Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 146

Búp bê bị gãy thành hai nửa, cánh tay phải cũng thiếu mất một mảnh nhỏ.

Ôn Trì cố sức ngồi xổm xuống, lần mò trên nền đất đầy vết máu một lúc lâu mới tìm được cánh tay phải bị mất. Cậu nắm chặt búp bê đã vỡ thành mấy mảnh trong tay, bỗng phát hiện trên đất có một vệt máu đậm.

Quan trọng hơn là—

Cậu mơ hồ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.

Là mùi máu của Tạ Diệp!

Trong căn phòng này, mùi máu tanh nồng đến mức như ngưng tụ lại, dễ dàng che lấp mùi hương kia. Nếu không phải Ôn Trì đang ở rất gần, e rằng cậu sẽ không phát hiện ra ở góc này còn có máu của Tạ Diệp.

Ngón tay cậu siết chặt tượng đất, chậm rãi đứng lên, như không nghe thấy tiếng gọi của Tả Chi, lần theo mùi hương mờ nhạt ấy lao thẳng ra ngoài.

Không biết có phải là ảo giác hay không, càng đi ra ngoài, mùi hương đó lại càng rõ rệt.

Cậu mơ mơ hồ hồ bước đi, vòng vo một hồi, thế mà lại rời khỏi mật thất.

"Ôn công tử!"

Sau lưng mơ hồ vang lên tiếng Tả Chi lo lắng gọi, nàng vội vàng đuổi theo, cũng không biết Ôn Trì định đi đâu, cuối cùng lại bị lạc đường trong đó, "Ôn công tử, đừng đi lung tung, chờ ta..."

Tiếng nàng bị Ôn Trì bỏ lại phía sau.

Cậu chẳng quan tâm, tiếp tục bước nhanh hơn, rồi gần như chạy. Cậu chạy ra khỏi căn nhà hoang này, không ngoảnh đầu lại mà hướng về phía sau nhà.

Cậu băng qua rừng cây nhỏ và con đường mòn, đi qua từng căn nhà cũ kỹ giống hệt nhau, đi qua một cái ao...

Cuối cùng, cậu dừng lại bên hồ.

Ánh trăng sáng rực rãi xuống mặt hồ mênh mông không thấy bờ, mặt nước đen sẫm phản chiếu những đốm sáng lấp lánh, theo từng gợn sóng khẽ lay động, ẩn hiện mờ ảo.

Xung quanh tối tăm, chỉ toàn là màn đêm mông lung, bên tai là tiếng sóng nước vỗ dạt dào.

Gió đêm thổi qua, cuốn đi mùi hương nhàn nhạt đang lơ lửng trong không khí. Bất chợt, Ôn Trì chẳng còn ngửi thấy gì nữa.

Cậu ngây người đứng bên hồ, như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nhà. Một lúc lâu sau, cậu giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra, dưới ánh trăng có thể thấy một viên đá đang nằm yên tĩnh trong đó.

Viên đá ngoài màu sắc sặc sỡ thì không còn đặc điểm gì khác.

Nhưng trong đêm nay, ngay cả đặc điểm duy nhất ấy cũng bị màn đêm nuốt chửng.

Ôn Trì cúi mắt nhìn viên đá trong tay, bất giác, nước mắt tuôn rơi.

Cậu không biết phải làm sao nữa.

Như thể đứng giữa ngã ba đường, không biết nên rẽ hướng nào.

Dù đang nắm trong tay viên đá thần kỳ, nhưng cậu đâu phải là Ôn Lương – một nhân vật chính. Viên đá ở trong tay cậu sẽ chẳng phát huy tác dụng gì, thế nhưng cậu vẫn hoang tưởng rằng mình có thể dùng nó để cứu Tạ Diệp...

Nước mắt càng lúc càng tuôn trào, chảy xuống theo gò má. Cậu khóc đến nấc nghẹn, siết chặt nắm tay, viên đá cấn vào lòng bàn tay đau nhói.

Cậu phải làm gì đây?

Tiếp theo cậu phải làm gì mới cứu được Tạ Diệp?

Bàn tay Ôn Trì run lẩy bẩy, cậu đặt nắm tay lên môi, từng giọt nước mắt rơi xuống ngón tay.

"Ngươi giúp ta được không?"

Giọng cậu nghẹn ngào, như bị ngâm trong nước, ướt sũng đến mức khó thở, "Ta phải làm gì? Ngươi nói cho ta biết được không?"

