Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 143

Đừng thấy bình thường Chu công công hiếm khi nổi giận trước mặt Ôn Trì mà lầm, để leo được đến vị trí này thì ông vốn chẳng phải người hiền lành dễ chịu gì.

Ông túm lấy tai Tiểu Toàn Tử, sức mạnh lớn đến mức như muốn giật cả cái tai hắn ta xuống, đồng thời còn rảnh chân đá vào mông cậu ta.

Chu công công mỗi đá một cái, Tiểu Toàn Tử lại đau đến bật người lên một cái.

"Điện hạ, Ôn công tử, nô tài biết sai rồi, nô tài không dám ăn nói bừa bãi nữa..."

Tiểu Toàn Tử đau đến nước mắt tuôn ra, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu về phía Tạ Diệp, "Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của nô tài, xin điện hạ nể tình nô tài lần đầu phạm lỗi mà tha cho nô tài."

"Ngươi còn mặt mũi xin điện hạ tha thứ à? Ngươi có biết ngươi vừa nói mấy câu ngu ngốc gì không!" Chu công công lửa bốc ngùn ngụt lại đá thêm một cái vào mông Tiểu Toàn Tử.

Tiểu Toàn Tử đau thấu xương, không dám động đậy nữa, cả người run bần bật, chỉ hận không thể chôn đầu xuống đất.

Ôn Trì nhìn không đành, vội giải thích: "Chu công công, bọn ta chỉ trò chuyện vu vơ thôi, Tiểu Toàn Tử nói vậy cũng là vô ý, hơn nữa là vì tốt cho ta, ngươi đừng làm khó hắn."

Nghe vậy, Chu công công dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Tạ Diệp.

Tạ Diệp nhàn nhạt nói: "Xuống đi."

Chu công công vội đáp "Vâng", rồi lôi Tiểu Toàn Tử chạy biến không ngoái đầu lại.

Chốc lát, ngoài thư phòng chỉ còn lại Ôn Trì và Tạ Diệp.

Ôn Trì định bước lại gần, liền thấy Tạ Diệp sải bước đến trước, kéo tay cậu, hỏi: "Ở ngoài mấy canh giờ, mệt không?"

Ôn Trì nắm lấy tay hắn, lắc đầu: "Ở nhà ta ngồi, ở tửu lâu cũng ngồi, chẳng khác gì. À đúng rồi, ta còn mang ít bánh về, ngươi nếm thử xem?"

Tạ Diệp cười bảo "Được".

Từ thư phòng ra tiền sảnh phải đi qua một con đường nhỏ và một cây cầu vòm.

Dưới cầu là ao sen, nghe gia nhân ở đây nói trong ao trồng toàn sen lấy ngó, mùa hè tới, hoa sen đỏ trắng đua nở, lá xanh trải khắp, cảnh đẹp đến mức "liên diệp vô cùng bích, ảnh nhật hà hoa biệt dạng hồng".

Giờ chưa tới Lập Hạ, sen non mới nhú đầu, cúi xuống đã thấy rõ từng đàn cá nhỏ bơi vụt dưới lá sen.

Ôn Trì bất giác dừng bước. Ở đây đã lâu, nhưng cậu chưa từng thong thả ngắm cảnh đẹp thế này.

Như bị nhốt trong nhà tù mang tên "lo âu", đến giờ cậu mới chịu ló đầu ra nhìn thế giới bên ngoài.

Tạ Diệp nhận ra động tĩnh, cũng dừng lại, thấy Ôn Trì ngẩn ngơ nhìn ao sen, bèn bước tới: "Ngươi nhìn gì thế?"

Ôn Trì hoàn hồn, nghiêng đầu chạm vào ánh mắt hắn, mỉm cười rồi lại nhìn ao:

"Mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều khác thường, ta từng nghĩ mùa đông thật khó vượt qua, mấy lần còn muốn buông xuôi... Ai ngờ chớp mắt đã sắp vào hè rồi."

