Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 145

Ánh mắt Ôn Trì dần tập trung, trong tầm nhìn hiện lên gương mặt nhỏ nhắn, hoảng hốt của Nhược Phương.

Cậu ngẩn ra nhìn nàng rất lâu mới cảm giác ý thức dần quay lại, há miệng ra mới phát hiện giọng mình khàn đặc: "Ta... sao rồi?"

Nhược Phương thở phào: "Công tử, người gặp ác mộng rồi."

Ôn Trì chậm rãi nhớ lại nội dung những cơn ác mộng đó, không khỏi rùng mình một cái. Cậu đưa tay sờ lên mặt, chạm phải một tay toàn mồ hôi lạnh.

Thấy cậu vẫn còn sợ hãi, Nhược Phương cũng không dám để cậu ngủ tiếp nữa, liền đỡ cậu tựa vào đầu giường, dịu giọng:

"Công tử khát không? Nô tỳ rót cho người chén nước nhé?"

Ôn Trì lắc đầu.

Nhược Phương lại nói: "Nếu công tử không muốn ngủ, nô tỳ sẽ ở đây bầu bạn với người."

Sắc mặt Ôn Trì vẫn tái nhợt, cậu ngẩng lên nhìn nàng một cái, gượng cười:

"Cảm ơn ngươi, Nhược Phương."

Chợt, cậu nhớ ra điều gì: "Phiền ngươi giúp ta lấy hai món đồ kia lại đây."

Chính là bức họa và linh thạch mà Tạ Diệp tặng cậu.

Ôn Trì biết hai thứ này rất quý giá, không dám đặt bừa, vẫn giấu ở đáy tủ như trước.

Dưới sự chỉ dẫn của cậu, Nhược Phương cẩn thận lấy bức họa và linh thạch ra, trao cho Ôn Trì. Ôn Trì nhận lấy linh thạch, lập tức cảm nhận được hơi lạnh trên bề mặt nó.

Cậu mở tay ra, chỉ thấy linh thạch dưới ánh nến mờ phát ra ánh sáng lấp lánh như tinh tú nơi chân trời.

Phải nói, đây thật sự là một viên đá đẹp, chẳng trách khi xưa Ôn Lương vừa nhìn đã thích.

Nhưng dù nhìn đi nhìn lại, cậu vẫn chẳng thấy nó có gì khác biệt ngoài việc đẹp hơn đá thường, ngoài ra cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Ôn Trì chìm vào suy nghĩ, mãi vẫn không hiểu vì sao Tạ Diệp lại lấy linh thạch ra đặt cạnh mình.

"Công tử, viên đá này rất quan trọng sao?" Nhược Phương quỳ bên giường, tò mò ngẩng đầu.

Những ngày qua, Ôn Trì thi thoảng lại lấy nó ra ngắm, nàng đều để ý.

"Rất quan trọng..." Ôn Trì ngẫm nghĩ, rồi quay sang nhìn Nhược Phương đang chống cằm,
"Nếu là ngươi tặng ai đó một món đồ, ngươi nghĩ mục đích sẽ là gì?"

Nhược Phương nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc: "Công tử nói tặng lễ vật sao?"

"Không."

Ôn Trì ngập ngừng rồi quyết định nói thật: "Viên đá này là Tạ Diệp tặng ta. Ban đầu ta cất kỹ rồi, nhưng sáng hôm đó, hắn lại lấy ra từ trong tủ. Ngươi nghĩ hắn làm vậy có ý gì?"

"Nô tỳ đoán, có lẽ hoàng thượng muốn nhắc công tử làm việc gì đó, mà việc ấy có liên quan đến viên đá này?"

Nhược Phương ngập ngừng gãi cằm, "Nhưng chỉ là một viên đá, thì dùng làm gì được chứ?"

Ôn Trì thất vọng phụ họa: "Đúng vậy... làm gì được chứ..."

Lời chưa dứt, cậu bỗng khựng lại. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Lần này cậu không bỏ lỡ, mà bắt trúng ngay ý nghĩ đó.

Nhược Phương vô tình đã đánh thức người trong mộng.

Ôn Trì lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, sao mình nghĩ đủ chuyện mà lại bỏ sót công dụng của linh thạch?

Bên trong nó ẩn chứa hệ thống có thể thay đổi vận mệnh Ôn Lương, cũng chứa sức mạnh vô cùng lớn. Khi xưa Tạ Diệp cướp được từ nhà họ Hoa là để cứu tiên hoàng.

Viên linh thạch này gần như vạn năng...

