Ôn Trì chạy lẹ, chẳng mấy chốc đã tới trước thư phòng của Ôn Trường Thanh.
Có hai người hầu đứng canh ở cửa, vừa thấy Ôn Trì chạy tới liền vội vàng đón chào: "Đại thiếu gia, người đã về rồi."
Ôn Trì liếc mắt nhìn kỹ hai người, đúng là đã gặp qua trước đây, hình như là người thường hầu hạ bên cạnh Ôn Trường Thanh, chẳng trách rõ ràng nhận ra cậu mà vẫn gọi là "Đại thiếu gia" – xem ra đã bị Ôn Trường Thanh dạy dỗ kỹ càng.
Chuyện xưng hô thì với Ôn Trì không quan trọng. Cậu hơi th* d*c hỏi: "Cha ta đâu?"
Một người đáp: "Lão gia đang ở bên trong..."
Câu nói chưa xong thì Ôn Trì đã cắt lời: "Vừa hay, ta muốn vào tìm người."
"Đại thiếu gia!" Hai người vội chặn lại, "Lão gia đang tiếp khách, bây giờ không thể vào."
Ôn Trì chẳng buồn nghe, khéo léo né khỏi tay hai người, nhanh như chớp phóng thẳng vào thư phòng.
"Cha ơi!" Ôn Trì vui vẻ hô, "Con về rồi, cha ơi!"
Ôn Trì từng tới đây một lần nên vẫn nhớ rõ cấu trúc thư phòng, lập tức xách hộp bánh chạy nhanh vào trong như một con én nhỏ bay lượn, để mặc hai tên người hầu phía sau chạy hụt hơi bám theo.
Tiếng cậu gọi không nhỏ, người bên trong hiển nhiên nghe rõ. Đến khi Ôn Trì dừng bước, đập vào mắt cậu là gương mặt âm trầm đáng sợ của Ôn Trường Thanh.
Ông ta đang ngồi ở ghế tiếp khách, vừa nhìn rõ mặt Ôn Trì liền suýt không che giấu được vẻ hoảng hốt, giận đến nỗi râu mép dựng ngược, đập tay mạnh xuống bàn: "Thằng nghịch tử! Ai cho ngươi vào đây hả?!"
Trên bàn có đặt hai chén trà bị đập mạnh đến mức rung lắc, nước trà nóng bắn lên mu bàn tay của Ôn Trường Thanh, khiến ông ta đau đến rít lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại rồi xoa xoa qua loa.
Ôn Trì bị quát mắng một trận mà vẫn không tức giận, còn vô tội chớp chớp mắt: "Cha, con chẳng phải là về thăm cha sao?"
Nói xong, cậu lập tức nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo xanh ngồi đối diện Ôn Trường Thanh, mỉm cười nói: "Vị đại nhân này hẳn là Lễ bộ Thượng thư – Doãn đại nhân?"
Doãn thượng thư dáng người hơi mập, mặt tròn trịa, miệng để hai chòm râu con, lúc nào cũng cười tủm tỉm. Quả thật là giống hệt với hình ảnh được miêu tả trong tiểu thuyết.
Ban đầu Doãn thượng thư còn thấy ngại thay vì phản ứng quá khích đột ngột của Ôn Trường Thanh, nhưng nghe Ôn Trì nói vậy thì liền nổi hứng, hỏi: "Vị này là?"
"Doãn đại nhân, đây là tiểu nhi Ôn Lương của hạ quan." Ôn Trường Thanh sợ Ôn Trì lỡ lời, vội chen vào trước khi cậu mở miệng, "Hôm nay là ngày nó trở về từ Đông cung."
Doãn thượng thư hình như cũng từng nghe nói phủ họ Ôn có một người con trai gả vào Đông cung, khẽ 'ồ' lên một tiếng như hiểu ra, vuốt chòm râu nhỏ trên miệng: "Thì ra là đại công tử của Ôn đại nhân."
"Chính là vậy." Ôn Trường Thanh nói mà khí thế rõ ràng thiếu hụt, vừa trả lời vừa ra hiệu cho hai gia nhân đuổi theo phía sau, đồng thời gắng gượng lên mặt mắng Ôn Trì, "Đã thành gia lập thất mà còn hấp tấp như vậy, mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì thế hả? Cút ra ngoài cho ta!"
