Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 127

Ôn Trì mới chạm vào cái bát đó tối qua, sao lại không biết bên trong chứa gì? Cho dù không biết, thì giờ đây ngửi mùi thuốc lan ra từ bát, cậu cũng phải hiểu rồi.

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt đỏ hồng vì bị than lửa sưởi của Ôn Trì chợt biến thành lúc xanh lúc trắng. Cậu nhớ tới vị đắng nghét tối qua, lập tức buồn nôn đến mức suýt nữa lại nôn khan.

Nhược Phương trốn sau lưng Nhược Đào. Ban đầu nàng và Nhược Đào bàn nhau, đợi Ôn Trì ăn xong một viên kẹo rồi mới bưng thuốc an thai qua, nào ngờ mùi thuốc này quá nồng, ai có mũi đều ngửi thấy được.

Thấy Ôn Trì vươn đầu ra, nhìn chằm chằm vào bát thuốc trong tay mình, Nhược Phương có phần luống cuống, không biết nên bưng đi hay đưa luôn cho Ôn Trì.

Nhược Phương do dự một lúc, quay đầu cầu cứu Nhược Đào – người quyết đoán hơn.

Nhược Đào đưa tay: "Đưa ta."

Nhược Phương vội đáp một tiếng, lấy viên kẹo trong tay Nhược Đào, rồi đưa bát thuốc qua.

Nhược Đào cẩn thận nhận bát, xoay người định khuyên Ôn Trì uống, ai ngờ cậu không nói một lời đã chui lại vào chăn, biến thành một cái "búi" trên giường.

Nhược Đào bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cũng không bỏ cuộc, tiến đến ngồi bên mép giường, dỗ như trẻ con:

"Công tử, người uống bát thuốc này trước, nô tỳ sẽ cho người ăn kẹo nhé?"

Ôn Trì bất động, không phản ứng.

Nhược Đào gọi: "Công tử."

Nhược Phương cũng khuyên: "Công tử, nô tỳ chỉ múc có một bát nhỏ, hai ba ngụm là xong, người uống nhanh kẻo thuốc nguội mất."

Đợi một lúc, trong chăn mới truyền ra giọng Ôn Trì uể oải:

"Các ngươi mang đi đi, ta không muốn uống."

Nhược Phương sốt ruột: "Nhưng Trương đại phu nói thai khí của công tử không ổn, cần uống thuốc an thai để dưỡng. Cũng là vì đứa nhỏ trong bụng, công tử đừng bướng nữa."

"Nhưng ta thật sự không muốn uống."

Ngay cả Ôn Trì cũng không hiểu tại sao, vốn dĩ cậu chẳng phải người sợ đắng, hồi nhỏ dù không quen vị thuốc Đông y cũng vẫn uống, nhưng lúc này cảm giác kháng cự lại mạnh mẽ vô cùng.

Cậu không muốn uống bát thuốc an thai đó – nó quá đắng, đắng đến mức tối qua nằm trằn trọc trên giường vẫn nhớ lại cái vị ngột ngạt ấy.

Không biết có phải vì có con hay không, mà cậu thấy mình bỗng trở nên... yếu mềm.

Dù Nhược Phương và Nhược Đào khuyên nhủ đủ điều, Ôn Trì vẫn quấn chăn như cái bánh tét, đến đầu cũng không ló ra.

Nhược Phương mím môi, cuối cùng không nỡ, đưa tay định nhận lại bát thuốc: "Nhược Đào, ta mang bát này về phòng bếp giữ ấm, đợi công tử muốn uống thì đem qua."

Nhưng đầu ngón tay nàng còn chưa chạm bát, Nhược Đào đã nghiêng tay tránh gọn.

Nhược Phương sững lại: "Nhược Đào?"

Nhược Đào như không nghe, ánh mắt lạnh đi, sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm "cái bánh tét" trên giường.

"Nhược Đào?"

Trong lòng Nhược Phương bỗng dâng lên dự cảm xấu, nàng đặt tay lên vai Nhược Đào, "Ngươi làm sao..."

Chưa nói dứt, Nhược Phương đã ngạc nhiên thấy Nhược Đào bất ngờ giật phắt chăn của Ôn Trì.

Ôn Trì không ngờ Nhược Đào gan đến mức giật chăn, nên cũng không quấn chặt. Ánh nến trong phòng hắt xuống gương mặt cậu, làm cậu ngẩn người.

Nhược Đào đứng thẳng dậy, vẫn cầm chắc bát thuốc, cúi mắt nhìn xuống Ôn Trì: "Công tử, nếu người đối diện với bát thuốc này là Thái tử điện hạ, hẳn người sẽ không do dự mà uống."

Giọng nàng bình thản, nhưng lại toát ra luồng khí lạnh khiến người run rẩy. "Nô tỳ biết bát thuốc này khó uống, nhưng không khó đến mức công tử phải giở tính trẻ con như vậy."

Nhược Phương phía sau kinh hãi, không tin Nhược Đào dám nói thẳng trước mặt Ôn Trì như thế:
"Nhược Đào, ngươi biết mình đang nói gì không?"

Nàng run tay kéo Nhược Đào, lạnh sống lưng, "Mau xin lỗi công tử!"