Tạ Diệp im lặng siết chặt tay cậu, như muốn nắm lấy điều gì đó.

Ôn Trì lờ mờ nhận ra cảm xúc của hắn, liền rút tay ra, nhân lúc hắn ngẩn người thì đan chặt mười ngón tay vào nhau. Tạ Diệp kịp phản ứng, ánh mắt dịu hẳn, siết tay cậu chặt hơn.

Ôn Trì nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Mùa đông qua rồi, phải không?"

Tạ Diệp trầm mặc một lúc, không trả lời mà đổi chủ đề: "Khối linh thạch kia, vẫn ở bên ngươi chứ?"

Ôn Trì không hiểu vì sao hắn bỗng nhắc tới linh thạch, nhưng vẫn gật đầu: "Ta sợ mang theo sẽ làm rơi, nên để trong tủ trong phòng ngủ, giấu kỹ lắm, không ai tìm thấy đâu."

Tạ Diệp nhìn vẻ nghiêm túc của cậu, khóe môi cong lên, nụ cười và ánh mắt đều tràn ngập ý cười.

Ánh chiều tà rọi xuống, khiến hắn trông dịu dàng vô cùng: "Giờ chẳng còn ai dám nhòm ngó linh thạch nữa. Ngươi cứ mang theo bên mình, để phòng bất trắc."

Ôn Trì nghe thế thì càng tò mò, kéo tay hắn lại: "Sao ngươi bỗng nói vậy? Có phải lại tính toán gì không?"

Tạ Diệp cúi xuống hôn trán cậu: "Rất nhanh thôi ngươi sẽ biết."

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Ôn Trì ghét nhất là bị giấu giếm. Vốn đã bị mắc kẹt trong màn sương dày đặc, giờ hắn lại nói mấy câu mơ hồ, càng khiến nỗi bất an trong lòng cậu sôi sục.

Thế nhưng Tạ Diệp không giải thích, chỉ xoa đầu cậu.

"Tạ Diệp, rốt cuộc ngươi nói gì thế?"

Ôn Trì níu chặt vạt áo hắn, như đứa trẻ đòi kẹo: "Ngươi nói kế hoạch của ngươi cho ta được không? Ta không thích bị giấu diếm. Linh thạch rốt cuộc dùng để làm gì? Sao phải mang theo bên mình? Có phải liên quan đến độc trong người ngươi..."

Cậu vừa lấy can đảm nhắc đến chuyện này, thì Tạ Diệp sắc mặt trầm xuống, cắt lời: "Ôn Trì."

Hắn hiếm khi gọi thẳng tên cậu, lần này vừa gọi đã khiến Ôn Trì im bặt.

Ôn Trì ngước nhìn hắn, ánh mắt đầy lo lắng và bất an, mọi yếu đuối đều phơi bày dưới ánh chiều tà.

Tạ Diệp khựng lại, tim mềm nhũn, vô thức ôm cậu vào lòng. Vì Ôn Trì đang mang thai, hắn không dám ôm chặt, chỉ khẽ vòng tay.

Nhưng Ôn Trì lại ôm chặt hắn.

Cảm nhận bụng to của cậu chạm vào mình, hắn muốn gỡ tay cậu ra nhưng không nỡ, cuối cùng chỉ bật cười, vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ trẻ: "Vì ta chưa chắc chắn, nên chưa thể nói. Đợi ta về, ta sẽ kể hết."

Ôn Trì lập tức bắt được ý: "Ngươi định đi đâu?"

Tạ Diệp cười: "Chỉ đi một chút thôi."

Ôn Trì thấy lòng như bị mèo cào, khó chịu muốn hỏi tiếp thì chợt nghe giọng Chu công công phía sau: "Điện hạ, Ôn công tử, bữa tối đã chuẩn bị xong."

Tạ Diệp thở dài: "Trời sắp tối rồi, đi thôi."

Ôn Trì bực bội, nhưng đành nuốt lời xuống, để hắn dắt đi.

