Ôn Lương bị cách xưng hô kia làm cho sét đánh ngang tai, ngẩn ra mất một lúc mới gượng gạo kéo khóe môi: "Dạo này... đệ vẫn ổn chứ?"
Ôn Trì thản nhiên nói: "Không ổn chút nào."
Ôn Lương: "......"
Có lẽ do Ôn Trì nói thẳng thắn quá, không chừa cho Ôn Lương đường tiếp lời, khiến y lại một lần nữa nghẹn họng.
Nhưng Ôn Trì cũng chẳng có ý dừng lại, cậu không biết tâm trạng kiểu này có được xem là bình thường không, nhưng cứ mỗi lần gặp Ôn Lương là lại không nhịn được muốn trút giận – nếu không phải vì Ôn Lương và cái hệ thống chết tiệt kia ở giữa phá rối, thì giờ cậu đâu phải sống cảnh căng như dây đàn trong Đông cung.
Tuy Ôn Trì hiểu rõ đó là do cốt truyện sắp đặt, nhưng lòng vẫn thấy bực bội. Chỉ cần không nhìn thấy Ôn Lương thì còn đỡ, nhưng vừa thấy mặt là muốn công kích y.
"Ôn Lương, ngươi cũng biết tính tình của Thái tử điện hạ rồi đấy. Ta hầu hạ bên cạnh hắn, sống ra sao, tốt hay xấu, chẳng phải ngươi cũng đoán được một hai phần sao?"
Nghe vậy, mặt Ôn Lương lại tái thêm một tầng, nước mắt lấp lánh lại dâng lên trong mắt, y cố nén không bật khóc, chỉ khẽ nức nở: "Xin lỗi đệ, là lỗi của ca, đều do ca vô dụng, đến đệ đệ ruột cũng không thể bảo vệ..."
Ôn Trì đã phát chán kiểu xin lỗi này, bèn nói thẳng: "Thật ra hầu hạ Thái tử không phải điều đáng lo nhất. Quan trọng hơn là, cả Đông cung, kể cả Thái tử, đều không biết thân phận thật của ta. Một khi chuyện ta là Ôn Trì bị bại lộ, không chỉ mình ta mà cả phủ họ Ôn cũng chẳng ai thoát được."
"Sao có thể..." Ôn Lương sững sờ, vội nói, "Đệ đệ, thân phận của hai ta cực kỳ quan trọng, chuyện tráo đổi thân phận tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không sẽ liên lụy đến cha mẹ, liên lụy cả phủ họ Ôn..."
Ôn Trì ngồi phịch xuống ghế, một tay chống lên bàn, nghiêng đầu nhìn Ôn Lương với vẻ hoang mang sợ hãi, cười nhạt: "Ca ca nói vậy là sao? Người quyết định để chúng ta tráo đổi thân phận chẳng phải là cha với đại nương sao? Nếu chuyện bị lộ, lẽ ra phải là họ liên lụy chúng ta mới đúng, sao lại là chúng ta liên lụy họ?"
Ôn Lương ngẩn người nhìn gương mặt lạnh lùng của Ôn Trì, dần hiểu ra điều gì đó: "Đệ đệ, đệ vẫn còn hận chúng ta."
Ôn Trì thầm nghĩ cái thụ chính này cũng có chút tự nhận thức, liền nở nụ cười chẳng chút ấm áp: "Ta đâu phải thánh nhân mà không có hỉ nộ ái ố."
"Xin lỗi." Nước mắt lại lần nữa lăn dài trên mặt Ôn Lương, trên gương mặt là vẻ áy náy khôn cùng, y nửa quỳ dưới đất, khẽ kéo tay Ôn Trì đang đặt trên đầu gối, nghẹn ngào nói, "Thật sự xin lỗi..."
Chỉ trong chớp mắt, Ôn Lương đã khóc không thành tiếng.
