Ôn Trì toàn thân khựng lại, lập tức dừng hẳn động tác.
Ngón tay cậu bấu chặt vào ly nước, phải mất một lúc lâu mới chậm rãi thả lỏng ra.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Tạ Diệp áp tai lên bụng dưới của cậu, yên lặng lắng nghe một lúc lâu vẫn không nỡ rời ra, khẽ nói: "Ta đang nghe xem con có động tĩnh gì không."
Ôn Trì bật cười, "phụt" một tiếng, đưa tay đẩy nhẹ vai Tạ Diệp. Cậu dùng sức rất nhỏ, không nỡ đẩy hắn ra: "Mới chỉ một hai tháng, con còn chưa thành hình, làm gì có động tĩnh gì?"
Tạ Diệp lưu luyến không nỡ mới chịu thẳng lưng dậy, y nhận lấy ly nước trong tay Ôn Trì đặt xuống đất, vẫn giữ tư thế nửa quỳ, nắm lấy bàn tay của Ôn Trì.
Bàn tay Tạ Diệp lớn hơn, vừa khéo bao trọn tay cậu.
"Một hai tháng cũng phải có phôi thai rồi, sao lại không có động tĩnh? Con của Thất đệ ta vừa mới hoài thai đã nghe được động tĩnh."
Tạ Diệp cau mày, nghiêm túc nói, "Ta còn nghe được ngay lúc đó."
"Con người là từ phôi thai phát triển từng chút một, làm gì vừa vào bụng đã sống động nhảy nhót..."
Lần đầu tiên Ôn Trì phát hiện Tạ Diệp cũng có lúc ngây thơ như vậy, vừa thấy mới lạ vừa buồn cười, "Không phải... chẳng lẽ ngươi đích thân nghe à?"
Ôn Trì chỉ định nói đùa thôi, nào ngờ câu này lại khiến mặt Tạ Diệp đỏ lên, rồi lập tức phủ lên một tầng giận mỏng.
"Ngươi nói thế còn ra thể thống gì? Ta ngay cả đám thê thiếp của Thất đệ cũng chưa gặp được mấy người, sao lại như ngươi nói được?" Tạ Diệp có chút bực, định mắng cậu ăn nói không kiêng dè, nhưng lại không nỡ nặng lời, cuối cùng chỉ đành bất lực thở dài.
Ôn Trì không ngờ hắn phản ứng mạnh đến vậy, lập tức chột dạ, vội vàng đưa hai tay ôm lấy mặt Tạ Diệp, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi hắn: "Ta nói đùa mà."
Rõ ràng nụ hôn này khiến Tạ Diệp rất hưởng thụ, cơn giận trên mặt hắn tiêu tan hơn phân nửa, mím mím môi, ngượng ngùng nói: "Chuyện này không buồn cười chút nào."
Ôn Trì đáp: "Vậy ta không nói nữa."
Tạ Diệp lại nắm tay Ôn Trì, cùng áp lên bụng cậu. Hắn dường như rất say mê bụng của Ôn Trì, ngay cả ánh mắt cũng không chịu rời, khẽ thở dài: "Ta biết hậu viện ta nhiều người, nhưng đều là Hoàng đế nhét cho, ngươi cũng biết ta chưa từng bước vào viện của họ."
Ôn Trì: "..."
Khoan đã...
Không phải họ đang bàn chuyện con cái sao? Sao tự nhiên đề tài nhảy sang chuyện tam thê tứ thiếp của Tạ Diệp rồi?
Nhưng đã nói tới đây, Ôn Trì thuận thế lật sổ nợ cũ: "Hoàng thượng đã nhường ngươi như vậy, nếu ngươi nói không cần, chẳng lẽ ông ấy còn ép? Rõ ràng là tự ngươi không từ chối!"
Tạ Diệp cuối cùng cũng chịu dời ánh mắt khỏi bụng cậu, ngẩng lên nhìn Ôn Trì sâu xa: "Nếu ta từ chối, liệu có gặp được ngươi không?"
