Ôn Trì nhớ lần trước từng dùng bồn tắm trong tẩm điện của Tạ Diệp, nhưng khi đó Tạ Diệp vì chuyện cậu ở yến tiệc hoa đào bị Hoa Tử Tàng ôm một cái mà nổi trận lôi đình, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt trên người Tạ Diệp, căn bản không có tâm tư quan sát kỹ xung quanh.
Lúc này bình tâm nhìn lại, cậu không khỏi cảm thán — bồn tắm của Thái tử quả nhiên xa hoa!
Không chỉ đào ngay giữa phòng tắm một bồn đủ lớn để chứa mười người, mà các vật dụng khác cũng đầy đủ, trên giá còn bày một hàng bát sứ đựng hương liệu.
Ôn Trì bưng một bát hương liệu lên, đưa lên mũi ngửi, thoang thoảng mùi hoa, nhưng không rõ là loại hoa nào, chỉ biết là rất dễ chịu.
Tiểu Toàn Tử thấy Ôn Trì có hứng thú với bát hương liệu kia thì vội đi tới, cẩn thận giới thiệu:
"Công tử, hương liệu này là cống phẩm từ Tây Châu, nghe nói được nghiền từ mai tuyết hái trên núi cao, quá trình chế tác cực kỳ gian nan, nên trong cả triều đình chỉ có Hoàng thượng và Thái tử mỗi người được một bát nhỏ."
Ôn Trì nghe vậy, lại đưa bát hương liệu lên ngửi thêm lần nữa.
Thơm thì thơm thật, nhưng chưa tới mức khiến người Tây Châu phải khổ công chế tác như vậy.
Hơn nữa...
Ôn Trì sờ mũi, ngượng ngùng nghĩ, mùi hương này còn không bằng một phần mười mùi trên người Tạ Diệp.
Nghĩ đến đây, cậu lại thấy hơi tò mò, đặt bát hương liệu về chỗ cũ, quay sang hỏi Tiểu Toàn Tử: "Bình thường Thái tử dùng loại nào?"
Tiểu Toàn Tử cúi đầu: "Hồi công tử, Thái tử điện hạ tắm rửa thường không dùng hương liệu."
"Thật sao?" Ôn Trì khó tin, "Nhưng người rất thơm mà."
"Chuyện này..."
Trán Tiểu Toàn Tử đã rịn mồ hôi lạnh, thầm nghĩ bọn hạ nhân ngoài lúc cần thiết ra thì nào dám lại gần Thái tử để ngửi mùi hương trên người hắn? Hơn nữa, lời này nếu ra từ miệng bọn họ hoặc công tử khác, e rằng đầu đã sớm bị Thái tử vặn rơi.
Chỉ có vị Ôn công tử đặc biệt này mới dám vô tư như thế trước mặt Thái tử mà chẳng kiêng dè gì.
Ôn Trì thấy Tiểu Toàn Tử không đáp, cũng không làm khó nữa, mà chọn luôn bát hương liệu vừa ngửi để chuẩn bị xuống tắm.
Trong phòng tắm của Thái tử có vài tiểu thái giám chuyên hầu hạ, vốn đứng im lặng ở góc. Thấy Ôn Trì cởi đai lưng, bọn họ lập tức rón rén tiến lại muốn giúp cậu cởi y phục.
Ôn Trì bị trận thế này làm giật mình, vội từ chối và bảo Tiểu Toàn Tử dẫn họ ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, cả gian phòng rộng chỉ còn một mình Ôn Trì.
Lúc này cậu mới cởi y phục, treo lên bình phong, rồi bước vào bồn tắm. Nước ấm từ bốn phía ùa đến, bao bọc lấy cậu.
Ôn Trì tìm một tư thế thoải mái, chống cằm lên tay, thỏa mãn thở dài.
Giữa mùa đông giá rét, được ngâm mình trong nước nóng quả là sung sướng nhất. Nhưng tắm lâu lại dễ buồn ngủ, mới ngâm được một lúc, cậu đã lơ mơ.
Cậu lim dim chợp mắt, không biết qua bao lâu, mơ hồ cảm giác có người bước vào, mở mắt ra liền thấy mũi giày đen bóng.
