi đi, không mang ta theo, sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Nghe đến đó, Ôn Trì cũng nổi nóng, nhưng cậu vốn đã mệt lả, chẳng dám quát mắng Tạ Diệp, chỉ có thể ôn hòa nói:
"Ngươi thực sự muốn bị ta vứt giữa tuyết như vậy sao? Ngươi là Thái tử đương triều đấy, ta sợ ta vừa về tới cung, thì Chu công công liền bắt ta với tội mưu hại Thái tử, đến lúc đó có trăm cái miệng ta cũng nói không xong."
"Không đâu." Tạ Diệp nghiêm túc nói, "Bản cung đảm bảo, Chu Hiền và bất cứ ai cũng sẽ không làm khó ngươi."
Ôn Trì: "..."
Cậu tức mà bật cười, nhưng ngay sau đó lại nhớ cười cũng tốn sức, vội vàng ngưng lại.
Tạ Diệp: "Ngươi..."
"Câm miệng!" Ôn Trì như một con ngựa nhỏ rít từng hơi nặng nhọc, "Nghe ta này, đừng nói gì nữa, cứ ngoan ngoãn nằm yên."
Sau tiếng mắng của cậu, Tạ Diệp quả thực ngoan ngoãn im bặt, như thể bị dọa cho sợ thật.
Ôn Trì chưa bao giờ thấy một con đường nào dài như vậy, như thể mặc cho cậu cố gắng thế nào, cũng không đến được điểm cuối. Nhìn quanh chỉ toàn tuyết trắng xóa và những hình ảnh mờ ảo bị gió tuyết che lấp.
May mà con đường này không có ngã rẽ, chỉ cần cúi đầu mà đi tiếp là được.
Nhưng Ôn Trì quá mệt rồi, cũng quá lạnh, rõ ràng đang mặc áo rất dày, vậy mà vẫn cảm giác như bị l*t s*ch rồi quẳng vào trong tuyết, cái lạnh tràn vào từ mọi ngóc ngách, chiếm hết toàn thân.
Sau cùng, cậu chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ còn một chút ý chí cố gắng chống đỡ, để bước tiếp về phía trước.
Đi về phía trước.
Không ngừng bước tiếp.
Cậu phải tìm người cứu Tạ Diệp.
Tiếc là nguyện vọng đó vẫn không thể thành hiện thực. Không biết đã đi tới đâu, chân Ôn Trì mềm nhũn, chân trái vấp vào chân phải, toàn thân ngả nhào về phía trước.
Cậu cùng Tạ Diệp trên lưng lăn xuống theo tuyết, lăn rất lâu, cuối cùng ngã xuống nền tuyết.
Ôn Trì mơ hồ nhìn bầu trời xám xịt, rất muốn đứng dậy, nhưng tay chân đã chẳng còn cảm giác, không thể cử động được.
Ý thức của cậu cũng dần mơ hồ.
Cậu nghĩ, có lẽ mình không thể cứu Tạ Diệp rồi. Không chỉ thế, ngay cả bản thân cũng sắp chôn vùi tại đây. Không ngờ vòng vo bao nhiêu, cuối cùng vẫn phải cùng Tạ Diệp chết chung một chỗ — y như trong nguyên tác.
Đến khi cái chết cận kề, cậu mới phát hiện mình cũng chẳng ghét việc chết đến vậy.
Có lẽ là vì được chết cùng Tạ Diệp. Ở bên người mình thích, bất kể kết cục ra sao, cũng sẽ không thấy cô đơn.
Ôn Trì muốn quay đầu nhìn Tạ Diệp lần cuối.
Tiếc là cậu không thể nhúc nhích. Khi bóng tối hoàn toàn bao trùm, cậu vẫn không thể nhìn thấy Tạ Diệp.
Ôn Trì chìm vào bóng tối.
Mắt cậu không thể mở, miệng không thể nói, cơ thể mất hết kiểm soát, nhưng cậu vẫn có thể nghe, có thể ngửi, cũng có thể cảm nhận được xúc chạm bên ngoài.
Đây là chuyện gì?
Cậu chẳng phải đã chết rồi sao?
Ôn Trì không biết mình đang nằm ở đâu, nhưng cậu cảm thấy dưới thân rất mềm và ấm, có một lớp chăn lông phủ lên người, bên tai còn vang lên tiếng người nói.
"Đại phu, thật sự không thể chữa khỏi sao?"
"Bên ngoài trời lạnh tuyết lớn, hắn cõng người đi trong tuyết lâu như thế, hai chân sớm đã tàn rồi. Có thể gắng gượng đến khi các ngươi tìm được đã là phúc lớn trong họa, còn đôi chân này... sợ là không giữ được nữa, ôi."
"Vị công tử này là người quen của vị công tử kia, hay cứ để vị ấy quyết định đi."
Những người này nói chuyện bên giường một lúc lâu rồi mới im lặng, chẳng bao lâu sau, trong sự yên tĩnh lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Tiếng bước chân dừng lại bên giường, có người ngồi xuống cạnh Ôn Trì.
Ôn Trì ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt quen thuộc khiến cậu cảm thấy yên lòng.