Hai gia nhân nhận lệnh lập tức nhào tới, luống cuống tay chân định kéo Ôn Trì ra ngoài.
Nhưng Ôn Trì đâu chịu đi, liền cất tiếng gọi to: "Doãn đại nhân, ta có chuyện muốn nói với đại nhân!"
Ôn Trường Thanh tức đến nỗi nổi trận lôi đình: "Kéo nó ra ngoài cho ta!"
Không ngờ Doãn thượng thư lại lên tiếng: "Khoan đã."
Nghe vậy, hai gia nhân giống như chạm phải củ khoai nóng, lập tức rụt tay lại như bị bỏng.
Sắc mặt Ôn Trường Thanh cực kỳ khó coi, nhưng lại đành phải gượng gạo nặn ra nụ cười, quay sang nhìn Doãn thượng thư.
Chỉ thấy ánh mắt Doãn thượng thư dừng lại trên hộp thức ăn Ôn Trì đang cầm trong tay một lúc, sau đó tò mò hỏi: "Ta nhớ là chưa từng gặp ngươi, sao ngươi biết ta là ai?"
Ôn Trì mặc kệ ánh mắt âm u như muốn giết người của Ôn Trường Thanh, vẫn bình tĩnh tiến lên một bước, ngoan ngoãn đáp: "Doãn đại nhân là trụ cột quốc gia, là truyền kỳ được dân chúng ca tụng. Nhất là dạo gần đây, đại nhân lập công lớn trong việc dẹp nạn châu chấu ở Tấn Châu, tin này truyền đến kinh thành, ai nấy đều nói đại nhân là phúc tinh của Đại Phong quốc. Ngay cả mấy tiên sinh kể chuyện trong trà lâu cũng kể đi kể lại chiến tích của đại nhân. Nay đại nhân ngồi trước mặt ta, làm sao ta có thể không nhận ra được?"
Lời nịnh nọt từ miệng Ôn Trì tuôn ra không chút ngập ngừng, từng câu từng chữ như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Doãn thượng thư.
Doãn thượng thư ngửa đầu cười ha hả, tay run run chỉ vào Ôn Trì rồi quay sang nói với Ôn Trường Thanh: "Ôn đại nhân, ngài có đứa con trai thế này đúng là lợi hại thật! Bảo sao mỗi lần nhắc đến đại công tử là ngài trưng ra vẻ mặt đầy tự hào. Nếu là ta thì cái đuôi sớm đã vểnh lên trời rồi!"
Ôn Trường Thanh khổ mà không thể nói, đành cố gắng gượng cười.
Doãn thượng thư cười xong, rất nhanh đã trở lại vẻ nghiêm túc, lắc đầu nói: "Nạn châu chấu ở Tấn Châu vốn không nằm trong phạm vi quản lý của ta, chẳng qua là thấy người bên dưới bó tay hết cách nên ta mới vượt cấp dâng tấu lên Hoàng thượng trình bày ý kiến. Cái gọi là công lao dẹp châu chấu, cũng chỉ là tạm thời thôi. Được dân chúng tán dương, ta thật cảm thấy hổ thẹn."
"Chắc chắn sẽ có cách thôi ạ." Ôn Trì mỉm cười an ủi, sau đó ngại ngùng nói, "Thật không giấu gì đại nhân, hôm nay ta có làm ít điểm tâm mang về, vốn định để cha mẹ nếm thử, nhưng nay gặp được Doãn đại nhân, ta mong đại nhân đừng chê bai mà nếm thử tay nghề của ta một chút."
Doãn thượng thư cười nói: "Vậy thì ta cũng không khách sáo nữa."
Ôn Trì liền mang hộp thức ăn lên, đặt nó lên bàn trà giữa hai chiếc ghế, mở nắp hộp, cẩn thận lấy ra hai đĩa bánh cùng muỗng nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
Cậu bày đĩa bánh cùng muỗng trước mặt Doãn thượng thư, sau đó mới tùy tiện đẩy đĩa còn lại sang cho Ôn Trường Thanh, suốt cả quá trình không thèm liếc ông ta một cái.
