Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 142

Trương công tử vốn là người nói năng khéo léo, có y ở đó thì gần như chẳng bao giờ xảy ra cảnh trầm lặng.

Dù Ôn Trì không giỏi giao tiếp cho lắm, nhưng khi ở cùng Trương công tử lại không hề thấy gượng gạo, trái lại còn rất hòa hợp.

Lúc chia tay, tâm trạng Ôn Trì nhẹ nhõm hơn hẳn.

Trương công tử tiễn Ôn Trì ra tận cửa tửu lâu, nhiệt tình mời cậu lần sau lại gặp mặt.

Ôn Trì gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Trương công tử vui mừng lắm, lập tức mở lời:

"Nếu ngươi chịu, lần tới ta dẫn ngươi đi gặp vài người. Bọn họ cũng giống chúng ta, đang mang thai, còn có hai tỷ tỷ giống ngươi, đều là lần đầu. Ngươi mà nói chuyện với họ nhiều, có khi sẽ bớt lo lắng hơn."

Ôn Trì thoáng sững lại, không ngờ Trương công tử nhìn ra tâm tư của mình: "Ngươi nhận ra rồi à?"

"Ôn công tử, ta dù sao cũng là người từng sinh hai đứa con rồi, huống hồ ngươi lại biểu hiện rõ thế, ta làm sao không nhìn ra?"

Trương công tử vừa cười vừa bất đắc dĩ, vẫn đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu để an ủi: "Mang thai lần đầu thì lo lắng là điều khó tránh. Ta khi ấy cũng như ngươi, thần trí bất định, làm gì cũng không tập trung, còn hay mơ ác mộng vào ban đêm nữa."

Nhớ lại cảnh trong mơ, Trương công tử không nhịn được mà rùng mình, vội lắc đầu xua đi những hình ảnh đáng sợ, rồi tiếp lời:

"Ngươi là chưa có kinh nghiệm thôi. Đợi sau này sinh đến đứa thứ ba, thứ tư là quen ngay. Nhưng trước khi đến lúc đó, ra ngoài giao lưu nhiều hơn thì vẫn tốt."

Ôn Trì nghĩ đến cảnh mình mang thai đứa thứ ba, thứ tư mà nổi hết da gà.

Cậu đôi khi còn lo lắng đến đứa bé trong bụng, nói gì đến chuyện sinh tiếp, huống hồ cậu vốn không phải phụ nữ, dù có thể sinh con thì vẫn là đàn ông, không tiện như phụ nữ được.

Nhưng những lời này chỉ nên giữ trong lòng. Trương công tử đang vui mừng vì mang thai lần ba, cậu không thể thốt ra những câu làm mất hứng người ta.

"Ta biết rồi." Ôn Trì cảm kích nói, "Đa tạ Trương công tử đã quan tâm."

Trương công tử mỉm cười: "Bạn bè thì khách sáo gì."

Hai người lại trò chuyện vài câu, Tiểu Toàn Tử đã dắt xe ngựa đến. Ôn Trì cáo từ Trương công tử, rồi được Nhược Phương đỡ lên xe.

Ngồi bên cửa sổ, Ôn Trì vén rèm nhìn ra, vừa kịp thấy Trương công tử quay lưng đi vào.

Người hầu bên cạnh định đỡ y, nhưng bị y xua tay từ chối. Trương công tử cúi xuống xoa nhẹ cái bụng tròn trịa, ánh mắt đầy dịu dàng.

Nắng xuân nghiêng xuống, phủ một lớp sáng mềm mại quanh y.

Khóe môi Trương công tử hơi nhếch, toàn thân toát ra cảm giác hạnh phúc không cần nói thành lời. Y nhẹ nhàng vuốt bụng từng chút một, môi khẽ mấp máy, như đang thì thầm với đứa bé.

Khoảnh khắc đó, y tỏa sáng từ trong ra ngoài.

Ôn Trì ngẩn ngơ nhìn, đến khi Nhược Phương khẽ vỗ tay gọi mới giật mình buông rèm xuống.