Cậu hơi sững lại, định ngẩng đầu nhìn thì người kia đã ngồi xổm xuống, một gương mặt tuấn mỹ quen thuộc hiện ra trước mắt, đôi mắt phượng cong cong ánh cười nhìn cậu.
Ôn Trì lập tức tỉnh táo hơn: "Tạ Diệp, ngươi bận xong rồi?"
"Xong rồi."
Tạ Diệp gật đầu, đưa tay sờ tóc cậu búi sau gáy, thấy chưa bị ướt mới yên tâm, "Sao lại ngủ ở đây? Coi chừng cảm lạnh."
"Không đâu..." Ai ngờ vừa nói xong, Ôn Trì lại hắt xì một cái.
Hắt xì xong, cậu ngượng ngùng đứng im, ngón tay khẽ cào mu bàn tay kia, ngước mắt nhìn Tạ Diệp với vẻ tội nghiệp.
Tạ Diệp dở khóc dở cười, vốn định 'mắng' cho một trận, nhưng bị ánh mắt long lanh kia nhìn, lại chẳng nỡ nói nặng một câu.
"Ngươi đấy." Tạ Diệp khẽ chạm vào má Ôn Trì, bỗng đứng dậy, cởi áo ngoài và giày tất, sải bước xuống bồn.
Ôn Trì chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Diệp cúi người bế ngang lên.
Nước trên người cậu rào rào chảy xuống, Ôn Trì giật mình, theo phản xạ ôm chặt cổ Tạ Diệp, rồi nhớ ra cơ thể hắn chưa hồi phục hẳn, liền giãy giụa muốn xuống:
"Thả ta xuống, ta tự đi được."
Nhưng Tạ Diệp làm như không nghe, bế cậu bước lên mép bồn rồi đi thẳng.
Ôn Trì toàn thân ướt sũng, mà quan trọng là — giờ cậu không mặc gì cả!
Dù cả hai đều là đàn ông, cũng từng thân mật, nhưng lúc này Ôn Trì vẫn xấu hổ tới mức mặt và người như muốn bốc cháy.
May là chẳng bao lâu, Tạ Diệp đã đặt cậu xuống, rồi lấy một tấm chăn sạch khoác lên. Ôn Trì đứng ngây tại chỗ, để mặc Tạ Diệp lau khô người cho mình.
Xong xuôi, Tạ Diệp lấy bộ y phục sạch Tiểu Toàn Tử đã chuẩn bị, định mặc giúp cậu.
Ôn Trì đỏ mặt, vội giật lấy che trước ngực: "Ta tự mặc."
Có lẽ thấy cậu ngượng, Tạ Diệp không miễn cưỡng, chỉ lùi hai bước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn, như đang suy nghĩ gì đó.
Bị nhìn chằm chằm, Ôn Trì mất tự nhiên, cúi đầu mặc đồ, nhưng vụng về tới mức vừa mặc sai vừa làm bản thân thêm lôi thôi.
Cuối cùng Tạ Diệp chịu không nổi, bước tới giúp cậu chỉnh lại.
Ôn Trì cúi nhìn đôi tay Tạ Diệp, những ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp như chính gương mặt của chủ nhân nó.
Lúc này, đôi tay ấy đang khéo léo buộc đai lưng cho cậu.
Ôn Trì cắn môi, thấy mình quá dễ rối loạn trước mặt hắn.
"Xong."
Giọng Tạ Diệp kéo cậu về thực tại, cậu ngẩng lên thì thấy hắn đang nhìn mình đầy ẩn ý.
Ôn Trì nhíu mày: "Sao ngươi nhìn ta như vậy?"
"Ta đang nghĩ..." Tạ Diệp kéo dài giọng, ngừng một chút mới nói, "Ngươi thay đổi nhiều."
Ôn Trì giãn mày, bật cười: "Trở nên đẹp hơn?"
Cậu chỉ đùa, nào ngờ Tạ Diệp lại nghiêm túc đánh giá một lượt, rồi đáp: "Đã đẹp tới cực hạn, không thể đẹp hơn nữa."
"..."
Khỉ thật, miệng lưỡi người này cũng ngọt quá rồi!