Ôn Trường Thanh: "......"
Chỉ có hai gia nhân đang run rẩy đứng gác bên ngoài vòm cửa là thấy rõ mu bàn tay Ôn Trường Thanh siết chặt đã nổi cả gân xanh, đủ biết ông ta giận đến mức nào, vậy mà vẫn phải cố nén.
Doãn thượng thư thì chẳng chú ý nhiều như thế, đúng hơn là toàn bộ sự chú ý của ông đều đổ dồn vào đĩa bánh trước mặt. Ông chưa từng nghe qua món điểm tâm nào tên "bánh kem", lại càng chưa thấy thứ gì có hình dáng như vậy, bất giác lộ vẻ tò mò.
Doãn thượng thư hỏi: "Vì sao lại gọi là bánh kem?"
Ôn Trì cười: "Vì nguyên liệu chính cần dùng rất nhiều trứng gà, nên con tùy ý đặt tên là bánh trứng – gọi thành bánh kem, mong đại nhân đừng chê."
Doãn thượng thư cầm muỗng lên, múc một muỗng bánh đưa vào miệng.
Chẳng biết lớp trắng trên bề mặt là thứ gì, nhưng vừa vào miệng liền tan ngay, ngọt ngào đậm đà lan tỏa trong khoang miệng, nhưng không hề gây cảm giác ngấy. Vị ngọt ấy còn thấm vào tận xương, quyện với hương thơm đặc trưng của xoài.
Còn phần cốt bánh bên trong thì không quá đặc sắc.
Nhưng chỉ riêng lớp kem bên ngoài cũng đã đủ khiến Doãn thượng thư dư vị mãi không thôi.
Ít người biết rằng Doãn thượng thư là một kẻ sành ăn chính hiệu, đặc biệt thích đồ ngọt, từng vì một đĩa sườn chua ngọt mà vượt nghìn dặm đến tận tửu lâu ở Dương Châu.
Ôn Trì biết điều đó cũng là do tiểu thuyết từng nhắc đến — lần đó là Ôn Lương tình cờ dâng cho ông ta một đĩa đồ ngọt, về sau vào lúc mấu chốt liền được Doãn thượng thư ra tay tương trợ như tuyết rơi gặp than hồng.
Ôn Trì nghĩ thầm, cậu tặng đồ ngọt cho Doãn thượng thư cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cốt truyện Ôn Lương tặng bánh sau này, không thể coi là cướp cơ duyên. Huống hồ hiện giờ mạng sống còn đang treo lơ lửng, vẫn nên giữ mạng trước đã.
Doãn thượng thư vừa nhấm nháp vừa thong thả ăn hết sạch một đĩa bánh, vui đến nỗi mắt híp lại, liếc nhìn đĩa của Ôn Trường Thanh còn chưa đụng đến, nhưng cuối cùng vẫn kìm lòng không động, mà chân thành khen ngợi: "Không ngờ con trai Ôn đại nhân lại có tay nghề thế này, quả thật là ngay cả biển hiệu của Ngọc Hương Trai cũng kém xa một đĩa bánh này."
Ngọc Hương Trai là tiệm bánh nổi tiếng và đắt đỏ nhất kinh thành, Doãn thượng thư kén ăn, bình thường chỉ bảo gia nhân đến đó mua bánh. Việc ông ta đem bánh của Ôn Trì ra so với Ngọc Hương Trai đó đã là lời khen cao nhất rồi.
Ôn Trì khiêm tốn nói: "Được Doãn đại nhân khen ngợi, đó là phúc phận mà cả đời ta mới tích được."
Nói xong, cậu liền thu lại cái đĩa trống trước mặt Doãn thượng thư, tiện tay gom luôn cả đĩa bánh còn chưa đụng đến trước mặt Ôn Trường Thanh.
Ôn Trường Thanh vốn không phải người ham mê ăn uống, nhưng lúc nãy nhìn thấy Doãn thượng thư ăn đến say mê như vậy, trong lòng ông ta cũng động tâm đôi chút. Ban đầu còn định chờ đàm đạo xong với Doãn thượng thư rồi mới thong thả nếm thử, ai ngờ Ôn Trì không hỏi han gì đã ngang nhiên dọn mất.
