Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 136

Không biết Tạ Diệp nghe được tin tức từ đâu, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ nói chuyện với bụng của Ôn Trì và đứa nhỏ.

Đặc biệt là vào ban đêm, Tạ Diệp nhất định phải thủ thỉ với con vài câu mới chịu ngủ.

Ôn Trì cúi đầu nhìn chiếc bụng phẳng lì của mình, rồi lại nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Tạ Diệp, một hơi nghẹn nơi lồng ngực mà không thốt ra được.

Tạ Diệp không để ý tới cảm xúc của Ôn Trì, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên bụng cậu. Hắn cẩn thận đặt tay lên bụng Ôn Trì, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra nghi hoặc trong lòng:

"Tại sao chỗ này vẫn như cũ vậy?"

Nghe câu nói hồn nhiên vô tội ấy, Ôn Trì tức đến bật cười:

"Đại phu nói còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới lộ bụng. Cho dù ngươi có nóng ruột thế nào thì cũng không được."

Tạ Diệp cụp mắt, thoạt nhìn có chút mất mát: "Những lời ta nói, con có nghe thấy không?"

Ôn Trì: "... Dĩ nhiên là không nghe thấy rồi."

Câu trả lời này ai cũng biết.

Bây giờ trong bụng cậu chỉ mới là một bào thai vừa hình thành, e rằng ngay cả nội tạng còn chưa phát triển hoàn chỉnh, sao có thể nghe thấy mấy lời lải nhải của Tạ Diệp chứ?

Tạ Diệp khẽ "ồ" một tiếng, không nói gì thêm.

Tuy cảm xúc trên mặt hắn không dao động nhiều, nhưng sự mất mát trong mắt gần như hóa thành thực chất. Hắn nắm tay Ôn Trì, nhẹ nhàng siết một cái, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu mới khẽ thở dài.

Ôn Trì nhìn vừa muốn cười lại vừa thấy xót xa. Cậu đưa tay nâng mặt Tạ Diệp.

Tạ Diệp vẫn gầy như vậy, sự mỏi mệt nơi đáy mắt chưa từng tan biến. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Ôn Trì luôn cảm thấy tình trạng của hắn ngày càng tệ, tựa như một ngọn đèn dầu cháy mãi, bất cứ lúc nào cũng có thể cạn kiệt.

Cảm giác ấy thật sự rất tệ.

Ôn Trì thấy bất an, cố ép mình gạt bỏ những suy nghĩ không lành, chăm chú nhìn vào hắn.

Phải thừa nhận rằng Tạ Diệp vẫn đẹp như vậy. Hắn và Hoa hoàng hậu có bảy, tám phần giống nhau, chỉ là ngũ quan của Hoa hoàng hậu nghiêng về vẻ đẹp diễm lệ, còn ngũ quan của Tạ Diệp lại mang nét lạnh lùng.

May mắn là gương mặt hắn đã hồi phục hoàn toàn sau vết bỏng nghiêm trọng, nếu không thì thật đáng tiếc biết bao.

Ôn Trì nghĩ thầm xong, liền ghé tới hôn hắn một cái. Hôn xong cậu lại cảm thấy chưa đủ, hôn thêm mấy cái nữa.

Tạ Diệp ngẩn ra, để mặc Ôn Trì "ăn đậu hũ" hết lần này đến lần khác.

Đợi đến khi Ôn Trì hôn lần cuối, Tạ Diệp mới kịp phản ứng, lập tức đưa tay ôm sau gáy cậu, từ bị động chuyển sang chủ động, mạnh mẽ áp sát.

Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên âm thanh ướt át giao hòa.

Một lúc lâu sau, Ôn Trì mới được thả ra, thở hổn hển, đôi má đỏ bừng, trên môi vẫn còn vương dấu nước mờ ám. Cậu đặt tay lên vai Tạ Diệp, ghé sát môi hắn khẽ nói:

"Con thì không nghe thấy, nhưng ta nghe thấy."