Vậy mà cậu lại quên mất điều đó.

Tựa như cơn gió nhẹ thổi tan làn sương mù trước mắt, tầm nhìn của Ôn Trì bỗng trở nên rõ ràng, mọi chuyện trong quá khứ hiện ra như thước phim lướt nhanh.

Hơi thở dồn dập, tay cầm bức họa và linh thạch khẽ run, nhưng cậu vẫn nhanh chóng mở bức họa.

Bóng hình quen thuộc lại hiện ra.

Từ khi Tạ Diệp mất tích, cậu đã mở nó vô số lần.

Nhìn nhiều quá, cậu nhớ kỹ từng màu sắc, từng chi tiết, và càng nhớ thì càng cảm thấy người trong tranh không phải ai khác mà chính là mình: Ôn Trì.

Trước đây, cậu chưa từng nghĩ theo hướng đó. Tạ Diệp nói còn có một người khác, cậu liền cố chấp tin rằng trên đời tồn tại một kẻ giống mình như đúc.

Nhưng giờ khi bỏ được suy nghĩ đó, vô số giả thuyết liền ùn ùn kéo đến.

Nếu người trong tranh thật sự là mình, nghĩa là—

Tạ Diệp đã gặp mình từ trước khi hai người chính thức quen, và gặp phiên bản mình lớn tuổi hơn hiện tại.

Ý nghĩ bất ngờ này bén rễ, lan nhanh không kiểm soát, khiến mặt cậu tái xanh, đôi mắt hạnh mở to đầy chấn động.

Ánh mắt rơi xuống viên linh thạch trong lòng bàn tay.

Cậu đã hiểu.

Giây phút này, cậu không biết nên khóc hay nên cười.

Thì ra là thế...

Vòng vo lâu như vậy, đến giờ mới nhận ra mọi chuyện đơn giản thế nào, như một vòng tròn khép kín, trói chặt cả cuộc đời lẫn suy nghĩ của cậu.

"Ha ha ha ha ha!" Ôn Trì bật cười, siết chặt tay, làm bức họa nhăn nhúm, viên đá đâm vào tay đau nhói mà cậu chẳng hay, cứ mặc sức cười.

Nhược Phương hoảng hốt: "Công tử?"

"Nhược Phương, ta hiểu rồi, ta biết Tạ Diệp muốn nói gì với ta." Cậu kích động ném bức họa lên giường, nắm viên linh thạch định xuống giường, "Ta phải đi tìm hắn."

Nhược Phương bối rối, chẳng hiểu cậu đã nghĩ ra gì, chỉ biết không thể để cậu ra ngoài lúc này, nếu xảy ra chuyện thì nàng mất mạng cũng đền không nổi.

"Công tử, bình tĩnh đã." Nàng vội chắn đường, "Bên ngoài trời còn tối đen, người đi đâu tìm hoàng thượng?"

Lúc này Ôn Trì chẳng nghe lọt, gạt tay nàng ra, khóe mắt đỏ lên, cố hít sâu để giữ bình tĩnh:
"Nhược Phương, ta biết cách cứu Tạ Diệp rồi, ta phải đi cứu hắn."

"Nhưng... mới canh ba thôi, có chuyện gì để sáng mai nói được không? Không thì công tử không tìm được người, lại xảy ra chuyện thì nô tỳ gánh không nổi đâu."

Nghe vậy, Ôn Trì bất ngờ dừng bước.

Nhược Phương tưởng cậu bỏ ý định, khẽ thở phào, định khuyên cậu về giường nghỉ.

Nào ngờ cậu lại nói: "Ngươi nói đúng, giờ ra ngoài cũng chưa chắc tìm được Tạ Diệp..."

"Phải rồi."

Nhược Phương nhẹ giọng dỗ, "Công tử còn mang thai, dù không vì mình cũng nên vì đứa nhỏ, ngủ một giấc đã, sáng mai ta sẽ cùng người đi tìm hoàng thượng."

Nhưng cậu chẳng nghe, nói tiếp: "Chu công công và Tả Chi chắc chắn biết hắn ở đâu, ta có thể hỏi họ."

Sắc mặt Nhược Phương lại cứng đờ: "Công... tử..."

"Ta phải tìm Tiểu Toàn Tử, bảo hắn đưa ta đi gặp Chu công công."

Nhược Phương sốt ruột muốn khóc:

"Nhưng công tử..."

Cậu không muốn phí thời gian dây dưa, nhanh chóng vòng qua nàng bước ra ngoài, bước đi chưa từng nhanh nhẹn đến thế từ khi mang thai.