Ôn Trì nghẹn lời.
Nghĩ kỹ lại, câu này của hắn cũng có lý...
Nhưng cậu vẫn không phục, cố chấp nói: "Vậy sao sau khi gặp ta rồi mà ngươi vẫn giữ bọn họ lại?"
Tạ Diệp uất ức, vừa bực vừa buồn cười: "Ta giữ lúc nào? Ngươi không thấy ta đã bảo Chu Hiền cho họ về rồi sao?"
Ôn Trì nghĩ một lát: "Vẫn còn mấy người."
Ngoài Nguyệt Quế và Lý Du mà cậu quen, hình như còn một hai người chưa từng gặp, chắc vẫn ở Đông cung, không biết vụ biến loạn vừa rồi có ảnh hưởng gì không.
Tạ Diệp im lặng, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Ôn Trì rất lâu, bỗng nhặt ly nước dưới đất lên, đứng dậy đặt về bàn rồi quay người định đi.
Ôn Trì ngẩn ra, vội gọi: "Ngươi đi đâu?"
Tạ Diệp không quay đầu: "Hồi cung."
Ôn Trì càng ngẩn: "Đột nhiên hồi cung làm gì?"
Tạ Diệp: "Đuổi nốt mấy người còn lại."
"..."
Ôn Trì một lúc không biết nói gì, tỉnh táo lại thì vội gọi hắn về, "Ta đâu có bảo ngươi bây giờ đuổi... Aizz, ngươi đúng là muốn làm gì là làm."
Tạ Diệp để mặc Ôn Trì kéo áo mình, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, vừa kéo lại chăn bị trượt cho cậu vừa nói: "Chuyện ngươi để ý, ta tất nhiên phải xử lý sớm."
Ôn Trì đúng là có chút để ý chuyện tam thê tứ thiếp trước đây của hắn, nhưng nghĩ lại Tạ Diệp thực sự không có ý gì với họ, cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Có khi Tạ Diệp đến giờ còn chẳng nhớ Nguyệt Quế và Lý Du họ tên đầy đủ là gì.
Dù vậy, mấy lời nhỏ nhen này cậu chỉ giữ trong lòng, không tiện nói ra. Dù có bị hắn nhìn thấu, cậu vẫn cố chấp cãi: "Ta đâu có để ý."
"Ồ?" Tạ Diệp thản nhiên, "Thật sao?"
Ôn Trì ban đầu còn vững khí, nhưng bị hắn liếc một cái liền xì hơi như cà tím bị sương đánh, co vai: "Được rồi... Ta cũng hơi để ý một chút."
Lời vừa dứt, cậu cảm nhận được bàn tay Tạ Diệp đặt lên đầu mình, dịu dàng xoa xoa.
"Trước khi gặp ngươi, ta chưa từng nghĩ mình sẽ có một đứa con."
Tạ Diệp lại vuốt gương mặt Ôn Trì, nâng cằm cậu lên để cậu nhìn mình, "Ngươi xuất hiện, mang đến cho ta nhiều thứ mà ta chưa từng nghĩ tới."
Tim Ôn Trì khẽ rung động, ánh mắt lướt trên gương mặt hắn.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tạ Diệp không kìm được cúi xuống, đặt lên môi Ôn Trì một nụ hôn. Hôn xong, hắn không vội rời, mà dùng đầu lưỡi khẽ khều mở hàm răng cậu.
Ôn Trì vô thức hé môi, để hắn tiến vào.
Tạ Diệp hôn rất chậm, như đang chậm rãi thưởng thức, từ tốn quấn quýt, từ tốn miết lấy.
Ôn Trì bị hôn đến tâm thần dao động, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng, hai tay ôm lấy lưng y, nhưng ngay sau đó cảm giác hắn hơi tách ra.
"Giờ chưa được..." Tạ Diệp thở gấp, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước bên môi Ôn Trì, cúi đầu, bỗng nói bên tai cậu: "Ngươi tin lời Hoa Tử Tàng không?"
