Chốc lát sau, một bàn tay đặt lên khuôn mặt Ôn Trì.
Bàn tay ấy mang theo sự lạnh lẽo, đầu ngón tay khẽ chạm vào mí mắt của cậu, phải một lúc lâu sau mới thu lại.
Một giọng nói nhạt nhẽo, không hề mang theo cảm xúc vang lên: "Vì sao lại đến?"
Dù Ôn Trì không thể mở mắt, cũng chẳng nhúc nhích được thân mình, nhưng đầu óc của cậu thì lại vô cùng tỉnh táo.
Cậu không hiểu tại sao Tạ Diệp lại hỏi như vậy — cậu đương nhiên là vì hắn mà đến, nếu không phải vì hắn đang ở đây, thì cậu đã chẳng liều mạng chạy đến nơi này.
Cậu muốn trả lời câu hỏi của hắn, nhưng tiếc là lại không thể cất lời.
Mà Tạ Diệp cũng chẳng có ý định đợi cậu trả lời, chỉ dừng một lát rồi lại tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Ta vốn cho rằng là ta suy nghĩ nhiều, nhưng giờ xem ra, có lẽ là như ta nghĩ thật."
Nghe vậy, Ôn Trì không khỏi nghi hoặc, rất muốn hỏi hắn đã nghĩ gì trước đó.
Tựa như nghe thấy tiếng lòng của cậu, Tạ Diệp nhẹ giọng nói:
"Bất kể là lần trước ở chợ đêm ngươi quay lại bảo vệ ta, hay là việc ngươi không chịu rời khỏi hoàng cung, đều không phải vì ta, mà là vì... ngươi bị thứ gì đó khống chế?"
Nói đến đây, giọng Tạ Diệp yếu đi, dường như hắn không chắc chắn về suy đoán của mình.
Nhưng lời hắn nói lại như tiếng sét đánh ngang tai, nổ vang trong lòng Ôn Trì.
Xong rồi!
Những chuyện đó lại bị Tạ Diệp phát hiện ra rồi!
Tiếp theo... chẳng lẽ hắn sẽ lần theo manh mối mà đoán được cả chuyện hệ thống lẫn xuyên sách?
Không đúng, không đúng! Hệ thống và xuyên sách là những chuyện quá kỳ lạ, đặt vào thời đại này thì chẳng khác gì chuyện hoang đường chưa từng nghe qua, cho dù Tạ Diệp có nhạy bén tới mấy, hẳn cũng sẽ không nghĩ đến phương diện đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Ôn Trì không định chủ động thẳng thắn với hắn về chuyện xuyên sách, nhưng nếu Tạ Diệp thực sự đoán được chút manh mối, vậy thì cậu cũng không định giấu nữa.
Nghĩ đến đây, Ôn Trì dần bình tĩnh lại.
"Làm sao ta không cảm nhận được, tựa như giữa chúng ta có một sợi dây vô hình ràng buộc,"
Tạ Diệp chậm rãi mở lời, "Sợi dây ấy trói chặt chúng ta với nhau, khiến ngươi không thể bỏ ta mà đi. Ta không biết nó đến từ đâu, chắc ngươi cũng không muốn nói cho ta biết, nhưng ta hiểu... lần này ngươi vẫn là bất đắc dĩ. Chỉ tiếc là... ta không thể bảo vệ ngươi chu toàn."
Không phải! Ôn Trì gào thét trong lòng, không phải như vậy!
Cậu thừa nhận những lần trước cậu đều bị ép buộc, nhưng lần này thì không có bất kỳ thế lực thần bí nào thao túng cả — tất cả đều là cậu cam tâm tình nguyện.
Cậu cam tâm tình nguyện đến tìm Tạ Diệp, cam tâm tình nguyện cứu hắn, thậm chí cam tâm tình nguyện dùng đôi chân của mình để đổi lấy mạng sống cho hắn.
Ôn Trì rất muốn mở miệng, rất muốn giải thích với hắn, nhưng cậu giống như bị nhốt trong một chiếc hộp nhỏ hẹp, dù cậu cố gắng giãy giụa thế nào cũng đều vô ích.
"Ngươi vốn dĩ không muốn đến, đúng không? Ai lại chẳng muốn ngồi trước bếp lửa ấm áp nghỉ ngơi cơ chứ."
Tạ Diệp khẽ vuốt lại mép chăn của Ôn Trì, hơi thở hắn hóa thành cơn gió nhẹ, lướt qua vành tai cậu, "Khổ cho ngươi rồi, tiểu sâu lười, đường xa vạn dặm mà đến chịu khổ vì ta."
Nói xong, Tạ Diệp như thể đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Không!
Ôn Trì muốn nắm lấy tay hắn, muốn đem tất cả những lời trong lòng thổ lộ hết ra như trút đậu.
Tạ Diệp!
Ngươi đừng đi! Đừng đi mà!
Cậu nóng ruột đến mức chỉ muốn bật dậy mà chạy vài vòng, cảm giác bất lực này thật quá sức chịu đựng — nó nặng nề, u uất, tựa như độc dược vô thanh vô sắc đang âm thầm ăn mòn thân thể và linh hồn của cậu.