Nhược Phương nghi hoặc: "Công tử, người sao thế?"

Ôn Trì nhớ lại khung cảnh ban nãy, hai tay ôm bụng, trầm ngâm: "Ngươi nói xem, có phải ta nghĩ nhiều quá không?"

Nhược Phương không hiểu: "Công tử đang nghĩ gì?"

"Ta..." Ôn Trì hít sâu, "Ta hơi sợ chuyện sinh nở."

Từ trước đến nay, Ôn Trì chưa từng nói điều này với Nhược Phương, cũng chưa nói với ai. Một là thấy chẳng cần thiết rêu rao nỗi lo của mình, hai là nói ra cũng chẳng giải quyết được gì.

Cậu chỉ là lo lắng thôi. Sợ sinh con, sợ cả quá trình ấy, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bỏ đứa bé.

Ôn Trì vẫn cho rằng những cảm xúc tiêu cực ấy là bình thường, nhưng theo thời gian, cậu thấy mình như sa vào bùn, càng vùng vẫy càng lún sâu.

Lo âu và bất an bám riết như sợi dây siết cổ.

Cậu đã phải tìm đọc rất nhiều tài liệu để cố ép mình bình tĩnh, nhưng đọc xong sách về sinh sản của nam giới thì nỗi lo chẳng giảm mà còn tăng.

Sách nói khả năng khó sinh ở nam gấp đôi nữ. Từ xưa tới nay, số đàn ông chết trong khi sinh không đếm xuể, cả bản thân người mang thai và gia đình đều phải chuẩn bị tâm lý trước.

Ôn Trì sợ đau, càng sợ chết, không dám tưởng tượng vài tháng nữa mình sẽ đối mặt với cái gì.

Ngoài ra còn có chuyện Hoa Ân chưa xuất hiện, và độc trong người Tạ Diệp...

Dù Ôn Trì chưa hỏi một lời, hai việc này vẫn như gai nhọn cắm trong tim, rút cạn sức sống của cậu từng chút một.

Chúng quấn chặt lấy nỗi sợ sinh nở, khiến cậu lún sâu hơn.

Đã không ít lần, Ôn Trì nghĩ — giá như đứa bé chưa bao giờ đến với thế giới này. Bây giờ giữ đứa bé chẳng khác gì thêm gánh nặng.

Mãi cho đến khi thấy Trương công tử trong nắng, Ôn Trì mới bất chợt thấy áy náy.

Hai người cùng làm cha, nhưng suy nghĩ lại khác xa một trời một vực.

Trương công tử tràn đầy mong đợi đứa bé chào đời.

Còn cậu...

Lại coi con mình như gánh nặng.

Ôn Trì lần đầu cảm thấy đứa bé theo mình là một sự thiệt thòi cho nó.

Hai má cậu đỏ lên vì xấu hổ, vội thu tay khỏi bụng, nhưng rất nhanh lại giả vờ thản nhiên đặt lên đó, chỉ là sắc đỏ đã lan đến vành tai.

Cậu khẽ thở dài: "Ta thật chẳng phải người cha tốt."

Nhược Phương chưa hiểu vì sao cậu đột nhiên nói vậy, vội lắc đầu: "Công tử, đừng nói thế, người đã làm rất tốt rồi."

Ôn Trì bật cười bất đắc dĩ: "Ta làm tốt chỗ nào?"

"Ở đâu người cũng làm tốt cả."

Ôn Trì: "..."

Nói chuyện với nàng đúng là gà vịt đối thoại.

Cậu hơi thất vọng, cúi xuống thì thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Nhược Phương đặt lên mu bàn tay mình. Ánh mắt nàng nghiêm túc, giọng chân thành:

"Nô tỳ chưa từng sinh con, có lẽ sau này cũng chẳng có, nên không thể hoàn toàn đồng cảm với công tử. Nhưng nô tỳ thấy được, nghe được và cảm nhận được, công tử đang thay đổi, đang tự nhìn lại mình, đang cố gắng vì đứa trẻ tạo ra một tương lai tốt đẹp."