Ôn Trì không theo kịp: "Lời gì?"
Tạ Diệp không đáp.
Nhưng Ôn Trì nhanh chóng hiểu ra, nhớ lại ánh mắt vừa oán hận vừa hổ thẹn của Hoa Tử Tàng trước khi chết. Cậu không cho rằng lúc ấy hắn còn cần nói dối, cũng không muốn nói dối Tạ Diệp:
"Ta tin."
Thân hình Tạ Diệp rõ ràng khựng lại.
"Nhưng ta cũng tin ngươi có suy tính của riêng mình."
Ôn Trì ôm chặt lấy hắn, "Đợi đến lúc thích hợp, tự nhiên ngươi sẽ nói rõ với ta, phải không?"
Tạ Diệp im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng ôm eo cậu: "Giờ ta không thể giải thích rõ, đợi đến khi thời cơ tới, ngươi sẽ hiểu tất cả."
Ôn Trì còn định nói gì, nhưng thấy hắn bỗng cúi người, lại áp tai vào bụng mình.
Vừa chìm trong bầu không khí căng thẳng, Ôn Trì suýt phun máu, bực bội đập vai hắn: "Ta nói rồi, con còn nhỏ, nghe không được gì đâu."
Ai ngờ vừa nói xong, Tạ Diệp bất ngờ ngẩng lên, gương mặt vốn lạnh lùng tràn đầy vui mừng, cẩn trọng mở miệng: "Hình như ta nghe được tiếng gì đó."
Nói chưa dứt—
Bụng Ôn Trì lại vang "ục" một tiếng, to hơn lúc nãy.
Niềm vui trên mặt Tạ Diệp lập tức đông cứng.
Ôn Trì vừa xấu hổ vừa buồn cười: "Ngươi nghe được tiếng này sao?"
Tạ Diệp: "..."
Ôn Trì thấy hắn uể oải trông thấy, cố nén cười khuyên: "Ngươi cũng sắp làm cha rồi, có thể chững chạc chút không?"
Người cha mới chẳng chững chạc chút nào chỉ biết than dài thở ngắn, sau đó cúi đầu ủ rũ đi chuẩn bị cơm nước cho Ôn Trì.
Bữa ăn được Nhược Phương và mấy nha hoàn lạ mặt bưng vào.
Các nàng nối đuôi nhau, đặt đĩa lên bàn đâu vào đấy, rồi lặng lẽ cúi đầu lui ra.
Nha hoàn lạ mặt thì không nói, nhưng Ôn Trì không ngờ Nhược Phương cũng xa cách với mình như vậy, nên lúc nàng sắp bước ra liền gọi lại.
Nhược Phương như bị tiếng gọi của cậu làm giật mình, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lại, xoay người hành lễ:
"Công tử có gì dặn dò?"
"Ngươi sao vậy?"
Dù chậm đến mấy, lúc này Ôn Trì cũng thấy Nhược Phương có điều bất thường, "Ngươi đang tránh ta à?"
Nghe vậy, Nhược Phương lập tức lắc đầu lia lịa, trâm ngọc trên tóc va nhau leng keng: "Không ạ, công tử hiểu lầm, nô tỳ không tránh công tử."
Ôn Trì không tin, vì biểu hiện của nàng quá rõ ràng, nhưng thấy nàng không muốn nói thì cũng không ép.
"À đúng rồi." Ôn Trì lại hỏi, "Nhược Đào đâu? Nàng chạy đâu rồi?"
Vừa nghe tên Nhược Đào, nét mặt Nhược Phương càng cứng, ấp úng mãi mới khó khăn thốt ra: "Nô tỳ không biết."
Ôn Trì càng thấy lạ: "Ngươi và Nhược Đào chẳng phải lúc nào cũng ở cùng nhau sao? Sao lại không biết nàng đi đâu?"
Nhược Phương cúi đầu im lặng.
Ôn Trì thấy không yên, định hỏi tiếp, thì Tạ Diệp bế A Cô đang kêu ư ử từ ngoài vào.