"Công tử!"

Giọng Nhược Phương vội vã, bất lực vang lên phía sau, kèm theo tiếng bước chân đuổi theo, "Không thì người chờ ở đây, ta đi gọi Tiểu Toàn Tử tới."

Ôn Trì khựng lại.

Nhược Phương giật mình, vội dừng lại để tránh va vào cậu.

Ôn Trì quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị chưa từng có nhìn thẳng vào gương mặt lấm tấm mồ hôi của nàng:

"Nhược Phương, ta không muốn ngồi chờ chết nữa, đừng cản ta."

Nàng há miệng, sững sờ.

Bao lâu nay hầu hạ, đây là lần đầu tiên nàng thấy cậu cố chấp đến vậy. Ánh mắt sắc lạnh của cậu như gáo nước lạnh tạt thẳng,khiến nàng theo phản xạ lùi một bước.

Cậu không nói thêm, chỉ nhìn nàng thật sâu rồi quay lưng đi tiếp.

Lần này, Nhược Phương không dám cản nữa.

Ôn Trì đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra tới cửa, vừa mở cửa liền thấy ngoài đó có một bóng dáng mảnh khảnh lặng lẽ đứng.

Ánh nến trong phòng hắt chéo lên người đó, để lộ gương mặt quen thuộc khi y bước vào.

Ôn Trì nhận ra liền kinh ngạc: "Tả Chi?"

Quả đúng là Tả Chi.

Nàng mặc áo sẫm, tóc đen búi gọn, vừa rồi đứng ngoài cửa hòa vào bóng tối.

Vẻ mặt nàng vẫn lạnh nhạt, ánh mắt đảo qua mặt cậu như đang xác nhận điều gì.

Chưa kịp để cậu mở lời, nàng đã nói: "Khuya thế này, Ôn công tử định đi đâu?"

Nghe vậy, Ôn Trì lập tức tỉnh táo, như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm, liền túm chặt tay Tả Chi:
"Tả Chi, ta tìm ra cách cứu Tạ Diệp rồi. Hắn đâu? Hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn."

Tả Chi nhìn cậu, trong mắt phản chiếu gương mặt tái nhợt mà kích động ấy. Ánh mắt nàng khẽ dao động, như có gợn sóng lan ra.

"Ta biết hoàng thượng ở đâu."

Lúc này, Nhược Phương cũng đi tới, mơ hồ đoán được Tả Chi định làm gì, vội gọi:

"Tả Chi cô nương..."

Nhưng nàng coi như không nghe, nhìn Ôn Trì, hiếm hoi cong môi cười nhạt: "Ta đưa ngươi đi."

Ôn Trì theo nàng ra khỏi cổng, thấy một cỗ xe ngựa đỗ ở ven đường, không có phu xe.

Tả Chi không nói lời nào, đỡ cậu lên xe rồi ngồi vào chỗ đánh xe.

Xe bắt đầu chạy, Ôn Trì mới nhận ra — nàng không phải vừa bị mình thuyết phục, mà vốn đã định đưa mình đi từ trước.

Đường đi, xe chạy nhanh và xóc mạnh.

Ôn Trì bị lắc nghiêng ngả, phải tựa vào góc xe mới giữ được thăng bằng. Cảm giác buồn nôn quen thuộc lại ập đến, cậu cắn môi cố nhịn.

Cậu lấy viên linh thạch giấu trong tay áo ra, siết trong tay, cảm giác nó đâm nhẹ vào da mới đỡ hơn chút.

Không biết bao lâu sau, xe dừng lại.

Tả Chi đỡ cậu xuống, đôi chân mềm nhũn, phải đứng một lúc mới vững.

Gió đêm thổi vù vù bên tai, cậu ngẩng lên, thấy trước mặt là một căn nhà đã bỏ hoang từ lâu, trông quen mắt.

Đi theo nàng vào sâu trong, cậu bỗng nhớ ra: đây chính là nơi lần trước Hoa Tử Tàng giam mình!

"Đây chẳng phải... nhà họ Hoa sao?"

"Đúng." Nàng không quay đầu.

Cậu còn định hỏi thì chợt hiểu ra, sắc mặt nghiêm trọng, nắm chặt tay, bước nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc tới trước một căn phòng cũ kỹ quen thuộc. Tả Chi giơ bó đuốc, liếc nhìn cậu rồi bước vào.

Ôn Trì lập tức theo sau.

Cậu nhớ trong phòng có một mật thất, phải tìm cơ quan mới mở được.