Ôn Trì cụp mắt nhìn đôi mắt đẹp đã đẫm lệ của Ôn Lương, cả khuôn mặt dù đang khóc vẫn mong manh động lòng, cậu cảm nhận được Ôn Lương lần này giống như trước, thật tâm cảm thấy áy náy — nhưng đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì. Cậu thở dài một hơi, đỡ Ôn Lương dậy: "Thôi, chuyện đã đến nước này rồi, ta và ngươi cũng chẳng thể làm gì thay đổi được nữa."
Ôn Lương nghẹn ngào: "Đệ đệ, ca ca nợ đệ một lần, sau này nếu đệ cần đến ca ca, ca nhất định sẽ không từ chối."
Ôn Trì nói: "Ta nhớ kỹ rồi, ngươi đừng có nuốt lời."
Ôn Lương được tha thứ, liền nín khóc mỉm cười: "Ca ca nói được làm được."
Hôm nay Ôn Lương mặc một chiếc trường bào trắng, thắt lưng màu lam nhạt càng tôn lên vòng eo thanh tú, làn da trắng mịn như tuyết, trông chẳng khác nào một đóa mẫu đơn rực rỡ nở dưới ánh mặt trời.
Đến cả Ôn Trì cũng phải thầm cảm thán — thụ chính đúng là có gương mặt trời ban, bảo sao trong tiệc hoa đào lại khiến Tứ hoàng tử Tạ Cẩm động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cổ áo Ôn Lương hơi rộng, để lộ chiếc cổ mảnh mai và một sợi dây chuyền đỏ mảnh treo trên đó.
Trên dây đỏ treo một hòn đá nhỏ cỡ móng tay, nhiều màu sắc, hình dạng không hề đều đặn, nhưng lại có một vẻ đẹp kỳ lạ. Có lẽ vừa nãy lúc Ôn Lương nửa quỳ xuống hơi mạnh tay, nên làm hòn đá lộ ra khỏi cổ áo.
Ánh mắt Ôn Trì lập tức bị viên đá đó hút lấy.
Viên đá này...
Chính là bàn tay vàng của Ôn Lương — viên đá đã triệu hồi hệ thống.
Ôn Trì chưa kịp thu lại ánh nhìn thì đã bị Ôn Lương phát hiện. Ôn Lương ngây ngốc cúi đầu, theo ánh mắt Ôn Trì nhìn xuống cổ mình, thấy viên đá đã lộ ra, sắc mặt liền trở nên hoảng loạn.
Y vội vàng nhét lại viên đá vào trong cổ áo, gương mặt tái nhợt hiện rõ vẻ chột dạ, ngẩng đầu lên thấy Ôn Trì đang nhìn mình bằng ánh mắt khó đoán, bèn gượng cười: "Chỉ là một viên đá nhặt được bừa ngoài đường thôi, ca thấy đẹp nên bảo thợ mài lại rồi xỏ dây đeo chơi, để đệ đệ chê cười rồi."
Ôn Trì khẽ lắc đầu, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Ôn Lương dường như sợ Ôn Trì truy hỏi thêm, liền vội vàng đổi chủ đề.
Tuy nhiên, giữa hai người lúc này ngoại trừ đề tài Đông cung và Thái tử, thì cũng chỉ còn buổi tiệc hoa đào sắp tới. Ôn Lương không dám nhắc đến Đông cung hay Thái tử nữa, sợ chạm vào nỗi đau của Ôn Trì, thế là liền nói đến tiệc hoa đào.
"Vài ngày nữa là đến tiệc hoa đào do Trưởng công chúa tổ chức rồi, đến lúc đó các công tử tiểu thư khắp kinh thành đều sẽ đến, ngay cả chúng ta cũng có thể đi." Nhắc đến tiệc hoa đào, trong mắt Ôn Lương tràn đầy chờ mong và mơ tưởng, như thể đã thấy được ánh sáng hạnh phúc ở cuối con đường.
Y bỗng nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với Ôn Trì: "Giờ Thái tử điện hạ sủng ái đệ như vậy, nhất định sẽ dẫn đệ theo đến tiệc hoa đào."
Ôn Trì nhìn nụ cười hồn nhiên ngây thơ của Ôn Lương, không nhịn được bật cười: "Ngươi lấy đâu ra kết luận Thái tử sủng ái ta?"
