Ôn Trì ngẩn ra, quay nhìn xuống tay Nhược Phương.
Chỉ thấy nàng một tay cầm bức họa, tay kia nắm một viên đá nhỏ rực rỡ sắc màu, rõ ràng nàng chẳng mấy hứng thú với bức họa mà cứ chăm chú quan sát viên đá kia.
Đó chính là linh thạch mà Tạ Diệp đã đưa cho cậu.
Thế nhưng cậu rõ ràng nhớ mình đã cất nó trong tủ, từ khi nào lại bị lôi ra thế này?
Trong căn phòng này vốn có Nhược Phương và vài nha hoàn thay phiên canh ngoài cửa, bên ngoài còn có Tiểu Toàn Tử cùng gia nhân thỉnh thoảng đi tuần. Ngoài Tạ Diệp ra, sẽ không ai khác vào đây được.
Vậy nên, người đặt bức họa và linh thạch bên cạnh cậu, chỉ có thể là Tạ Diệp.
Ôn Trì không hiểu vì sao hắn lại mang hai thứ đó đến, nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng cậu vẫn có một dự cảm chẳng lành. Cậu đưa tay về phía Nhược Phương:
"Nhược Phương, đưa bức họa đây ta xem."
Nghe vậy, Nhược Phương vội vàng dâng bức họa trong tay: "Dạ, công tử."
Ôn Trì mở ra, trước mắt liền hiện lên một gương mặt quen thuộc.
Người trong tranh chính là kẻ có dung mạo gần như giống hệt cậu.
Bức họa này đối với Ôn Trì cũng vô cùng quen mắt, nếu cậu đoán không sai thì đây chính là bức mà sau khi Tiểu Toàn Tử nhắc nhở, cậu đã tìm thấy trong thư phòng Tạ Diệp.
Từ y phục, dáng vẻ đến từng động tác, người trong tranh đều giống hệt bức họa đó.
Nhưng Tạ Diệp sao lại mang bức họa này cho cậu xem? Hay là hắn đã sớm biết chuyện cậu lục lọi thư phòng, nên cố ý làm vậy để nhắc nhở?
Ý nghĩ vừa lóe lên đã bị Ôn Trì gạt bỏ ngay.
Cậu lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, không tin Tạ Diệp là người thích giở trò vặt vãnh như vậy.
Lúc này, thấy Ôn Trì mãi không phản ứng, Nhược Phương liền ghé mắt nhìn vào tranh. Nàng chẳng rõ ẩn tình bên trong, chỉ mừng rỡ nói:
"Điện hạ Thái tử thật là có lòng, vẽ dung mạo công tử sống động như thật."
Ôn Trì khẽ khựng, gấp bức họa lại, im lặng một lát mới nói: "Người trong tranh không phải ta."
"Dạ?" Nhược Phương kinh ngạc, "Công tử nói gì vậy? Người trong tranh chính là người mà, tướng mạo dáng vẻ này, không phải người thì là ai?"
Ôn Trì cũng muốn biết đó là ai.
Ai lại có dung mạo giống hệt cậu?
Ai đã từng có một đoạn quá khứ với Tạ Diệp từ trước khi cậu quen hắn?
Giây phút này, bảo rằng cậu không có cảm giác gì thì thật là dối mình, một nỗi chua xót quen thuộc âm thầm trào lên, bao phủ cậu như bọt sóng dâng.
Ôn Trì không dám nghĩ sâu, sợ rằng càng nghĩ sẽ càng sinh ra những ý niệm rối ren. Nếu Tạ Diệp đã lấy bức họa này ra, hẳn là hắn không định giấu giếm nữa.
Cậu nên tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Ý nghĩ này vừa nảy ra liền không thể kìm lại.
Ôn Trì cất bức họa và linh thạch, bảo Nhược Phương gọi Tiểu Toàn Tử vào.
Nhược Phương thấy sắc mặt cậu hơi khác thường, dù lo lắng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng rồi vội vã chạy ra sau viện gọi Tiểu Toàn Tử đang làm việc tới.