Nhưng cánh cửa đá mật thất lại mở toang, rõ ràng sau lần trước, đã có người tới.

Chưa kịp lại gần, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc tràn ra. Cậu không nhịn được, quay sang nôn khan.

Nôn dữ dội như muốn trút sạch ruột gan, may là trước đó ăn ít nên chỉ nôn ra vài ngụm nước.

Tả Chi đi tới, vỗ nhẹ lưng cậu: "Công tử ổn chứ?"

Ôn Trì gật đầu:

"Vào thôi."

Nàng còn lo cho sức khỏe cậu, nhưng thấy cậu kiên quyết thì không nói thêm, dẫn đường vào.

Mùi máu trong mật thất càng nặng, lẫn với mùi hôi khác khiến cậu vài lần suýt nôn tiếp.

Tả Chi lại như đã quen, nét mặt không đổi, đi qua nhiều phòng mật thất. Rõ ràng đây không phải lần đầu nàng tới.

Đi khá lâu, nàng dừng lại, quay sang: "Tới rồi."

Ôn Trì che mũi, mặt tái mét, nghe vậy liền bước nhanh lên, nhìn vào trong —

Lập tức lại nôn khan.

Đây là phòng đặt băng quan của Hoa hoàng hậu, nhưng giờ băng quan đã vỡ, thi thể bà một nửa còn trong quan, nửa kia nghiêng xuống đất.

Ngoài xác bà, còn bảy tám thi thể khác, nằm la liệt, ai nấy máu me bê bết, đứt tay gãy chân, có kẻ mất nửa đầu, con mắt còn lại trợn căng vì sợ hãi.

Rõ ràng mùi máu trong mật thất là từ đây.

Tả Chi cũng nhìn thấy nhưng không nhíu mày, bước qua từng xác chết, đến bên một thi thể tựa vào băng quan vỡ.

Nàng đứng lặng giây lát, rồi ngồi xuống.

Ôn Trì kinh ngạc khi thấy đôi mắt nửa nhắm của người đó từ từ mở ra.

Người đó... còn sống?!

Cậu lập tức đi nhanh lại.

Đúng là hắn còn thở, nhưng yếu ớt như sắp tắt. Nếu không chăm chú nhìn, cậu đã tưởng hắn chết rồi.

Và gương mặt này...

Cậu đã gặp ở đâu rồi.

"Hoa Ân." Giọng Tả Chi lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của cậu, nàng nhìn thẳng gương mặt đầy máu đó, "Ba ngày đã hết, ta muốn câu trả lời."

Hoa Ân?!

Không ngờ người mình tìm kiếm bấy lâu lại xuất hiện bất ngờ thế này—

Ôn Trì ngẩn người.

Cậu mới chỉ gặp hắn một lần, khi đó hắn là một trung niên ôn hòa nhã nhặn. Giờ đây, hắn gầy như bộ xương, người ngập trong máu, hoàn toàn khác xưa.

Nhưng nhìn kỹ, đúng là mặt hắn.

Một cơn giận trào lên, nhớ lại những gì hắn đã làm, nhớ hắn hạ độc Tạ Diệp, khiến cậu run rẩy.

Khi nhận ra, cậu đã túm lấy áo hắn, kéo hắn nhấc khỏi mặt đất một nửa.

Cậu như không ngửi thấy mùi máu tanh, ánh mắt chứa đầy sát khí, nghiến răng: "Độc trong người Tạ Diệp giải thế nào?"

Hoa Ân chỉ còn thoi thóp, cổ nghiêng oặt, hồi lâu mới đưa được ánh mắt mờ đục nhìn lên mặt Ôn Trì.

Nhưng rồi hắn lập tức nhìn xuống bụng Ôn Trì.

Chậm rãi, hắn mở miệng, giọng yếu như muỗi: "Đứa bé... mấy tháng rồi..."

Năm ngón tay Ôn Trì siết chặt cổ áo hắn, đuôi mắt đỏ lựng, cay xè sống mũi, suýt muốn bật khóc.

Dựa vào cái gì?

Hắn dựa vào cái gì mà hỏi vậy?

Một kẻ không xứng làm cha, càng không xứng hỏi về đứa bé!

"Ta hỏi ngươi," Ôn Trì ép sát, từng chữ một, "độc trong người Tạ Diệp giải thế nào?"

Hoa Ân ngây ra nhìn bụng cậu hồi lâu, khẽ nhếch môi: "Không có cách."