A Cô trong lòng hắn giãy giụa không ngừng, cái đuôi lông xù ve vẩy liên tục. Vừa thấy Ôn Trì ngồi sau bàn, nó lập tức hớn hở, cố sức lao về phía cậu.
Tạ Diệp bất đắc dĩ, đành ngồi xuống thả nó ra.
A Cô vừa được tự do liền chạy bốn chân về phía Ôn Trì.
Dù đã chuẩn bị sẵn, Ôn Trì vẫn bị nó va cho choáng váng, lo nó chạm vào bụng mình nên đặt nó lên ghế bên cạnh.
A Cô rời khỏi vòng tay Ôn Trì, bất mãn kêu ư ử, đặt hai chân trước lên đùi cậu, lại muốn chui vào lòng.
Nhưng chưa kịp thì đã bị Tạ Diệp từ phía sau xách gáy nhấc lên.
Đừng thấy A Cô ngày thường oai phong nhảy nhót khắp nơi, trước mặt Tạ Diệp lại y như Ôn Trì, ngoan ngoãn rụt rè, chỉ cần bị xách gáy là cứng đơ, không dám động đậy.
Tạ Diệp thấy nó lại nhớ dáng vẻ nhát gan trước kia của Ôn Trì, định mắng vài câu nhưng lại mềm lòng.
Cuối cùng, hắn chỉ vỗ nhẹ hai cái lên đầu nó: "Ngoan."
A Cô cụp đuôi, quay đầu không dám nhìn hắn, ấm ức kêu khẽ.
Ôn Trì không ngờ hắn lại dễ dàng thu phục A Cô như vậy. Nhìn thấy vẻ đáng thương của nó, cậu định đưa tay xoa đầu, nhưng chợt nhớ đến thái độ của Nhược Đào và Nhược Phương với A Cô trước đây, liền rụt tay lại.
Tạ Diệp để ý động tác ấy, bèn bế A Cô lại gần: "Không phải muốn vuốt nó sao?"
Ôn Trì nhìn bộ lông mềm mại và đôi mắt đen láy của nó, tim như tan chảy, nuốt nước bọt: "Ta có thể chứ?"
Tạ Diệp cười: "Sao lại không?"
Ôn Trì: "Ta còn tưởng..."
Tạ Diệp: "Tưởng gì?"
Ôn Trì chợt nhận ra điều gì đó, lập tức ngừng lại. Trước đây cậu nghĩ Nhược Đào và Nhược Phương sau khi biết cậu có thai đã ôm A Cô đi là do Tạ Diệp sai bảo, giờ mới biết thì ra hắn không hề phản đối chuyện cậu chơi với nó.
Hóa ra trước đó là hai nàng tự ý làm.
Dù lúc đó cậu và Nhược Đào có chút xích mích, nhưng quen biết lâu, Ôn Trì biết nàng không có ý xấu, cũng không muốn mách lẻo trước mặt Tạ Diệp.
Cậu lắc đầu, xoa đầu A Cô: "Không có gì."
Nhược Phương mang chậu nước đến hầu họ rửa tay. Khi họ ăn, nàng vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh.
Từ đầu đến cuối, Ôn Trì không thấy bóng dáng Nhược Đào đâu.
Sau bữa, Nhược Phương và mấy nha hoàn lạ nhanh chóng thu dọn bát đĩa.
Những ngày sau đó, bên cạnh Ôn Trì chỉ có Nhược Phương và mấy nha hoàn lạ hầu hạ. Tả Chi và Lưu Đức, Lưu Thiện thỉnh thoảng ghé qua, nhưng cũng là nhân tiện báo việc cho Tạ Diệp rồi mới vào thăm.
Tạ Diệp rất bận, không chỉ lo chuyện trong cung và triều chính, mà còn bận... lắng nghe tiếng động trong bụng Ôn Trì.
Dù Ôn Trì vẫn luôn khẳng định trong bụng mình chẳng có động tĩnh gì cả...