Sự tồn tại của người kia như thể gieo vào lòng Ôn Trì một hạt giống nhỏ, chỉ trong vài ngày, hạt giống ấy đã bén rễ nảy mầm.
Cậu rất tò mò về thân phận của người ấy. Cậu nhớ Tiểu Toàn Tử từng vô tình nói cho cậu biết, trong thư phòng của Tạ Diệp có treo bức họa của người đó, mà người trong tranh lại giống hệt cậu.
Nhưng trên đời sao lại có người giống cậu đến thế? Trong nguyên tác cũng chưa từng xuất hiện ai giống y hệt nguyên chủ... Hay là Tiểu Toàn Tử nhìn nhầm?
Ôn Trì nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ suốt hai, ba ngày, cuối cùng vẫn quyết định trực tiếp hỏi Tạ Diệp.
Chiều hôm ấy, cậu đến thư phòng tìm hắn, nhưng bị tiểu thái giám canh ngoài cửa cho biết Tạ Diệp vừa mới ra ngoài.
Ôn Trì vốn rất ít khi hỏi đến công việc của Tạ Diệp, cũng không rõ lịch trình của hắn, nghe vậy bèn hỏi: "Ngươi có biết khi nào Thái tử điện hạ về không?"
Tiểu thái giám khó xử: "Cái này... nô tài cũng không rõ lắm."
Ôn Trì ngừng một chút, rồi hỏi tiếp: "Vậy ta có thể vào trong đợi Thái tử điện hạ không?"
Nếu là người khác đứng ngoài thư phòng của Thái tử nói vậy, tiểu thái giám đã sớm nổi giận, lập tức bắt lại rồi.
Không có sự cho phép của Thái tử và Chu công công, ai dám tự tiện vào thư phòng Thái tử thì chẳng khác gì tìm chết!
Nhưng người nói câu này lại là Ôn công tử. Ai ở đây mà không biết vị trí của Ôn công tử trong lòng Thái tử điện hạ quan trọng thế nào?
Tiểu thái giám do dự một lát, nhớ tới thái độ của Chu công công với Ôn công tử thời gian gần đây, cuối cùng không dám từ chối — nếu để Ôn công tử nói vài câu bên gối, e là tính mạng hắn cũng khó giữ.
Thế là tiểu thái giám cung kính dẫn Ôn Trì vào thư phòng.
Vừa bước vào, Ôn Trì đã thấy một đám trắng như tuyết cuộn tròn trên chiếc giường thấp nơi cậu hay ngồi. Bộ lông trắng mềm mại, phồng xốp, thoạt nhìn như một cục bông tròn vo.
Tiểu thái giám cũng trông thấy, lập tức căng thẳng thấy rõ, như thể gặp phải thứ gì đáng sợ. Hắn vô thức bước chậm lại, quay đầu ra hiệu "suỵt" với Ôn Trì.
Ôn Trì nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
Tiểu thái giám đưa tay lên miệng, khẽ nói đầy lo lắng:
"Ôn công tử, ngài cứ đợi ở đây nhé. Trên giường kia là hồ ly Thái tử điện hạ nuôi gần đây, nó rất thích chạy vào thư phòng chơi. Hồ ly này tính tình không tốt, lại hay cắn người, nhưng Thái tử điện hạ cực kỳ yêu thích. Chúng ta tốt nhất đừng chọc giận nó, kẻo chịu khổ chưa đủ, lại còn bị Thái tử trách phạt."
Sự sợ hãi trong mắt tiểu thái giám không phải giả, xem ra hắn từng chịu không ít khổ từ con bạch hồ này.
Hồ ly?
Ôn Trì bỗng như nhận ra điều gì, nét mặt sáng hẳn, cậu thử gọi: "A Cô?"
"Ôn... Ôn công tử!" Tiểu thái giám bị tiếng gọi này dọa sợ đến run cả giọng, "Ôi chao! Ôn công tử, sao ngài lại gọi nó? Con bạch hồ ấy cắn người đấy!"
Nhưng lời hắn còn chưa dứt, con hồ ly đang cuộn tròn ngủ liền ngẩng phắt đầu.
Ôn Trì quay sang trấn an tiểu thái giám: "Yên tâm."
Rồi cậu ngồi xuống, vẫy tay: "A Cô, lại đây."
Bạch hồ lập tức nhảy xuống giường, chạy thẳng về phía cậu.