Ôn Trường Thanh chỉ biết trơ mắt nhìn Ôn Trì chào hỏi rồi rời khỏi thư phòng, tức đến mức suýt phun máu.
Nghịch tử!
Đúng là nghịch tử mà!
Ngay cả một miếng bánh cũng không để lại cho ông ta ăn!
Ôn Trì sải bước ra khỏi thư phòng, đã thấy quản gia mặt mày xám xịt đang chờ sẵn bên ngoài.
Giờ đây, Thái tử điện hạ đích thân phái vài vị công công đến cùng về để nâng đỡ thể diện cho Ôn Trì, mấy vị công công nói năng đều ám chỉ Ôn Trì rất được sủng ái bên cạnh Thái tử. Nếu Ôn Trì bị bắt nạt ở phủ họ Ôn, e là cả phủ không ai thoát được tội.
Trong tình huống như vậy, dù quản gia có cắn nát răng cũng chỉ có thể nuốt ngược xuống bụng, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, khúm núm nói: "Đại thiếu gia, nô tài đã sắp xếp xong chỗ ở cho các vị công công rồi, đại thiếu gia cũng mệt mỏi suốt dọc đường, chi bằng về viện nghỉ ngơi một lát ạ."
Ôn Trì gật đầu, đáp một tiếng "được".
Bắc viện vẫn là dáng vẻ quen thuộc như xưa, có lẽ đã được dọn dẹp tạm thời, nên trông sạch sẽ hơn rất nhiều.
Trần ma ma dẫn theo một nhóm nha hoàn, gia nhân ra đón. Vừa thấy Ôn Trì, vành mắt bà liền đỏ hoe: "Nhị... Đại thiếu gia, rốt cuộc người cũng về thăm rồi."
Tuy rằng Trần ma ma cũng từng lừa dối Ôn Trì ở một số chuyện, nhưng bà là người đối xử với cậu tốt nhất trong cả phủ Ôn. Được bà nắm tay, Ôn Trì lại nhớ đến những ngày căng thẳng như đi trên lưỡi dao ở Đông cung, trong lòng chợt nghẹn lại.
Cậu thở dài: "Phải rồi, ta về rồi." Tiếc là cũng chỉ được mấy ngày thôi.
Ôn Trì quả thực cũng mệt rồi, cậu bảo Trần ma ma đuổi hết đám nha hoàn gia nhân do quản gia mới sắp đặt đi, rồi tùy ý ăn chút gì đó cho lót dạ, sau đó nằm xuống chiếc giường lâu ngày không gặp mà ngủ luôn.
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Trì tỉnh dậy, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này bà Trần từ ngoài bước vào: "Nhị thiếu gia, thiếu gia Ôn Lương đến rồi."
Ôn Trì đưa tay day thái dương, âm thầm kêu khổ: sao cái tên thụ chính cứ thích chạy đến đây tìm cảm giác tồn tại vậy? Nghĩ đến những bi kịch tương lai đều dính dáng đến tên thụ này, cậu liền chẳng thể bình tĩnh nổi mỗi khi đối diện với y.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Ôn Trì vẫn lên tiếng: "Bảo ca ca đợi ngoài một lát, ta thay y phục rồi ra."
Đến khi Ôn Trì chậm rãi thay đồ xong thì cũng đã khá lâu. Cậu bước ra khỏi phòng, thấy Ôn Lương vẫn đang ngồi đó chờ, thỉnh thoảng còn đưa tay dụi đôi mắt đỏ hoe.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Lương ngẩng đầu nhìn lại, dáng vẻ tội nghiệp cứ như một con thỏ nhỏ bị bắt nạt, nốt ruồi son đỏ chót trên trán lại khiến mắt Ôn Trì nhức nhối.
Ôn Trì khép mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng uể oải.
Ôn Lương thì lại kích động, run rẩy đứng bật dậy, giọng lắp bắp đầy nước mắt: "Đệ đệ A Trì..."
Ôn Trì còn chưa phản ứng đã buột miệng đáp lại bằng giọng the thé: "Ca ca A Lương..."
Ôn Lương: "......"