Tạ Diệp khựng lại.

Ôn Trì vốn không giỏi nói lời tình cảm, đỏ mặt đến tận vành tai, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu nói nhỏ: "Sau này chờ con lớn, ta sẽ kể cho nó nghe tất cả mấy lời ngốc mà ngươi nói khi nó chưa chào đời."

Tạ Diệp bật cười, ánh mắt đầy ý cười:

"Ta nói nhiều vậy, ngươi nhớ hết được sao?"

"Ta chỉ cần nhớ những cái chính."

Ôn Trì khẽ hừ một tiếng, rồi ánh mắt dần dịu xuống, lại nâng mặt hắn, mỉm cười nói: "Ta muốn con biết rằng, phụ thân nó đã mong chờ nó đến nhường nào."

Nghe vậy, Tạ Diệp lập tức sững sờ. Hắn không ngờ Ôn Trì sẽ nói ra câu này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, biểu cảm phức tạp, hiếm khi lộ vẻ lúng túng.

Hắn bị Ôn Trì nâng mặt, giống như một đứa trẻ không biết phải làm gì.

Ôn Trì lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của Tạ Diệp, vừa thấy mới mẻ vừa thấy buồn cười. Cậu buông tay, vỗ vai hắn:

"Được rồi, ngủ sớm đi, mai ngươi còn phải dậy sớm."

------

Sau khi mang thai, Ôn Trì đặc biệt dễ buồn ngủ.

Rõ ràng trong lòng chất chứa không ít chuyện, vậy mà đầu vừa chạm gối, cậu đã thấy cơn buồn ngủ kéo tới.

Vì Ôn Trì không thích bóng tối nên phòng ngủ luôn thắp nến, nha hoàn bên ngoài sẽ thỉnh thoảng vào kiểm tra, tới gần sáng mới tắt.

Không biết ngủ bao lâu, Ôn Trì mơ màng tỉnh lại, mở mắt thấy ánh nến ấm áp phủ khắp phòng.

Cậu nằm phía trong giường, quay lưng ra ngoài, có một bàn tay đặt ngang eo, ômạcậu vào lòng.

Giữ nguyên tư thế quá lâu khiến tứ chi tê mỏi, bụng cũng hơi khó chịu, Ôn Trì muốn đổi tư thế, lại nghe tiếng thở đều đều của Tạ Diệp phía sau.

Có vẻ hắn đang ngủ.

Ôn Trì không muốn đánh thức hắn, liền từ từ di chuyển cánh tay, định xoay người trong vòng tay hắn.

Nhưng vừa cử động một chút, bàn tay đặt trên eo cũng siết chặt hơn.

Ôn Trì giật mình, lập tức bất động.

"Sao vậy?"

Giọng khàn khàn của Tạ Diệp vang lên bên tai, dường như bị động tác của cậu làm tỉnh giấc. "Chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có." Ôn Trì đáp nhỏ, "Chỉ là muốn đổi tư thế, tay chân tê rồi."

Nghe vậy, vòng tay Tạ Diệp buông lỏng, Ôn Trì nhân cơ hội trở mình.

Chẳng mấy chốc, Tạ Diệp lại đặt tay lên người cậu, lần này không ôm eo mà bóp nhẹ cánh tay.

Rõ ràng hắn không có kinh nghiệm hầu hạ người khác, dù cố gắng nhẹ tay nhưng vẫn không thoải mái như khi nha hoàn xoa bóp, chỉ là cũng không đến mức khó chịu.

Ôn Trì nheo mắt, để mặc hắn bóp tay rồi bóp chân.

Dần dần, cậu cảm thấy tay chân không còn tê như trước. Cậu khẽ cựa mình trong lòng hắn, liền bị giữ lại, Tạ Diệp thuận thế ôm chặt, cúi hôn nhẹ lên trán Ôn Trì:

"Đỡ hơn chưa?"