Thế nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc kia. Cậu chỉ có thể lắng nghe tiếng bước chân của Tạ Diệp từ gần đến xa, cảm giác tuyệt vọng như một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng.
Sau khi Tạ Diệp rời đi, hai nha hoàn đứng ngoài cửa liền nhẹ chân bước vào.
Những ngày gần đây đều là hai nàng thay phiên chăm sóc vị công tử này.
Nói thật thì, vị công tử này đúng là thảm.
Người khác bị lạnh chút giữa trời tuyết, nằm nghỉ mấy ngày là khỏi, thế mà vị công tử này không những đôi chân bị tổn thương nặng, suýt chút nữa còn mất mạng. Đến giờ vẫn còn mê man, chẳng biết bao giờ mới tỉnh lại.
Hai nha hoàn mang nước ấm và khăn đến, giúp Ôn Trì lau mặt và tay.
Khi lau được một nửa, một nha hoàn bỗng kêu khẽ: "Ai nha!"
Nha hoàn còn lại đang đứng trước chậu nước trên giá, nghe vậy liền quay đầu lại: "Ngươi nhỏ tiếng chút đi, sao thế?"
Nha hoàn kia lúc này mới nhận ra mình thất thố, lập tức ngậm miệng lại, một lúc sau mới thì thầm: "Công tử này... chẳng phải đang khóc sao? Khóe mắt nhiều nước mắt lắm."
Nha hoàn còn lại nói:
"Có phải là ngươi lau không sạch nước trên mặt công tử không? Đại phu nói công tử vẫn đang hôn mê, chưa có ý thức, sao có thể khóc được?"
Nha hoàn kia vội nói: "Ngươi đừng nói bậy, qua đây mà xem đi, thật sự không phải ta lau không sạch đâu. Nếu phu nhân biết ta hậu đậu như vậy thì nhất định sẽ phạt ta mất."
Nha hoàn còn lại bán tín bán nghi, bước lại nhìn thử, quả nhiên trông thấy nơi khóe mắt đang nhắm chặt của Ôn Trì không ngừng trào ra dòng lệ ẩm ướt, lăn dài trên làn da trắng trẻo, rơi xuống gối, nở thành từng đóa "hoa nhỏ" sẫm màu.
Nước mắt của cậu lặng lẽ rơi không một tiếng động, nếu không quá mãnh liệt, thực sự nhìn qua cứ như là nước trên mặt chưa được lau khô.
Hai nha hoàn đứng luống cuống bên giường, đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng thở dài một tiếng.
Dần dần, số lần Ôn Trì tỉnh lại ngày càng nhiều, nhưng số lần Tạ Diệp đến thăm cậu lại càng ngày càng ít. Cậu cứ như thế nằm đó không biết bao nhiêu ngày đêm, cho đến một ngày nào đó, cuối cùng cũng gắng sức mở mắt ra.
Ánh sáng trong phòng dường như đã được cố ý che bớt, không quá tối nhưng cũng chẳng quá chói, thế mà vẫn khiến Ôn Trì theo phản xạ nhắm mắt lại.
Nước mắt sinh lý liền dâng trào.
Đợi đến khi cậu dần thích nghi với ánh sáng trước mắt, tầm nhìn lờ mờ qua lớp sương nước mới dần rõ ràng, cậu mới thấy mấy cái đầu thò sát giường mình.
Mấy người đó chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác chớp mắt đã hóa thành kinh ngạc rồi vui mừng.
Nhược Đào: "Công tử tỉnh rồi!"
Nhược Phương: "Công tử tỉnh thật rồi!"
Tiểu Xuyến Tử: "Ôn công tử, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"
Trong phút chốc, Ôn Trì còn tưởng mình lại xuyên thêm lần nữa. Sao ngay cả Tiểu Xuyến Tử cũng ở đây?
Có điều, ba người bọn họ một tiếng "công tử" trái, một tiếng "công tử" phải, gọi đến nỗi khiến cậu đau cả đầu.
Cậu muốn xoa huyệt Thái Dương, nhưng phát hiện hai tay chẳng còn sức lực, đành thôi. Cậu há miệng, cố gắng phát ra một âm thanh khàn khàn.
Người gần cậu nhất là Nhược Phương vội vàng ghé sát lại, căng thẳng hỏi: "Công tử muốn uống nước ạ?"
Ôn Trì khẽ lắc đầu, cuối cùng nặn ra được hai chữ mơ hồ không rõ: "Tạ Diệp."
Nhược Phương thoáng sững người, nghẹn lời không đáp.
Ngược lại Tiểu Xuyến Tử phản ứng nhanh nhạy, lập tức nói: "Ôn công tử, Thái tử điện hạ còn bận việc trọng, không tiện ở lại nơi này lâu. Đợi công tử dưỡng bệnh tốt, nô tài sẽ đưa công tử hồi cung."
Dù Ôn Trì đã sớm đoán sẽ nhận được câu trả lời này, nhưng ngay khoảnh khắc thật sự nghe rõ giọng nói ấy, cậu vẫn bị cảm giác thất vọng nhấn chìm.
