Có lẽ vì cậu đã dần dần chấp nhận sự thật này, nên lúc đưa tay xoa bụng lần nữa, cảm giác kỳ diệu kia cũng không còn đậm như trước.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ở đây đang có một sinh mệnh bé nhỏ tồn tại, cậu vẫn cảm thấy thật khó tin.
Tiểu Toàn Tử và mấy tiểu thái giám vẫn ríu rít bàn tán về chuyện hoàng trưởng tôn, lời nói của bọn họ đầy mong chờ, như thể trông ngóng hoàng trưởng tôn lập tức được sinh ra từ bụng của Ôn Trì vậy.
Ôn Trì yên lặng nghe một lúc, bỗng nhận ra điều gì đó: "Sao các ngươi lại chắc chắn đứa bé này là con trai? Không chừng là con gái thì sao."
Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Toàn Tử và mấy tiểu thái giám kia đều thay đổi, ngay cả động tác lau rửa cho Ôn Trì cũng chậm lại. Mấy tiểu thái giám đồng loạt nhìn về phía Tiểu Toàn Tử.
Tiểu Toàn Tử nở nụ cười lấy lòng, khẽ nói: "Công tử, nếu ngài sinh được con trai thì tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu là con gái..."
Hắn dừng lại một lát, đột nhiên đổi giọng, "Cũng không sao, trước gái sau trai, sau này công tử lại sinh con trai là được."
Ôn Trì: "..."
Tiểu Toàn Tử dường như nhìn ra được vẻ u ám trong mắt Ôn Trì, vừa lau người cho cậu vừa khuyên:
"Hiện nay hậu viện của Thái tử điện hạ rất vắng, số người có thể gần gũi Thái tử điện hạ đếm đi đếm lại cũng chỉ có công tử thôi, công tử chẳng phải nên nhân cơ hội này sinh trưởng tử sao?"
Ôn Trì sững sờ thật lâu, không nói gì, chỉ khẽ thở dài.
Cậu quên mất rằng mình đang sống ở thời cổ đại, tư tưởng trọng nam khinh nữ vô cùng nặng nề, cho dù đứa bé trong bụng có là con trai mang nốt ruồi giữa mày giống cậu thì cũng sẽ không được thừa nhận là con trai đầu tiên của Tạ Diệp.
Huống chi Tạ Diệp là Thái tử đương triều, rất có khả năng kế vị, làm sao lại không muốn có con trai?
Vốn dĩ Ôn Trì không để ý đứa bé là trai hay gái, thậm chí mơ hồ hy vọng là con gái. Trước đây khi vào đoàn phim, cậu đã giúp nhiều người chăm trẻ, con trai thì đa phần nghịch ngợm khó dạy, chỉ có con gái là ngoan ngoãn dễ bảo.
Nhưng vừa nghe lời Tiểu Toàn Tử, cậu lại không khỏi lo lắng, sợ rằng nếu đứa bé thật sự là con gái thì Tạ Diệp sẽ không thích.
Sớm biết vậy cậu nên hỏi ý Tạ Diệp trước...
Ôn Trì cảm giác mình đang chui vào ngõ cụt, nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ lòng càng nặng nề, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Toàn Tử và mấy tiểu thái giám vẫn luôn quan sát phản ứng của Ôn Trì, thấy sắc mặt cậu dần trở nên nghiêm trọng, liền đồng loạt im lặng, tập trung lau rửa cho cậu.
Đêm đó, trong đầu Ôn Trì toàn là lời Tiểu Toàn Tử nói, đến mức cậu lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Mãi đến khi ngoài cửa sổ le lói ánh sáng ban mai, cậu mới cảm thấy buồn ngủ. Khi Ôn Trì tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Dù đã lập xuân nhưng bên ngoài vẫn rất lạnh, may là Nhược Đào và Nhược Phương đã chuẩn bị lò sưởi đặt trước giường, than đỏ tí tách cháy, sưởi ấm cả phòng ngủ.