Nước mắt Ôn Trì tức khắc trào ra, khoảnh khắc ấy cậu thật sự muốn giết hắn.

"Hắn ở đâu?" Giọng Tả Chi trầm như vực sâu, ánh mắt chất đầy sát ý, "Nếu nói, ta còn để nguyên xác ả; nếu ngoan cố, đừng trách ta chặt xác ả ra cho chó ăn!"

Trước lời đe dọa đó, Hoa Ân vẫn dửng dưng, đúng hơn là chẳng còn sức động đậy. Hắn uể oải, tàn tạ, y hệt kẻ sắp chết.

Tả Chi giận dữ, rút kiếm bên hông, mũi kiếm chọc thẳng vào giữa trán Hoàng hậu họ Hoa, xuyên qua óc bà ta.

Hoa Ân thấy cảnh đó, thân thể sắp tắt thở bỗng run dữ dội.

Hận ý dâng tràn trên gương mặt bê bết máu, hắn muốn giãy giụa nhưng đến thở cũng khó.

Cuối cùng, hắn buông xuôi.

Nhìn lại Ôn Trì, hắn từ từ nở nụ cười tàn độc: "Hắn bị thương khi giao đấu với bọn ta... sống chẳng được bao lâu nữa đâu..."

Nói xong, hắn cố sức đảo mắt tìm kiếm gì đó, rồi dừng lại ở một chỗ.

Ôn Trì mặt đầy nước mắt, cắn nát môi, nuốt vị máu tanh, cố nén cơn muốn giết người, quay theo hướng đó nhìn.

Là một con búp bê đất bị bóp vỡ, chỉ còn nửa trên, mặc bộ quần áo trắng tinh quen thuộc—chính là bộ Ôn Trì từng đích thân mặc cho nó.

Cùng lúc, bên tai vang lên giọng nói yếu ớt của Hoa Ân:

"Cho dù may mắn thoát chết, hắn cũng không sống nổi... Độc ấy đã từ từ nuốt hết sinh mệnh hắn, giờ hắn chỉ còn thoi thóp... Nếu chịu tìm kỹ, có khi ngươi sẽ thấy xác hắn..."

Lời chưa dứt, Ôn Trì đã rút thanh kiếm cắm trong xác Hoàng hậu, cổ tay lật ngược, đâm thẳng vào ngực Hoa Ân trong ánh mắt kinh ngạc của Tả Chi.

Xoẹt một tiếng.

Cả lưỡi kiếm ngập sâu vào thân thể hắn.

Máu phun ra từ vết thương như suối mới khai, tràn xuống theo mũi kiếm, loang đầy mặt đất.

Hoa Ân trắng bệch, trợn tròn mắt như chuông đồng, không rõ vì đau hay vì sốc khi bị Ôn Trì ra tay.

Ôn Trì rút kiếm.

Hắn đổ xuống đất, co giật nhẹ.

Ôn Trì lại đâm thêm một nhát vào ngực.

Hắn bật ra âm thanh khàn đặc, mắt trừng trừng nhìn cậu.

"Danh tiếng lẫy lừng của gia chủ Hoa gia, không ngờ có ngày lại chết dưới tay một kẻ vô danh như ta phải không?"

Ôn Trì cười lạnh, cười rồi lại rơi lệ, "Trước ngươi, ta chưa từng giết ai, cũng chẳng nghĩ mình sẽ giết người. Ngươi khiến ta phá giới, khiến ta biết trên đời còn loại người chẳng bằng súc sinh..."

Cậu dừng lại, nói tiếp: "Sau khi ngươi chết, ta sẽ vứt xác ngươi và ả Hoàng hậu này mỗi nơi một ngả, sống đã ngăn cách, chết cũng đừng mong ở bên nhau."

Hoa Ân giận dữ, tuyệt vọng, trợn mắt: "Ngươi..."

Chữ đó vừa thoát ra, Ôn Trì đã vung kiếm cắt đứt cổ họng hắn.

Hoa Ân chết.

Khuôn mặt đông cứng trong nỗi sợ tột cùng, dữ tợn và đáng sợ.

Ôn Trì lạnh lùng nhìn xác hắn một lúc, rồi quay sang đưa kiếm cho Tả Chi.

Tả Chi chưa từng nghĩ kẻ từng nhát gan như chuột là Ôn Trì lại có thể tự tay giết người, nàng kinh ngạc tột độ, bản năng nhận lấy kiếm, ngây người nhìn Ôn Trì bước tới góc phòng, nhặt con búp bê đất rơi dưới đất.

Bình Luận (0)
Comment