"Đỡ nhiều rồi." Ôn Trì ngẩng đầu, khẽ cười: "Đa tạ Thái tử điện hạ ra tay tương trợ."

Tưởng hắn đã tỉnh, nhưng ngẩng lên mới thấy hắn vẫn nhắm mắt, như thể vừa rồi chỉ là phản xạ trong mơ.

Tạ Diệp khẽ "ừ" một tiếng, xoa lưng cậu: "Ngủ đi."

Ôn Trì nhìn hắn một lúc rồi chần chừ: "Đúng rồi, Tạ Diệp..."

Hắn vẫn nhắm mắt nhưng đáp ngay: "Ừm?"

Ôn Trì nói: "Chuyện Hoa Ân..."

Cậu ngập ngừng, thở dài: "Thôi, không có gì, ngủ đi."

Nói rồi, cậu rúc vào lòng hắn, nặng trĩu tâm tư.

Tạ Diệp không lên tiếng, như thể đã ngủ, nhưng cánh tay ôm cậu lại vô thức siết chặt.

------

Ôn Trì tưởng mình sẽ nhanh chóng ngủ lại, nhưng cứ nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu quẩn quanh nhiều chuyện — chuyện Hoa Ân, chuyện hạ độc, và cả chuyện người giống hệt mình...

Cậu cảm thấy mình sắp chạm đến sự thật, nhưng đồng thời vẫn bị mắc kẹt trong màn sương mù.

Cậu không muốn ép hỏi, muốn chờ Tạ Diệp tự nói.

Tiếc là chờ mãi, Ôn Trì không đợi được lời thú nhận, mà lại nhận được một thứ vừa quen thuộc vừa khiến cậu sợ hãi — thuốc an thai.

------

Lần đầu làm cha, Tạ Diệp việc gì cũng tích cực, hận không thể dùng hết mọi thứ tốt nhất cho Ôn Trì. Nếu không phải cậu kiên quyết từ chối, hắn thậm chí sẽ sắp xếp ba, năm đại phu túc trực.

Ôn Trì vốn đã có bóng ma tâm lý với đại phu, nay nghe bọn họ nói thai khí không ổn, cần uống thuốc, thì nỗi sợ ấy càng nhân đôi.

Các đơn thuốc an thai mà đại phu kê đều gần giống nhau, nha hoàn từ dược phòng lấy về toàn là thảo dược thượng hạng, nên sắc ra cũng cùng một mùi.

Ôn Trì chỉ uống một ngụm đã suýt nôn.

Cậu hoàn toàn bài xích chén thuốc đen đặc ấy. Chỉ cần ngửi mùi là ký ức khó chịu lại ập về — ký ức bị Nhược Đào cưỡng ép đổ thuốc vào miệng, đến nay vẫn chưa quên.

Nhược Phương và mấy nha hoàn khác đứng một bên, thấy Ôn Trì cau mặt đặt bát thuốc xuống bàn thì cùng nhau lo lắng.

Nhược Phương do dự lên tiếng: "Công tử..."

Sợ nàng cũng sẽ ép thuốc như Nhược Đào, Ôn Trì vội làm nũng cầu xin:

"Nhược Phương, để lát nữa ta uống có được không? Thứ này đắng quá, giờ ta không nuốt nổi."

Trước đây, Nhược Phương chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối vì biết đó chỉ là kế hoãn binh. Nhưng lúc này, nàng lại do dự.

Thấy vậy, Ôn Trì lập tức nhân cơ hội nài nỉ: "Được không?"

Nhược Phương không dám đồng ý cũng không dám từ chối, gương mặt nhăn nhó:

"Công tử, đại phu dặn chúng nô tỳ phải trông người uống thuốc đúng giờ. Nếu người không uống, đến lúc bị trách phạt thì là chúng nô tỳ chịu. Người uống đi, nô tỳ sẽ lấy đường cho người."