Ôn Trì vì tối qua mất ngủ nên lúc này trông ủ rũ, cậu quấn chăn như cái bánh chưng, dựa vào đầu giường, ngẩn người nhìn ngọn lửa đỏ rực trong lò sưởi.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng động, như thể có ai vô ý giẫm lên cành cây khô dưới đất.
Tiếng động chỉ vang lên chốc lát rồi biến mất — nhưng Ôn Trì vẫn nghe thấy.
Cậu ngẩn ra, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Vì trong phòng đặt lò sưởi nên Nhược Đào và Nhược Phương không dám đóng kín cửa sổ, chỉ chống gậy gỗ để mở hé. Từ góc nhìn của Ôn Trì, có thể thấy mặt đất bên ngoài vẫn còn lẫn tuyết vụn và cành gãy chưa kịp quét dọn.
Cậu nghĩ một lát, chắc chắn mình không nghe nhầm, liền xuống giường mang giày, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Thò đầu nhìn ra, vừa khéo thấy một gia nhân mặc áo xám đang cầm chổi quét tuyết và cành gãy, giẫm lên phát ra tiếng "rắc rắc".
Người kia cảm nhận được ánh mắt của Ôn Trì, ngẩng đầu lên, thấy cậu đang đứng bên cửa sổ nhìn mình thì hoảng sợ cúi gằm mặt.
"Công tử, quản gia dặn nô tài quét sạch chỗ bẩn dưới đất, làm kinh động công tử rồi."
"Không sao." Ôn Trì vừa thở phào vừa khoát tay.
Cậu vốn định đứng bên cửa sổ nhìn quét dọn, nhưng người đó dường như rất sợ cậu, bị nhìn chằm chằm liền không dám động đậy, đứng yên như tượng.
Ôn Trì ngượng ngùng gãi mũi, quay người định đi, nhưng chợt nhớ lại tiếng động khi nãy, liền quay đầu hỏi: "Đúng rồi, ngươi tới đây từ khi nào?"
"Dạ?"
Gia nhân kia ngẩn ra, không hiểu vì sao Ôn Trì hỏi vậy, lập tức căng thẳng, co rụt vai nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bẩm công tử, nô tài mới tới không lâu, chưa kịp quét thì bị công tử nhìn thấy."
Ôn Trì nhíu mày: "Vậy vừa rồi ngươi có thấy ai không?"
Gia nhân mơ hồ: "Công tử nói là ai?"
Thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, Ôn Trì biết chắc người này không thấy gì, liền lắc đầu bảo không có gì, rồi quay lại giường.
Chẳng bao lâu, Nhược Đào mang chậu nước và đồ rửa mặt vào.
"Công tử, hôm nay thấy khá hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi." Có lẽ vì không còn ngửi thấy mùi dầu mỡ nên cậu không bị nôn khan nữa, chỉ là mất ngủ đêm qua khiến đầu óc hơi choáng.
Nhược Đào thấy sắc mặt cậu không tốt, lo lắng hầu hạ rửa mặt, rồi bảo Nhược Phương và hai nha hoàn mang cháo và đồ ăn đã hâm nóng đến.
Nàng lấy một chiếc bàn nhỏ đặt lên giường, để bọn nha hoàn bày cháo và đồ ăn lên đó.
Nhược Đào mở nắp bát cháo, quạt cho bớt nóng, rồi đưa thìa bạc cho Ôn Trì: "Công tử cẩn thận kẻo bỏng."
Nhược Phương và hai nha hoàn còn lại đứng thành hàng trước giường, mắt chằm chằm nhìn cậu.
Ôn Trì: "..."
Lần đầu tiên cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ to xác.
Dù trước đây rất thích cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng giờ được mấy cô gái hầu hạ thế này vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Ôn Trì đè nén cảm giác gượng gạo, dưới ánh mắt mong chờ của mấy cô gái, gắng gượng ăn hai thìa cháo rồi không ăn nổi nữa.