Sau chuyện hôm qua, Tiểu Toàn Tử đã bị Chu công công mắng cho một trận, không dám l* m*ng nữa, cũng chẳng dám nói nhiều trước mặt Ôn Trì. Vừa vào liền cúi đầu hỏi cậu có gì sai bảo.
Ôn Trì không vòng vo: "Ngươi giúp ta nói với Chu công công, ta muốn gặp Thái tử."
Cậu chỉ hận thời cổ không có điện thoại di động, muốn tìm người thì phải lần lượt nhờ hết người này đến người khác, đã vậy còn phải đợi nửa ngày. Có khi ngay cả Tiểu Toàn Tử cũng không gặp được Chu công công, thế là cậu chỉ có thể ngồi nhà chờ Tạ Diệp tới.
Ôi!
Điện thoại đúng là một phát minh vĩ đại.
Nếu có điện thoại, cậu chỉ cần gửi hắn một tin nhắn là xong, đâu cần phiền phức như bây giờ.
Cảm thán xong, Ôn Trì liền thấy Tiểu Toàn Tử lộ vẻ khó xử.
"Chuyện này..."
Tiểu Toàn Tử cúi rạp người, không dám nhìn thẳng, dè dặt nói:
"Hồi bẩm công tử, Chu công công có dặn, Thái tử điện hạ dạo này bận chuẩn bị đại lễ kế vị, có lẽ sẽ bận nhiều ngày. Nếu công tử muốn gặp, chi bằng đợi điện hạ rảnh rồi hãy nói."
Ôn Trì từng nghe nhiều người nhắc tới lễ kế vị, vốn đã quên chuyện này, nay nghe lại thì không khỏi nghi rằng hôm qua Tạ Diệp ra ngoài là để lo việc đó?
Nếu là thường ngày, nghe vậy cậu sẽ thôi, dù sao cũng chẳng vội biết đáp án.
Nhưng giờ, cậu lại không muốn đợi nữa. Chờ lâu như vậy mà không đợi được lời thú nhận của hắn, chi bằng chủ động đi tìm.
"Vậy ngươi đưa ta vào cung. Thái tử không rảnh ra gặp, thì ta vào tìm hắn."
Tiểu Toàn Tử hoảng hốt quỳ xuống, mồ hôi lạnh túa ra: "Không được đâu công tử, tuyệt đối không được!"
Ôn Trì nghẹn lại:
"Tại sao?"
"Bởi vì... bởi vì Chu công công dặn..."
Tiểu Toàn Tử nói nửa chừng như chợt nhận ra gì đó, lập tức nín, hít sâu rồi mới tiếp: "Vì công tử đang mang trưởng tử của Thái tử, nô tài nào dám để công tử ra ngoài? Nếu công tử xảy ra chuyện gì, nô tài có trăm cái mạng cũng đền không nổi!"
Đến đây, dù có chậm hiểu cỡ nào, Ôn Trì cũng nhận ra ẩn ý cản trở trong lời Tiểu Toàn Tử.
Cậu không rõ Chu công công dặn dò gì, cũng không biết tại sao hắn sợ cậu ra ngoài như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua hắn còn khuyên cậu tiếp xúc nhiều với Thái tử... tốt nhất là sinh thêm vài đứa nữa...
Câu sau, Ôn Trì không tiện nói ra.
Nào ngờ Tiểu Toàn Tử nghe tới đó thì hoảng hốt lắc đầu:
"Công tử, đều là lỗi của nô tài, hôm qua nô tài ăn nói bừa bãi, đã bị phạt rồi. Nô tài biết sai, sẽ không dám nói càn trước mặt công tử nữa."
Vốn Ôn Trì còn định nói thêm, nhưng câu đó của hắn lập tức chặn hết mọi lời.
Cậu im lặng, nhưng Nhược Phương bên cạnh lại bĩu môi, cố ý nói đủ lớn để ai cũng nghe thấy:
"Hôm qua công tử mềm lòng, cho ta mang bao nhiêu đồ bổ sang cho ngươi, lúc nhận thì đâu thấy ngươi vội vàng muốn phủi quan hệ như vừa rồi?"