"Ta xin ngươi, cho ta một chút gợi ý. Để ta tìm được Tạ Diệp..."

Lời còn chưa dứt, viên đá trong tay bỗng rung lên một cái.

Ôn Trì khựng lại, cả người sững sờ, chỉ có dòng lệ vẫn không ngừng tuôn ra như chuỗi hạt đứt, rồi cậu cảm nhận được một luồng nhiệt.

Nhiệt độ phát ra từ viên đá vốn lạnh lẽo.

Cậu như bị thôi thúc, mở bàn tay ra, theo động tác ấy, từng tia sáng vàng óng như dòng nước được ánh mặt trời chiếu rọi tràn ra từ kẽ tay.

Khi cậu mở hẳn năm ngón tay, mới nhận ra viên đá đang phát sáng. Ánh sáng không chói mắt giữa đêm tối, trái lại còn như có sinh mệnh, ấm áp quấn quanh viên đá mà chảy.

Cùng lúc đó, viên đá rung mạnh hơn, như thể bên trong có vật gì đang cố thoát ra.

Ôn Trì ngơ ngác, rồi lại vừa mừng vừa sợ, tim đập thình thịch. Cậu cẩn thận dùng tay còn lại nâng viên đá lên, hai tay khum lại ôm lấy nó.

Viên đá áp sát vào tượng đất đã vỡ, ánh sáng vàng từ từ lan sang tượng, rồi men theo cổ tay cậu bò lên nhanh chóng.

Chớp mắt, Ôn Trì cũng bị bao trùm trong ánh sáng ấy.

Cậu cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, mềm mại như lông vũ trôi nổi giữa không trung. Màn đêm trước mắt dần bị ánh sáng chiếm lấy, chẳng mấy chốc, toàn bộ tầm nhìn đã sáng trắng.

Ánh sáng trắng ngày càng chói.

Ôn Trì cố nhắm mắt lại, nhưng cảm giác chói ấy vẫn như khoan thẳng vào não.

Đau...

Trong thế giới cảm giác của cậu giờ chỉ còn lại cơn đau. Đau như thể có vô số con kiến đang cắn xé bừa bãi trong đầu.

Không biết qua bao lâu, Ôn Trì đau đến tê dại, rồi dần dần mất đi ý thức.

Cậu mở choàng mắt.

Trước mắt là bầu trời xanh mây trắng, cùng những cánh chim lượn vòng trên cao.

Gió mát thổi qua, bên tai là tiếng lá cỏ xào xạc và tiếng bước chân xẹt qua thảm cỏ.

Đang ngơ ngác, tầm mắt bỗng lọt vào một gương mặt non nớt—cậu bé có đôi mắt phượng rất đẹp, đuôi mắt hơi hất lên, môi mím chặt. Khi cúi xuống nhìn Ôn Trì từ trên cao, ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, lấn át.

Đứa trẻ này trông quen quá!

Hình như cậu đã gặp ở đâu đó.

Ôn Trì nghĩ vậy, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi mình đã gặp ở đâu. Thậm chí cậu còn không nhớ mình là ai, từ đâu đến, trí nhớ bị một màn sương mờ che phủ, ngay cả tên họ cũng không biết.

Cậu bé kia cũng không giấu được sự ngạc nhiên, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Trì.

Ôn Trì chớp mắt bối rối, quay đầu nhìn quanh, mới phát hiện mình đang nằm trên thảm cỏ, còn cậu bé đứng ngay trước mặt.

"Chào." Ôn Trì hơi ngượng, cười khô khốc, "Ngươi là ai?"

Cậu bé lạnh nhạt đáp: "Ngươi lại là ai?"

Ôn Trì gãi đầu: "Ta quên mất mình là ai rồi, chẳng nhớ gì cả."

Cậu bé im lặng.

Ôn Trì chống tay ngồi dậy, nhìn quanh một hồi mới nhận ra mình đang ở trong một vườn hoa cạnh một căn nhà, xung quanh trồng đầy hoa đỏ, trắng mà cậu không biết tên. Hoa đẹp, nhưng phấn hoa bị gió thổi bay tứ tung khiến cậu hắt hơi liên tục.

Cậu dụi mũi, định đứng dậy đi quanh nhà, nhưng nghĩ mình không có chút ký ức nào, cũng không biết đây là đâu, lại liếc nhìn cậu bé vẫn nhìn chằm chằm mình, liền thôi.