Cơn buồn nôn quen thuộc ập đến như thủy triều, trong chớp mắt đã dâng trào.
Ôn Trì đặt thìa bạc xuống bàn, che miệng nôn khan.
Nhược Đào hoảng hốt, vội bảo Nhược Phương và nha hoàn dọn bàn đi, còn mình ngồi bên giường vỗ lưng cho cậu, mãi đến khi cơn buồn nôn dịu bớt mới quay sang Nhược Phương:
"Ngươi ở lại chăm công tử, ta đi mời Trương đại phu."
Trương đại phu chính là người hôm qua bắt mạch cho Ôn Trì.
Vừa nghe định mời đại phu, Ôn Trì liền hoảng, vội kéo vạt áo Nhược Đào, ánh mắt đầy chống cự: "Ta chỉ thấy khó chịu vì mùi thôi, lát nữa sẽ ổn, đừng phiền đại phu."
Nếu đại phu lại kê thuốc an thai thì cậu chỉ muốn đập đầu chết quách.
Thuốc an thai thật sự không phải cho người uống.
Nhược Đào vẫn hơi do dự, nhưng Ôn Trì kiên quyết không buông, cuối cùng nàng đành đồng ý không mời đại phu, với điều kiện cậu phải ăn thêm chút đồ.
Ôn Trì gật đầu đồng ý.
Nhưng đến bữa tối, cậu lại chỉ ăn được vài miếng là dừng.
Nhược Đào và Nhược Phương đành thay nhau khuyên nhủ.
Không phải Ôn Trì không thấy đói, mà thực sự chịu không nổi mùi thức ăn, dù nhà bếp đã giảm dầu muối hết mức, cậu vẫn thấy buồn nôn.
Thấy hai người định tiếp tục ép, Ôn Trì dứt khoát chạy về phòng ngủ, không c** q**n áo, chui thẳng vào chăn.
Nhược Đào và Nhược Phương chạy theo, vừa vào đã thấy trên giường phồng lên một cục, Ôn Trì giữ nguyên tư thế quỳ gối, trùm chăn kín mít đầu và tứ chi, như thể làm vậy sẽ không ai thấy được.
Hai người nhìn nhau, đều bất lực.
Nhược Phương đứng yên, Nhược Đào nhẹ nhàng đến bên giường, vỗ nhẹ cục bùng nhùng:
"Công tử."
"Ta không ăn đâu." Ôn Trì trong chăn vọng ra tiếng nghèn nghẹn, "Thật sự ăn không nổi."
Nhược Đào thở dài: "Được rồi, không ăn thì thôi, nô tỳ lấy kẹo cho người nhé?"
Dù chịu không nổi mùi thức ăn, nhưng Ôn Trì lại không ghét đồ ngọt. Nghe vậy, dây thần kinh đang căng cũng giãn ra, cậu ậm ừ đồng ý.
Nói xong, Nhược Đào và Nhược Phương ra ngoài.
Một lúc lâu sau, phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng chân các nàng quay lại.
"Công tử, nô tỳ mang kẹo đến rồi. Kẹo này là Tiểu Toàn Tử mua ở chợ sáng nay, nhiều vị lắm, công tử nếm thử xem?"
Không ngờ Tiểu Toàn Tử còn mua kẹo mới, Ôn Trì vui mừng bật chăn, lập tức thấy bàn tay Nhược Đào chìa ra mấy viên kẹo màu sắc khác nhau.
Nhược Đào thấy cậu ló ra, liền đưa tay tới gần: "Nè, công tử."
"Cảm ơn nhé!" Ôn Trì vừa định lấy viên kẹo màu hồng sậm thì bất ngờ ngửi thấy một mùi nồng hắc khó chịu.
Chưa kịp nhận ra là mùi gì, cậu đã thấy Nhược Phương núp sau lưng Nhược Đào, hai tay nâng một cái bát sứ hoa lam — mùi kia chính là tỏa ra từ đó.