Nhược Đào dường như cảm nhận được tâm trạng của cậu, nhẹ giọng an ủi: "Công tử hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, giữ gìn thân thể là quan trọng nhất. Nô tỳ đi lấy nước cho người."
Ôn Trì lại nằm thêm hai ngày nữa mới xuống giường được.
Vết thương lần này để lại di chứng, tay chân cậu thường xuyên đau nhức, yếu ớt. Ban đầu đến cả việc đi lại cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng mà... nói đi cũng phải nói lại—
Ôn Trì ngồi trên ghế, xoa xoa đôi chân mình — có cảm giác, cũng không bị cụt.
Nhưng rõ ràng trước đó, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu nghe có đại phu nói rằng đôi chân của cậu đã bị tổn thương nặng vì lạnh, cần phải cắt bỏ.
Chẳng lẽ... cậu nghe nhầm?
Cậu ngẫm nghĩ một lúc, rồi bảo Nhược Phương gọi hai nha hoàn đã chăm sóc mình trước đó đến.
Cậu đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
Hai nha hoàn nghe vậy, mặt mũi đầy mờ mịt.
Thật ra, bản thân các nàng cũng không hiểu vì sao chân của công tử lại đột nhiên hồi phục.
Trước đó đại phu đã dẫn người tới chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ đôi chân hỏng của cậu, ai mà ngờ được lúc ấy đôi chân lại đột nhiên có cảm giác trở lại?
Hồi đó, tất cả những người có mặt đều sững sờ, đến đại phu còn không giải thích nổi. Cuối cùng chỉ đành cho rằng công tử mệnh lớn, được thần tiên phù hộ.
Ôn Trì hỏi mãi, mà cũng chẳng hỏi ra được điều gì rõ ràng, đành để hai nha hoàn còn đang mơ màng ấy lui xuống.
Nhưng trong lòng cậu lại mơ hồ nảy ra một suy đoán.
Trong thiên hạ, người có thể thần kỳ chữa khỏi đôi chân hỏng của cậu, ngoài Tạ Diệp — người bị nhà họ Hoa gọi là "dược dẫn" — thì còn ai vào đây?
Chỉ là cậu không rõ, để làm được đến mức này, Tạ Diệp đã phải trả giá bao nhiêu.
Ôn Trì ở đây thêm mấy ngày, rồi từ miệng Nhược Phương và Nhược Đào mới biết được, bọn họ hiện đang ở trong một gia đình bình thường dưới chân núi Tuyết Kinh. Tuy gọi là "bình thường", nhưng cũng chẳng hẳn bình thường— chủ nhân nơi đây là họ hàng xa của đại nhân họ Doãn.
Mà có vẻ những người trong nhà này không biết thân phận của cậu và Tạ Diệp.
Bởi vì một buổi chiều nọ, Ôn Trì tình cờ nghe thấy hai tiểu tư trẻ ngồi tán gẫu bên hành lang, chủ đề chính là chuyện xảy ra trên núi Tuyết Kinh.
Mãi đến khi Ôn Trì bước tới phía sau họ, bọn họ mới giật mình phát hiện sự hiện diện của cậu, lập tức bị hoảng sợ, vội vàng im bặt.
Ôn Trì ngồi xuống cạnh một người trong số họ, hỏi thẳng: "Nhà họ Hoa sao rồi?"
Hai tiểu tư nghe vậy thì sửng sốt: "Công tử... người biết nhà họ Hoa à?"
Ôn Trì đáp: "Nhà họ Hoa danh vang thiên hạ, ta sao lại không biết?"
Tiểu tư kia ngẫm lại, vội nói: "Không không, ý nô tài là nhà họ Hoa trên núi đó..."
Nói đến đây, hắn lại ý thức được mình lỡ lời, liền vội vàng ngậm miệng, hối hận đến mức muốn khâu miệng lại.
Ôn Trì bất đắc dĩ, đành đổi cách hỏi: "Trên núi Tuyết Kinh xảy ra chuyện sao?"
Hai tiểu tư lập tức hiểu ra là cậu có thể biết được vài phần nội tình, nhưng nói nhiều dễ lỡ lời, bọn họ cũng không muốn rước họa vào thân, nên không tiện tiết lộ gì thêm. Cả hai liếc nhìn nhau, sau đó chỉ mơ hồ dặn dò:
"Công tử, trên núi xảy ra đại sự, chết rất nhiều người. Nếu không có chuyện cần gấp, người vẫn nên đừng tới đó thì hơn."
"Đúng đấy, nghe nói nơi ấy giờ hóa thành địa ngục rồi, chuyện lớn thế này chắc kinh thành cũng đã nhận được tin tức rồi."
Hai tiểu tư chỉ nói mấy câu rồi vội vàng bỏ đi.
Ôn Trì cũng không thể ngồi yên được nữa. Cậu lập tức quay về viện mà mình đang tạm trú, tìm Tiểu Xuyến Tử đang rảnh rỗi.
"Tiểu Xuyến Tử!" Ôn Trì gấp giọng nói: "Ta muốn hồi cung."