Chưa kịp nói gì, Ôn Trì đã bị hắn véo má.
"Ý ta là," Tạ Diệp nói, "mặt mũi ngươi mỏng hơn rồi."
Ôn Trì ngẩn ra, nhanh chóng hiểu ý, lập tức tức giận: "Ý ngươi là trước đây ta mặt dày sao?!"
Tạ Diệp cười mỉm: "Trước đây là ai hở một chút đã c** đ* trước mặt ta?"
Ôn Trì: "..."
Hóa ra hắn còn nhớ vụ hiểu lầm lần đó — một vết đen trong đời cậu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm ấy cậu chủ động c** đ* cũng chỉ vì Tạ Diệp muốn kiểm tra bụng và đùi cậu. Khi đó hắn tưởng cậu là người khác.
Người đó rốt cuộc là ai?
Lần đầu tiên, trong lòng Ôn Trì nảy sinh nghi vấn này.
Trước kia cậu chưa từng nghĩ mình và Tạ Diệp sẽ đến mức này, chỉ cần giữ được mạng là không quan tâm đến chuyện riêng hay tình cảm của hắn với ai khác.
Nhưng giờ thì khác.
Nghĩ đến việc người đó có khuôn mặt giống hệt mình, từng quen biết Tạ Diệp ở một thời điểm cậu không hay, và đến giờ hắn vẫn nhớ...
Không hiểu sao, như có một chiếc gai nhỏ cắm trong da thịt, không đau nhiều nhưng luôn nhắc cậu rằng — người đó chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Tạ Diệp.
Khi nhận ra, móng tay cậu đã bấu vào thịt, cơn đau lan khắp người.
May mà Tạ Diệp không phát hiện, hắn lấy một tấm chăn mới khoác lên vai cậu rồi vừa c** đ* vừa đi về phía bồn.
Nước trong bồn đã nguội, lại còn bị cậu dùng qua.
"Chờ đã, Tạ Diệp." Ôn Trì vội nói, "Nước đó ta tắm rồi, để người ta thay đi."
"Không sao."
Vừa nói, hắn đã bước xuống bồn.
Ôn Trì thấy thế, im lặng một chút, cảm giác mặt nóng thêm, chỉ kéo chặt chăn rồi tiếp tục ngẩn người nghĩ chuyện vừa rồi.
Tạ Diệp chỉ tắm sơ qua rồi lên rất nhanh.
Ôn Trì nhớ Tiểu Toàn Tử chưa chuẩn bị quần áo cho hắn, định gọi, nhưng còn chưa kịp đi thì hắn đã "ào" một tiếng bước ra.
Ôn Trì: "..."
Cậu đứng chết trân, ánh mắt bất giác trượt xuống.
Tạ Diệp chẳng mặc gì.
Quả là... không sót thứ gì...
Khi cậu đưa mắt trở lại gương mặt hắn, giọng đã hơi run: "Ta bảo Tiểu Toàn Tử lấy y phục cho ngươi."
Tạ Diệp đáp một tiếng "Ừ", rồi tự nhiên cầm tấm chăn cậu vừa dùng để lau người.
Ôn Trì định đi, nhưng nghĩ sao lại quay lại: "Thật ra ta cũng thấy ngươi thay đổi."
Nghe vậy, Tạ Diệp hơi ngừng tay, nhướn mày: "Nói nghe xem."
Ôn Trì trả miếng: "Trở nên mất mặt hơn."
Tạ Diệp không nói, đột nhiên im lặng.
Ôn Trì không ngờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy, tưởng hắn giận thật, liền hơi cuống, định nói gì để bào chữa.
Ai ngờ ngay sau đó, Tạ Diệp vòng tay ôm eo cậu, kéo sát vào lòng, không choạcậu cơ hội phản ứng, cúi đầu cắn một cái lên môi.
Ôn Trì tròn mắt kinh ngạc, còn chưa kịp nói, đã nghe hắn khẽ cười bên tai: "Thực ra ta còn có lúc mất mặt hơn thế."
Và đêm hôm đó, Ôn Trì đã được biết "mất mặt hơn" là thế nào.
Hệ quả trực tiếp là sáng hôm sau cậu đau lưng đến mức không xuống nổi giường.