"..."
Tiểu Toàn Tử biết mình đuối lý, mặt lúc đỏ lúc trắng, đành im lặng chịu trận. Ôn Trì cũng không định làm khó thêm, chỉ bảo hắn lui ra.
Sau bữa trưa, cậu ngồi trong phòng ngây người nhìn bức họa và linh thạch trên bàn.
Đột nhiên, Nhược Phương bước vào.
"Công tử, Trương công tử ở phủ Tề vương lại sai người tới, mời công tử tới tụ họp ở Tụ Thiện tửu lâu."
Đó chính là nơi lần trước cậu cùng Trương công tử làm bánh, xem ra nơi ấy đã thành địa bàn riêng của y.
Ôn Trì vốn không muốn ra ngoài thường xuyên, nhưng nghĩ ở nhà cũng chỉ ngồi ngẩn ra trước hai món này mà không nghĩ được gì, chi bằng đi giải khuây.
Nghĩ vậy, cậu nhận lời.
Buổi chiều, cậu đi xe ngựa đến Tụ Thiện tửu lâu.
Trương công tử vẫn nhiệt tình như hôm qua, dù thân thể bất tiện cũng xuống đón. Theo y lên lầu hai, Ôn Trì mới thấy trong phòng đã có sáu bảy nam nữ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy.
Điểm chung là ai cũng đang mang thai, chắc hẳn là nhóm người mà hôm qua y đã nhắc tới.
Hiển nhiên họ đã biết thân phận cậu, chưa đợi cậu đến gần đã rối rít đứng dậy giới thiệu.
Ôn Trì hoa mắt ứng phó từng người, đến khi Trương công tử giả bộ nổi giận xua bớt họ đi, cậu mới được thở.
Suốt buổi chiều, cậu ở đó cùng họ chuyện trò.
Qua trò chuyện, cậu mới biết họ đều xuất thân danh môn, có vị trí trong nhà chồng, khác hẳn cậu – gia cảnh sa sút, bên Tạ Diệp cũng chẳng có danh phận, chỉ là thiếp.
Nhưng dù chỉ là thiếp, cậu là thiếp duy nhất bên Tạ Diệp, lại đang mang trưởng tử – điều này không tầm thường chút nào.
Vì vậy, câu chuyện gần như xoay quanh cậu, từ việc thay ca ca gả vào Đông cung đến chuyện lập công khi cứu tế, câu hỏi cứ tới tấp.
Trước khi chia tay, gần như chẳng bàn đề tài nào khác ngoài chuyện của Ôn Trì.
Cậu lần đầu cảm thấy mình như món ngon bị sói vây quanh... không phải không có lý, vì một số câu hỏi của họ quá riêng tư, khiến cậu nghẹn lời.
Sợ lỡ miệng gây họa, nên khi Tiểu Toàn Tử tới đón, cậu lập tức coi như cứu tinh, bỏ mặc lời giữ lại mà đi ngay.
Trương công tử một mình tiễn xuống lầu: "Xin lỗi, ta định để họ giúp ngươi bớt bất an, không ngờ họ lại vô lễ vậy."
Ôn Trì ngại ngùng: "Là ta quấy rầy cuộc vui của các ngươi mới phải. Ở nhà lâu, ta chưa quen nơi đông người."
Y cười: "Hôm nay là ngoại lệ, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không gọi họ tới nữa."
Ôn Trì gật đầu:
"Được."
Không lâu sau khi về, cậu nhận được quà xin lỗi từ nhóm người kia. Quà nào cũng tinh xảo, chứng tỏ họ tốn công chuẩn bị, và được gửi đến cùng lúc – chỉ riêng Trương công tử là không có. Rõ ràng họ đã âm thầm liên kết để tiếp cận cậu.
Ôn Trì nhìn quà, thở dài.
Cậu nhớ tới câu chuyện từng đọc trên mạng: một ký túc xá sáu người, mà sau lưng lại có tám nhóm chat nhỏ.