"Người đã làm rất tốt, chỉ là người trong cuộc khó thấy rõ thôi."

Nhược Phương siết tay cậu, giọng chắc nịch:

"Dù người sợ sinh nở thế nào, nô tỳ cũng chưa từng nghe người nói không muốn đứa bé. Còn Thái tử điện hạ, chắc người không biết, ngài ấy đã bảo Chu công công chuẩn bị sẵn mọi thứ cho con đến tận mười tuổi rồi."

Ôn Trì ngẩn ra: "Tạ Diệp hắn..."

Nhược Phương nhớ lại chuyện này, bật cười che miệng: "Bề ngoài thì Thái tử điện hạ tỏ ra bình tĩnh nhất, nhưng thật ra còn hoảng hơn chúng ta. Ngài ấy lần đầu làm cha, chuyện gì cũng thấy mới mẻ, hận không thể trải sẵn cả cuộc đời cho con."

Đây là lần đầu Ôn Trì nghe chuyện ấy, thấy cũng thú vị: "Hắn chẳng nói với ta."

"Thái tử điện hạ sĩ diện lắm, mà nói ra mới lạ."

Nhược Phương cười, rồi nghiêm túc: "Thật ra đứa bé này rất may mắn, vì là con của hai người thật lòng yêu nhau, không dính dáng âm mưu hay lợi ích gì."

"Khó khăn thì sẽ vượt qua được thôi, công tử là người mạnh mẽ, nhất định sẽ bước qua."

Ôn Trì im lặng thật lâu.

Trong lòng cậu dậy lên những gợn sóng, lớp cảm xúc tiêu cực như tan bớt.

Cậu nhớ Tạ Diệp nhiều lần nửa đêm dậy đắp chăn cho mình, có khi chống cằm ngắm cậu rất lâu, đợi cậu lơ mơ tỉnh mới nằm xuống.

Dù Tạ Diệp ít nói, nhưng tình yêu với đứa bé đã hiện rõ trong nét mặt, hành động, chẳng kém gì Trương công tử.

Nghĩ lại tâm trạng mình thất thường mấy tháng qua, Ôn Trì càng thêm áy náy. Cậu hít sâu, mỉm cười với Nhược Phương:

"Cảm ơn ngươi."

Nàng cũng cười: "Nếu công tử có gì không nghĩ thông, cứ nói với nô tỳ. Nô tỳ tuy ít học, nhưng vẫn có thể nói chuyện, giúp người bớt buồn."

Ôn Trì gật đầu.

Về đến chỗ ở, vừa chập tối, Ôn Trì tìm trong phòng ngủ và thư phòng nhưng không thấy Tạ Diệp.

Hắn đã hai, ba ngày không tới. Cậu biết hắn bận, nhưng vẫn thấy hụt hẫng.

Tiểu Toàn Tử thấy nét mặt ấy, bèn khẽ an ủi: "Công tử, nô tài nghe nói chờ khi Hoàng thượng nhập táng sẽ làm lễ kế vị. Khi đó người sẽ dọn vào cung, gặp Thái tử hay Thái tử muốn gặp người cũng dễ."

Ôn Trì nói: "Còn sớm mà."

"Gần rồi."

Ôn Trì thở dài, bảo mong là vậy, rồi bước ra khỏi thư phòng.

Tiểu Toàn Tử vội theo, ghé sát nói:

"Đợi Thái tử kế vị, nhất định sẽ cho công tử danh phận tốt hơn. Con của công tử cũng sẽ là hoàng trưởng tử. Giờ Thái tử đã cho giải tán hết mấy phu nhân trong Đông cung, chỉ cần công tử cố thêm chút, biết đâu hoàng thái tử còn ra từ bụng công tử nữa."

Ôn Trì khựng lại, ngoái nhìn vẻ mặt hớn hở của Tiểu Toàn Tử.