Bực dọc cũng chẳng kéo dài lâu. Ăn xong, cậu bảo Nhược Phương mang bánh táo tàu buổi chiều ra.

Nhược Phương cẩn thận bày bốn miếng bánh tròn như cánh hoa lên đĩa sứ tinh xảo. Đây là bánh Ôn Trì làm riêng cho Tạ Diệp, biết hắn thích ngọt nên bỏ thêm nhiều đường.

Tạ Diệp vừa cầm bánh, khóe mắt đã thấy Ôn Trì chống tay lên bàn, mắt không chớp nhìn mình, vẻ căng thẳng và mong chờ hiện rõ, khiến hắn bật cười.

Ôn Trì hồi hộp chờ hắn nhận xét, ai ngờ hắn chưa ăn đã cười, lập tức xụ mặt: "Ngươi cười gì? Ta buồn cười lắm sao?"

Tạ Diệp biết lại chọc giận cậu, sợ phải dỗ lâu, liền cắn ngay một miếng.

Nói thật, bánh này vị chỉ bình thường, ngoài ngọt thì không có gì đặc sắc, hình dáng không đẹp bằng bánh nổi tiếng kinh thành, độ lửa cũng không bằng ngự trù...

Nhưng với hắn, đây lại ngon đến ngọt tận tim.

Ôn Trì mở to mắt nhìn, thấy hắn ăn hết mới vội hỏi: "Thế nào?"

Tạ Diệp đội luôn cho cậu cái mũ to: "Vị tuyệt hảo."

Ôn Trì hơi ngượng: "Đâu có như ngươi nói." Dù miệng nói vậy nhưng rõ ràng rất vui.

Tạ Diệp cười: "Nhưng hơi ngọt quá."

"Ngọt chỗ nào? Ngươi chẳng phải thích ngọt sao?"

"Nhưng cái này ngọt quá." Hắn đứng lên, cúi xuống hôn cậu.

Nụ hôn chậm rãi nhưng sâu nặng, đầu lưỡi từng chút xâm nhập, đánh sập mọi phòng tuyến, khiến Ôn Trì mềm nhũn tay, chỉ còn biết bám vào vai hắn.

Tách ra, một sợi bạc nối giữa hai người, bị hắn lau đi.

Hắn ôm mặt cậu, vuốt má nóng bừng: "Ngọt không?"

Ôn Trì nóng đến sắp bốc cháy, còn cố ý chép miệng: "Hôn ngắn quá, chưa nếm được gì."

Tạ Diệp phá lên cười, lại hôn tiếp.

Một lúc lâu sau, Nhược Phương mang chè nấm tuyết táo đỏ vào.

Giờ bụng Ôn Trì đã lớn, không phải uống thuốc an thai nữa. Do uống nhiều, cậu bị ám ảnh với chén sẫm màu, nhất định bắt Nhược Phương đựng chè vào bát màu nhạt mới chịu uống.

Chiều nay cậu đi tìm Trương công tử, Nhược Phương và mấy nha hoàn rảnh rỗi bèn học thêu, định làm yếm và giày nhỏ cho em bé. Không biết là trai hay gái, nên làm cả hai loại.

Bận rộn cả ngày, Nhược Phương luống cuống, múc chè ra một cái bát xám đậm. Ôn Trì vừa nhìn đã không chịu uống.

Nhược Phương tái mặt xin lỗi, định mang đi đổi thì Tạ Diệp gọi lại: "Chậm đã."

Cô dừng bước, nghĩ tới Nhược Đào đang bị phạt và lỗi vừa mắc, mặt càng trắng bệch.

Ai ngờ hắn chỉ nói: "Bếp ở đâu? Ta đi cùng."

Ôn Trì ngạc nhiên. Bình thường hắn bận, ăn xong lại vào thư phòng, đâu có rảnh làm mấy việc này.

Nhược Phương cũng hoảng: "Điện... điện hạ, bếp bẩn lắm, sao ngài..."

Hắn cắt lời: "Dẫn đường."