Tiểu thái giám sao có thể yên tâm? Hắn trơ mắt nhìn "tổ tông" kia càng lúc càng gần, mặt mũi tái mét, tay chân bắt đầu run lẩy bẩy.
Ôn công tử có biết mình đang làm gì không?!
Đồ của Thái tử đâu phải ai cũng được động vào, huống chi đây là vật sống hắn yêu quý nhất!
Nhớ không lâu trước đây, có một cung nữ vì sợ con bạch hồ này mà không dám cho nó ăn, bị Thái tử phát hiện nó đã đói suốt hai ngày. Sau đó, chẳng ai biết cô ta đi đâu — có người nói bị đánh què đang nằm dưỡng, có người nói đã bị đánh chết rồi vứt ra ngoài cung.
Dù là lời đồn nào đúng thì từ đó trở đi, ai cũng sợ con bạch hồ này đến tận xương tủy.
Thấy hồ ly lao đến, tiểu thái giám hoảng hốt đến mức ngã ngửa ra đất. Hắn mặc kệ mình chật vật thế nào, dùng cả tay chân bò lùi lại, ai ngờ con hồ ly lại không hề nhắm vào hắn mà nhảy thẳng vào lòng Ôn Trì.
Ôn Trì ôm trọn con hồ ly, mừng rỡ xoa bộ lông mềm mượt: "A Cô! Sao ngươi lại ở đây? Ngươi không ở Trúc Địch Cư à?"
Trước đây, A Cô cùng Ôn Trì ở Trúc Địch Cư, cậu còn bảo Nhược Phương dọn riêng một phòng cho nó, mấy cung nữ ở đó ngày ngày chăm sóc.
Dạo trước khi Ôn Trì chuyển đến tẩm điện của Thái tử, vốn định vài hôm sau sẽ đón A Cô về, không ngờ nó lại tự tìm đến đây.
Đã lâu không gặp, Ôn Trì thấy hình như A Cô gầy đi nhiều, lông cũng không còn mượt như trước.
Nhưng A Cô lại rất phấn khích, hai chân trước bám chặt vai Ôn Trì, thè chiếc lưỡi hồng l**m loạn trên mặt cậu, làm má và cằm cậu ướt cả nước dãi.
Ôn Trì bị l**m đến mức không mở nổi mắt, đành đẩy đầu nó ra, ngửa cổ tránh.
A Cô vùng vẫy vài lần không được, đôi tai nhỏ cụp xuống, trông như bị cậu làm tổn thương sâu sắc.
Ôn Trì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, xoa đầu nó: "Ngươi gầy rồi, gần đây không ăn uống đàng hoàng phải không?"
A Cô rúc đầu vào lòng bàn tay cậu, trông rất ỷ lại.
Trái tim Ôn Trì như tan chảy, ôm nó cọ cọ, chôn mặt vào lớp lông bông xù hít lấy hít để.
Trên người A Cô có mùi hương nhàn nhạt, không biết là mùi của nó hay vương mùi hương giống Tạ Diệp.
Ôn Trì mải mê ôm hồ ly, còn tiểu thái giám thì chết lặng, dụi mắt mấy lần vẫn không tin nổi.
Tới khi Ôn Trì bế A Cô đứng dậy, tiểu thái giám mới lồm cồm bò lên, mặt vẫn đầy vẻ không thể tin. "Ôn công tử, ngài và con bạch hồ này..."
Ôn Trì mỉm cười: "Chúng ta quen nhau."
"Thì ra là vậy..."
Tiểu thái giám bừng tỉnh, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn gượng cười nịnh nọt, "Xem ra A Cô rất thích ngài, có ngài ở đây chắc nó sẽ không quấy nữa."
Ôn Trì vừa v**t v* vừa hỏi: "A Cô hay đến đây lắm sao?"
"Bẩm Ôn công tử, A Cô sống ở đây luôn. Từ lâu Thái tử đã đưa nó về nuôi gần đây. Chỉ là trước kia Thái tử không ở trong cung, nó lại rất quấn người, không tìm được nên buồn bã, cứ ru rú trong ổ, hôm nay mới ra ngoài."
Nghe vậy, Ôn Trì mới hiểu thì ra khi mình không ở trong cung, A Cô đã bị Tạ Diệp đón về đây. Vốn đã thấy áy náy, giờ nhìn nó cứ dụi vào người mình như sợ bị bỏ rơi, lòng cậu như bị siết chặt.