Mọi sợi thần kinh của Ôn Trì đều kêu gào phản kháng, cậu lắc đầu như trống bỏi:

"Nhưng ta thật sự nuốt không nổi."

Nhược Phương thấy thuốc sắp nguội thì sốt ruột: "Công tử, vì đứa nhỏ trong bụng, người nhẫn nhịn một chút đi."

Ôn Trì vẫn lắc đầu.

Cứ thế giằng co một lúc, biết không lay chuyển được, Ôn Trì bất ngờ bỏ chạy vào phòng ngủ.

"Công tử!" Nhược Phương hốt hoảng, mắt đỏ hoe, lau nước mắt rồi cùng vài nha hoàn bưng thuốc đuổi theo:

"Công tử, coi như nô tỳ xin người."

Bụng Ôn Trì đã bắt đầu lộ, động tác chạy không còn nhanh nhẹn, nhưng cậu vẫn không ngoảnh lại, leo lên giường, chẳng buồn cởi áo và giày, trùm chăn cuốn mình như cái bánh chưng.

Bánh chưng ấy ngồi yên giữa giường, như không nghe thấy tiếng chân bọn nha hoàn.

Nhược Phương thở hổn hển, bất lực:

"Công tử, giờ không uống, lát thuốc nguội càng khó uống hơn."

Bánh chưng khẽ động đậy, nhưng không đáp.

Nhược Phương suýt tuyệt vọng, mắt đỏ như mắt thỏ, nước mắt rơi lã chã. Nàng không dám nặng lời, chỉ biết cùng mấy nha hoàn đứng nhìn.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên sau lưng, kèm theo giọng nói lạnh nhạt:

"Chuyện gì vậy?"

Nghe thấy, Nhược Phương và các nha hoàn lập tức cứng đờ, sau đó đồng loạt quay lại, thấy Tạ Diệp sải bước vào.

Hắn ăn mặc chỉnh tề, tóc buộc gọn, vừa từ cung trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã tới đây, trên người vẫn mang theo khí thế phong trần.

Bọn nha hoàn lập tức quỳ xuống: "Thái tử điện hạ."

"Đứng lên." Tạ Diệp liếc bát thuốc trong tay nha hoàn, lại liếc cái bánh chưng trên giường, lập tức hiểu chuyện, đưa tay: "Đưa đây."

Nha hoàn ngẩn ra, rồi vội hai tay dâng bát thuốc.

Hắn nhận lấy: "Ra ngoài."

"Vâng."

Nhược Phương vội đứng dậy, nước mắt chưa kịp lau khô, cúi đầu dẫn mọi người lui ra.

Tạ Diệp thấy vệt lệ trên mặt nàng, hơi cau mày nhưng không để tâm, quay lại cầm thuốc đến bên giường.

Bánh chưng trên giường cảm giác được hắn tới gần, liền lặng lẽ lùi vào trong.

Hắn bất lực, đưa tay kéo chăn.

Ôn Trì giãy mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo ra, lộ gương mặt đầy nước mắt.

Ở trong phòng lâu, da cậu trắng, càng làm đôi mắt đỏ bừng thêm nổi bật. Nước mắt long lanh rơi từng giọt xuống.

Tạ Diệp vốn không thích thấy người khác khóc. Lúc thấy Nhược Phương khóc, hắn chỉ thấy phiền. Nhưng khi quay lại thấy Ôn Trì khóc, mọi ý nghĩ vừa rồi lập tức tan biến.

Hắn ngồi xuống cạnh giường, dịu dàng lau nước mắt cho cậu:

"Sao lại khóc? Ai chọc ngươi không vui?"

Ôn Trì cũng không hiểu sao mình lại xúc động như vậy. Rõ ràng ban nãy còn bình thường, nhưng vừa nghe giọng hắn, mọi ủy khuất chất chứa bỗng chốc dâng tràn...

Bình Luận (0)
Comment