Thực ra hắn chẳng nghĩ gì, chỉ muốn tự tay múc cho Ôn Trì bát chè.

Nhược Phương hoảng như trời sập, Ôn Trì cũng mơ hồ, vội theo.

Hắn bảo cậu ngồi chờ, nhưng cậu nhất quyết bám theo như cái đuôi.

Không còn cách nào, hắn đành đi chậm lại, thành ra hai người biến chuyện đi múc chè thành dạo mát sau bữa tối.

Đi một hồi, Ôn Trì ngáp, buồn ngủ, chẳng muốn ăn chè nữa.

Lúc này, trăng đã lên, đêm càng sâu.

"Không đi nữa, ngủ thôi."

Ôn Trì gật đầu, dựa vào vai hắn, để hắn dắt về phòng.

Rửa mặt xong, cậu chỉ vào tủ: "Linh thạch ta để trong đó."

Hắn đỡ cậu lên giường, cởi giày áo, đắp chăn. Mang thai sáu tháng, cậu không được nằm ngửa, phải nghiêng trái, tức là quay lưng về phía hắn.

Bỗng thấy bất an, cậu định xoay lại, thì tay hắn nhẹ nhàng đặt lên tay cậu, ngăn lại:

"Ngủ đi. Ta ở đây."

Ôn Trì dựa vào vòng tay hắn, ngửa đầu để gần hắn hơn.

Cậu mơ màng, nhưng vẫn nhớ lời hắn lúc chiều, nỗi lo thúc cậu nói: "Ngươi đừng đi."

"Ừ."

"Đừng ra ngoài."

"Ừ."

"Ta sợ... sợ tỉnh dậy không thấy ngươi... Ngươi hứa đừng đi được không? Ít nhất hãy nói cho ta biết, không thì ta cũng không biết tìm ngươi ở đâu..."

"Ừ." Hắn hôn l*n đ*nh đầu cậu.

"Ngươi từng nói linh thạch có thể cứu người chết sống lại, sao lại thà đưa cho hoàng thượng, cho ta, chứ không dùng cứu mình... Đứa trẻ tên Dung Tứ kia nói ngươi sống không còn lâu, ta không biết có nên tin..."

Cậu vừa lơ mơ vừa nói, cuối cùng chỉ còn tiếng thì thầm không rõ.

Không biết bao lâu, cậu nghe tiếng thở dài trên đầu: "Tiếc là ta không thể tự cứu mình, chỉ có thể đợi ngươi cứu ta. Hy vọng ta đoán đúng."

Rồi cậu chìm vào bóng tối.

------

Sáng hôm sau.

Ôn Trì tỉnh dậy đã không thấy hắn.

Cậu ngơ ngác chớp mắt, tỉnh hẳn rồi khàn giọng gọi: "Nhược Phương."

Nghe tiếng, Nhược Phương chạy vào: "Công tử, người dậy rồi."

Ôn Trì hỏi: "Tạ Diệp đâu?"

Nhược Phương vừa đỡ cậu ngồi dậy vừa cười trêu: "Điện hạ với công tử thật ân ái. Lúc đi, điện hạ dặn nô tỳ chăm sóc công tử, còn công tử tỉnh dậy câu đầu tiên cũng hỏi điện hạ đi đâu."

Cuối cùng nàng nói: "Điện hạ đi từ canh ba, chắc có việc gấp, đi rất vội."

Ôn Trì sững sờ: "Hắn có nói đi đâu không?"

Nhược Phương lắc đầu: "Ngài ấy không nói, nô tỳ không dám hỏi."

Ôn Trì nhớ lại lời hắn tối qua, dự cảm chẳng lành càng rõ, mặt sa sầm, vội định đi tìm Chu công công.

Vừa động, Nhược Phương chợt kêu "Á!"

"Cái gì đây?" Nàng nhặt từ bên cạnh Ôn Trì lên, nhìn kỹ: "Hình như là một bức tranh, còn có một viên đá đẹp."

Bình Luận (0)
Comment