Ôn Trì hít sâu, cố nở nụ cười thân thiện, hạ giọng dịu dàng: "Bé con, ngươi tên gì?"

"......"

"Ngươi sống ở đây à?"

"......"

"Ngươi biết đây là đâu không?"

"......"

Rõ ràng là cậu bé chẳng thèm đáp lại, ánh mắt lạnh nhạt không thay đổi chút nào.

Bị chặn họng mấy lần liền, Ôn Trì cũng không hỏi tiếp. Cậu bắt đầu nghi ngờ đứa bé này có phải bị câm hoặc điếc không.

Vừa nghĩ xong, một giọng đàn ông vang lên từ gần đó: "Tiểu Diệp, vào ăn cơm thôi."

Cậu bé lập tức quay đầu đáp: "Dạ."

Ôn Trì: "..."

Câm cái gì mà câm, điếc cái gì mà điếc, rõ ràng là tiểu quỷ này cố tình không thèm để ý đến cậu nên mới giả câm giả điếc.

Cậu bé nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Ôn Trì, cũng không có phản ứng gì, chẳng nói lời nào, quay người định đi.

Ôn Trì cũng chẳng buồn chấp, nhanh chóng đứng lên đi theo vào nhà. Không hỏi được đứa bé, thì hỏi cha mẹ nó vậy.

Căn nhà không lớn nhưng được bày trí giản dị, ấm cúng. Vừa bước vào đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú, nho nhã đang bày bát đũa trên bàn. Nghe tiếng bước chân, anh ta quay đầu mỉm cười, giục: "Rửa tay nhanh lên."

Cậu bé lon ton chạy đi rửa tay.

Ôn Trì thầm tặc lưỡi, không ngờ trông cậu bé kỳ quặc thế mà lại nghe lời cha mẹ.

Nghĩ vậy, cậu liền hơi lúng túng bước tới gần người đàn ông kia.

Không phải cậu cố ý xông vào nhà người ta, chỉ là vừa rồi đứng ở cửa gọi mấy tiếng mà người đàn ông kia chẳng có phản ứng gì, ngay cả đầu cũng không quay lại.

"Xin chào." Ôn Trì lễ phép mở miệng, "Ta bị lạc, cũng không biết mình đang ở đâu..."

Cậu chưa kịp nói hết câu, người đàn ông kia bỗng quay lại.

Ôn Trì giật mình, tưởng anh ta tức giận vì mình tự tiện vào nhà, vội giải thích: "Xin lỗi, ta vừa đứng ngoài cửa gọi mãi không ai đáp, sốt ruột quá nên mới vào..."

Câu nói lại bị ngắt, người đàn ông bước thẳng về phía cậu... rồi đi xuyên qua người cậu.

Ôn Trì sững sờ, lập tức sờ khắp người mình: vẫn nguyên vẹn, không thương tích. Nhưng rất nhanh, cậu chợt hiểu ra, quay phắt lại—

Chỉ thấy người đàn ông đi thẳng đến bên cậu bé đã rửa tay xong, ngồi xuống, lấy khăn lau tay cho cậu bé, cười nói: "Rửa tay xong phải lau khô mới được, biết chưa?"

Cậu bé gật đầu: "Dạ vâng."

Người đàn ông xoa đầu cậu bé: "Tiểu Diệp ngoan lắm."

Cậu bé vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt, nhưng ngẩng mắt nhìn sang phía Ôn Trì.

Ôn Trì vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh vừa rồi, ngây người đối diện ánh mắt ấy.

Đôi mắt cậu bé đen láy, tập trung như đang quan sát cậu.

Người đàn ông cũng chú ý đến ánh mắt đó, quay đầu theo hướng nhìn của cậu bé. Tiếc rằng, ánh mắt anh ta không hề dừng lại trên người Ôn Trì, như thể hoàn toàn không nhìn thấy cậu, chỉ nghi hoặc nhìn quanh, rồi mỉm cười:

"Tiểu Diệp, con nhìn gì thế?"

Cậu bé mím môi, thản nhiên thu ánh mắt lại: "Không có gì."

Người đàn ông không để tâm, đứng lên nắm tay cậu bé: "Đến giờ ăn rồi."

Vừa dứt lời, một bóng hồng nhạt đi tới: đó là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo giống cậu bé đến bảy tám phần, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, chẳng khác nào bản sao hoàn hảo.

Bình Luận (0)
Comment