Nhược Đào không đổi sắc, chẳng có chút hoảng sợ, cũng không tỏ vẻ khó chịu với Ôn Trì – chỉ đơn giản là không tán thành việc cậu không uống thuốc.

Ôn Trì bị sự thay đổi như "lật mặt" của Nhược Đào làm cho sững người, ngẩng đầu nhìn nàng rất lâu, cuối cùng nhượng bộ:

"Hay ngươi cứ để bát thuốc lên bàn, ta lát nữa sẽ uống."

Nhược Đào từ chối ngay: "Không được."

Ôn Trì: "..."

"Nhược Đào!" Mặt Nhược Phương tái mét, hốt hoảng kéo nàng: "Ngươi điên rồi à?"

"Nhược Phương, đừng khuyên ta."

Nhược Đào lạnh giọng, quay lại nhìn Ôn Trì, như đã quyết: "Nếu công tử không muốn tự uống, vậy nô tỳ sẽ đút."

Nói xong, nàng tiến lên một bước, khí thế dồn xuống như núi.

Ôn Trì cảm thấy áp lực, bản năng muốn chạy xuống giường, nhưng Nhược Đào võ công cao hơn, lập tức điểm hai huyệt trước ngực cậu.

Cậu cứng đờ, định gọi Nhược Phương cầu cứu, nhưng nàng ta lại nhanh chóng điểm luôn huyệt yết hầu.

Cậu chỉ phát ra những âm thanh ú ớ, tròn mắt nhìn Nhược Đào bình tĩnh bưng thuốc đến gần.

Nhược Đào gạt tay Nhược Phương cản mình, dùng tay kia nâng cằm Ôn Trì, nhẹ nói một câu "Xin lỗi", rồi áp bát thuốc vào môi cậu.

Vị đắng tràn vào miệng trước khi cậu kịp chuẩn bị. Thuốc chảy chậm, quẩn quanh trong miệng trước khi trôi xuống cổ họng, như thể cậu bị nhấn chìm trong thứ chất lỏng đen ngòm đó.

Cậu đau khổ đến sắp nghẹt thở, nhưng không thể động đậy hay nói.

Cuối cùng, cậu ho sặc sụa, thuốc trào ra khóe môi, chảy xuống cổ áo trắng, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe.

Nhược Phương chịu hết nổi, giật bát thuốc còn sót lại: "Đủ rồi! Nhược Đào, ngươi quá đáng lắm."

Nhược Đào im lặng, cởi huyệt cho Ôn Trì. Cậu lập tức gục xuống, vừa ho vừa nôn khan, vai run bần bật.

"Công tử..." Nhược Phương lúng túng định tới gần.

"Ra ngoài đi." Ôn Trì ngắt lời.

"Nhưng công tử..."

"Ra ngoài."

Nhược Phương cắn môi, nhớ tới cảnh mình vừa đứng nhìn, bèn lẳng lặng mang thuốc đi – không thèm liếc Nhược Đào.

Ôn Trì nằm th* d*c một lúc lâu, mở mắt ra thấy Nhược Đào vẫn đứng đó, yên lặng như bóng ma.

Thấy cậu nhìn, nàng mới lộ vẻ xấu hổ, quỳ xuống: "Công tử, tất cả là lỗi của nô tỳ, xin công tử trách phạt."

Ôn Trì nhắm mắt: "Ta không phạt ngươi, chỉ muốn yên tĩnh một mình, ra ngoài đi."

Nàng vẫn quỳ, còn dập đầu: "Xin công tử trách phạt."

Rồi nàng nói tiếp:

"Đứa trẻ trong bụng công tử là con đầu lòng của Thái tử điện hạ. Nếu là con trai, rất có thể sẽ kế vị. Công tử mang không chỉ con của mình, mà còn là con của Thái tử, là tương lai của Đại Phong. Thái tử đánh đổi cả giang sơn vì công tử và đứa trẻ, vậy mà công tử chỉ vì một bát thuốc mà giở tính trẻ con. Người đã nghĩ cho đứa nhỏ, cho Thái tử còn bị giam trong cung chưa?"

Ôn Trì ngẩn ra, nhìn Nhược Đào cúi đầu, thân hình căng cứng, như đang cố kìm nén điều gì.

Nghĩ đến Tạ Diệp, cậu bỗng không giận nổi: "Ta biết rồi, không trách ngươi. Đứng dậy đi."

Nhưng nàng vẫn nói:

"Nếu sau này công tử lại giở tính như thế, nô tỳ vẫn sẽ làm như vừa rồi."

Ôn Trì: "..."

Cuối cùng, cậu chỉ thở dài: "Được rồi, ta sẽ uống thuốc đàng hoàng."

Nhược Đào liền thừa cơ: "Còn phải ăn cơm đầy đủ."

Ôn Trì nghẹn lời, thở dài: "Ừ, ừ."

Nàng mới nở nụ cười, rồi lúng túng vì thuốc dây khắp người cậu: "Nô tỳ đi lấy nước nóng cho công tử lau rửa."

Ôn Trì gật đầu.

Nhưng vị đắng của bát thuốc vẫn ám lấy cậu đến tận nửa đêm...

Bình Luận (0)
Comment