Tiểu Toàn Tử tưởng cậu chưa hiểu, liền lúng túng giây lát rồi đưa hai ngón tay trỏ chạm vào nhau mấy cái:

"Ý là... chuyện ấy ấy..."

Ôn Trì bật cười thành tiếng.

Tiểu Toàn Tử sững người, hai tay vẫn giơ lơ lửng, mặt đỏ bừng: "Ai da, công tử cười gì?"

Ôn Trì trêu: "Không ngờ ngươi cũng rành nhỉ."

Tiểu Toàn hiếm khi ngượng ngùng, gãi đầu ấp úng:

"Công tử đừng trách. Nô tài từ nhỏ đã bị bán vào cung, ở hậu cung nghe nhiều thấy nhiều. Tuy chưa từng trải qua, nhưng biết không ít. Nếu công tử không rõ chỗ nào, nô tài có thể giảng..."

"... Được rồi, ta nhận tấm lòng, nhưng khỏi."

Tiểu Toàn tưởng cậu xấu hổ, liền kéo môi xuống, nghiêm giọng:

"Công tử, chuyện này ngài phải nhớ. Tuy giờ Thái tử chỉ có người, nhưng ai biết khi nào có thêm người mới? Tam cung lục viện nhiều chỗ trống, biết bao ánh mắt dòm ngó. Nếu mấy người mới mà mang thai, địa vị họ sẽ lên cao, thậm chí đe dọa chỗ đứng của công tử."

Nghe thế, Ôn Trì bỗng dừng lại.

Tiểu Toàn Tử cũng lập tức khựng phía sau.

Ôn Trì quay lại, nhìn kỹ gương mặt thanh tú nhưng không giấu được toan tính của hắn, thở dài: "Quả nhiên y như trên phim truyền hình."

Tiểu Toàn Tử ngơ ngác: "Công tử nói gì? Nô tài không hiểu."

"Không có gì." Ôn Trì vỗ vai hắn, nghiêm túc: "Những gì ngươi nói ta đều nhớ, cảm ơn."

Tiểu Toàn Tử biết cậu không để tâm lời mình, vừa sốt ruột vừa bất lực. Nhưng thấy cậu đã nói vậy, thân là người bên Thái tử, hắn không tiện ép nữa, đành thở dài.

Nhưng nhịn một lúc vẫn không được, hắn lại nói:

"Công tử, đừng trách nô tài nhiều lời. Nô tài hay nghe Chu công công nói 'cư an tư nguy'. Giờ công tử được Thái tử sủng ái, nhưng từ xưa tới nay, hoàng đế nào chẳng có tam cung lục viện? Hôm nay là người, mai đã là người khác. Nói cho cùng, mẫu nhờ con quý, sinh nhiều con mới quan trọng..."

Tiểu Toàn Tử chưa nói hết thì bị tiếng quát cắt ngang: "Tiểu Toàn Tử, ngươi nói bậy bạ gì thế?!"

Tiếng quát bất ngờ khiến Tiểu Toàn Tử giật bắn, suýt ngã ngồi xuống đất.

Ôn Trì cũng hoảng, ngẩng lên nhìn về phía sau hắn, thấy Tạ Diệp và Chu công công đứng cạnh cột đá từ lúc nào.

Ban đầu Tạ Diệp mặt không cảm xúc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Ôn Trì thì khẽ nhếch môi. Nụ cười rất nhẹ, song ánh mắt lại ngập tràn dịu dàng, khiến khí chất hắn mềm đi hẳn. Bên cạnh, Chu công công thì mặt mày tức tối.

Ông lạch bạch bước tới, vặn tai Tiểu Toàn Tử một cái.

Tiểu Toàn Tử đau kêu oai oái.

"Giỏi nhỉ, cái gì cũng dám nói ra!" Chu công công mắng, "Chuyện của điện hạ và công tử, đến lượt ngươi chen vào à? Da ngứa rồi hả, ta quất cho mấy roi bây giờ!"

Bình Luận (0)
Comment