E rằng Trương công tử cũng không ngờ những người mình giới thiệu lại đi vòng qua y.
Nhược Phương quan sát phản ứng của cậu, như hiểu ra điều gì: "Công tử, mấy món quà này..."
"Trả lại nguyên vẹn," Ôn Trì nói, "để họ hiểu ý ta."
Nàng không hỏi thêm, chỉ gật:
"Vâng."
Đêm đó, Ôn Trì chờ mãi vẫn không thấy Tạ Diệp, rồi ngủ thiếp đi trong lúc đợi.
Sáng hôm sau, tỉnh lại, cậu ngẩn ngơ nhìn nửa giường trống, mãi tới khi nghe tiếng chân Nhược Phương mới hoàn hồn.
"Công tử," nàng nói, "Trương công tử lại sai người tới."
Ôn Trì được đỡ ngồi dậy, xoa thái dương đau nhức, khẽ lắc đầu: "Từ chối đi."
"Vâng."
Cậu lại nói: "Từ nay cũng đừng để người của hắn vào nữa."
Nghe vậy, nàng khựng lại: "Công tử không muốn qua lại với Trương công tử nữa sao?"
Ôn Trì "ừ" một tiếng.
Dù hôm qua bọn họ không moi được gì, nhưng ánh mắt tiến sát của họ khiến cậu thấy sợ.
Cậu muốn có bạn, nhưng không muốn tham gia vào cái gọi là "vòng tròn" – nơi mọi người ngồi với nhau, ngoài mặt thân thiết nhưng trong lòng tính toán.
Nếu vậy, chi bằng yên tâm ở nhà đợi Tạ Diệp.
Nghĩ thông suốt, cậu thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tiếc là Trương công tử chưa chịu bỏ cuộc, hôm sau và hôm sau nữa đều sai người mang điểm tâm mới làm đến.
Nhưng Ôn Trì không lay động. Cứ thế khoảng mười ngày, Trương công tử mới thôi.
Mười ngày đó, Ôn Trì gần như đóng cửa ở nhà, sống tách biệt, nhưng bên ngoài lại xảy ra nhiều chuyện.
Tạ Cẩm bị đày ra biên ải.
Dung phi và Trưởng công chúa vì không chịu nổi cảnh lao tù, lần lượt treo cổ tự vẫn, khi phát hiện thì thi thể đã cứng lạnh.
Lễ kế vị diễn ra như dự định, nhưng trên lễ đài lại không có Tạ Diệp. Buổi lễ do Tam hoàng tử và Lục hoàng tử, dưới sự trợ giúp của Lâm tướng quân, đã hoàn tất.
Tân hoàng đăng cơ nhưng không thấy bóng tân hoàng – từ khi lập quốc tới nay chưa từng có chuyện như vậy.
Chư thần tuy giận mà không dám nói, nhưng sau lưng lời ra tiếng vào lan rộng.
Làm gì có tân hoàng vừa lên ngôi đã để quốc sự cho thừa tướng và hai vương gia xử lý?
Quả là nực cười.
Ôn Trì lần lượt nghe được những tin này, dù không muốn tin, nhưng vẫn phải thừa nhận: Tạ Diệp đã biến mất.
Hắn không để lại bất cứ tin tức nào.
Nhận thức ấy như sợi dây trói chặt thần kinh cậu, khiến cậu lại bắt đầu lo lắng, đêm không ngủ, ngày không ăn, suốt ngày như vọng phu đá, mong hắn trở về.
Không chỉ thế, cậu còn liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ, Tạ Diệp chết, rất nhiều lần chết ngay trước mắt cậu.
Hắn đưa tay về phía cậu, cậu cố gắng nắm lấy nhưng không còn chút sức lực, ngay cả nâng tay cũng khó.
Ngay sau đó, hắn phun máu, ngã xuống, tắt thở.
"Không!" Ôn Trì bật mở mắt, "Tạ Diệp!"
"Công tử?" Bên tai vang lên tiếng Nhược Phương đầy lo lắng, kèm bàn tay nhẹ vỗ vai cậu, "Công tử, người tỉnh rồi?"