Ôn Trì thở dài, cúi hôn lên đầu nó: "Xin lỗi, A Cô."
A Cô ngẩng lên l**m vài cái lên mặt cậu. Cậu cũng không né, còn dùng cằm cọ lại.
Tiểu thái giám vốn định ở lại trông chừng Ôn Trì, nhưng thấy cảnh này thì chợt hiểu ra, lặng lẽ rút lui.
Sau khi hắn đi, Ôn Trì ôm A Cô đến giường, đặt nó xuống. Nhưng nó lập tức níu áo đòi bế tiếp.
Ôn Trì đành bế nó đi một vòng rồi đặt lại, nhưng nó vẫn không chịu.
Cậu đang còn việc, không thể mãi chiều nó, bèn dỗ: "Ngoan nào, ta lát nữa lại chơi với ngươi nhé. Giờ ở đây trước đã."
Không biết nó có hiểu không, chỉ nghiêng đầu, tai giật giật, đôi mắt tròn đen láy nhìn chằm chằm cậu.
Ôn Trì hôn nhẹ lên đầu nó: "Ngoan."
A Cô kêu khẽ một tiếng, tuy vẫn nhìn cậu đầy tội nghiệp nhưng cũng không níu nữa.
Thấy nó yên, Ôn Trì đảo mắt quanh phòng, xác nhận chỉ có mình và nó, rồi nhẹ chân đi đến bàn án.
Trên bàn chất đầy trúc giản, tấu chương và đủ thứ khác, đủ thấy từ khi Hoàng đế lâm bệnh, bao nhiêu gánh nặng đều dồn lên vai Tạ Diệp.
Cậu không dám lục lung tung, chỉ liếc qua một vòng, không thấy bức họa, liền sang tủ tìm tiếp.
Đồ đạc ở đây được sắp xếp rất gọn gàng, sách phân loại rõ ràng, mỗi tầng đều dán giấy ghi chú.
Nhưng dù tìm kỹ mấy lượt, cậu vẫn không thấy thứ mình cần, thậm chí thứ giống bức họa cũng không có.
Cuối cùng, trắng tay, cậu ngồi phịch xuống ghế Tạ Diệp thường dùng, thở ra, có chút chán nản.
Có lẽ nên trực tiếp hỏi hắn, nhưng cậu không chắc hắn sẽ nói thật.
Dù Tạ Diệp từng nói người đó là kẻ thù của mình, nhưng Ôn Trì cảm nhận được thân phận kia tuyệt đối không đơn giản chỉ là "kẻ thù"...
Cậu nhắm mắt, hai tay nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm.
Ngồi rất lâu mới bình tĩnh lại, định bế A Cô rời đi, ai ngờ nó đã nhảy lên bàn án từ lúc nào, ngồi thẳng tắp nhìn cậu.
Ôn Trì định cười với nó nhưng không cười nổi, đành xoa đầu: "Xem ra là tìm không thấy rồi, chúng ta đi thôi."
Nói rồi cậu đưa tay bế, nhưng nó bất ngờ nhảy sang bên trái, tránh khỏi tay cậu.
Ôn Trì sững lại: "Sao thế?"
A Cô quay lưng về phía cậu, vừa kêu khe khẽ vừa lấy đầu húc đống trúc giản ở góc bàn.
Ôn Trì hoảng, vội kéo đuôi nó: "A Cô! Ngươi làm gì vậy? Đây là tài liệu của cha ngươi đấy, làm loạn lên coi chừng bị phạt!"
Nó làm như không nghe, quẫy đuôi vài cái không thoát thì thôi, tiếp tục húc.
"Ngươi không nghe lời là ta đánh đó!" Ôn Trì ôm nó, giả vờ dọa.
Vừa nghe vậy, nó ngừng lại. Cậu tưởng nó chịu yên, liền vỗ nhẹ đầu nó định bế xuống — nhưng nó quay đầu, miệng ngậm một thứ trông như bức họa.
Ôn Trì sững người.
Nó húc suốt nãy giờ là để lôi thứ này ra sao?
Cậu chậm rãi lấy từ miệng nó ra, đặt lên bàn, từ từ mở ra.
Theo từng lớp giấy trải xuống, một gương mặt quen thuộc dần hiện rõ trước mắt Ôn Trì.