"Thái tử điện hạ đến cả việc đệ về nhà một chuyến cũng không yên tâm, còn cử mấy vị công công đưa đệ về tận nơi, không phải là sủng thì là gì?" Ôn Lương nói như lẽ đương nhiên.
Chuyện hôm nay rầm rộ đến mức bên ngoài ai nấy đều bàn tán, cũng khiến phủ họ Ôn nở mày nở mặt một phen.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Lương không khỏi sinh ra một chút ghen tị. Nhưng rồi y lại nhớ đến tin đồn rằng Thái tử điện hạ kia vừa bị hủy dung lại vừa tàn tật, chút ghen tị ấy liền bay biến sạch sẽ.
Nhắc đến Thái tử, Ôn Lương chợt nhớ ra một chuyện, bèn cau mày khó xử: "Phải rồi, nghe nói Thái tử điện hạ quanh năm ẩn mình trong Đông cung, chưa từng bước ra nửa bước, đến cả những lần trước cũng chưa từng tham dự tiệc hoa đào. Vậy năm nay có xuất hiện không?"
Ôn Trì thực sự nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Ta đoán là không."
"Vậy thì tiếc thật." Ôn Lương có vẻ thất vọng, "Ca vẫn mong đến tiệc hoa đào có thể gặp lại đệ."
Ôn Trì nói: "Dù không có Thái tử điện hạ, ta cũng có thể đến dự tiệc hoa đào."
"Sao thế?" Ôn Lương chớp đôi mắt to tròn ngập nước, đầy tò mò, "Đệ cũng nhận được thiệp mời của Trưởng công chúa à?"
Khoé miệng Ôn Trì cong lên, nụ cười dịu dàng đến mức khiến người ta rợn tóc gáy: "Vì người được Trưởng công chúa mời là Ôn Lương, không phải Ôn Trì. Giờ ai ai cũng tưởng ta mới là Ôn Lương thật, còn ngươi là nhị thiếu gia Ôn Trì, nên người đi dự yến đương nhiên phải là ta chứ không phải ngươi."
Ôn Lương: "......"
Sau một lúc im lặng, mắt Ôn Lương lại đỏ lên.
Ôn Trì chẳng mảy may dao động, thảnh thơi ngồi xem Ôn Lương "diễn".
Ai ngờ lần này Ôn Lương có vẻ bị tổn thương thật, đến cả diễn cũng chẳng buồn diễn nữa, chỉ nhẹ giọng nói mình thấy không khoẻ, rồi lật đật rời khỏi Bắc viện.
Ôn Trì trơ mắt nhìn bóng Ôn Lương hoảng hốt biến mất khỏi tầm mắt, từ từ thu lại nụ cười trên mặt, bắt đầu trầm tư.
Trong nguyên tác có nói đến tác dụng của hệ thống là có thể "tiên đoán tương lai", giúp Ôn Lương tránh khỏi tai hoạ. Đọc cả quyển truyện, Ôn Trì dám khẳng định hệ thống chưa từng có năng lực điều khiển người khác — nếu vậy, lần bị khống chế trong thư phòng Ôn Trường Thanh hôm đó là chuyện gì?
Ôn Trì cứ ngỡ mình chủ động thay đổi tình tiết, nói với Ôn Lương rằng người được mời dự tiệc hoa đào là cậu chứ không phải y, biết đâu có thể kích hoạt lại sức mạnh kỳ quái kia.
Thế nhưng, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Vậy rốt cuộc cậu bị khống chế là vì lý do gì? Nguồn gốc của sức mạnh kia là gì? Nếu không phải từ hệ thống, thì sự tồn tại của nó rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Ôn Trì cho rằng cậu phải nhanh chóng tìm ra nguyên lý kích hoạt sức mạnh đó, nếu không sau này lỡ như lại bị khống chế vào lúc quan trọng, chỉ sợ chết lúc nào cũng chẳng biết.
Nghĩ ngợi một hồi, Ôn Trì cũng dần dần buông xuống.
Trời đã định phải chết, thì cậu cũng đành nhận mệnh thôi. Chi bằng tranh thủ lúc còn sống, cố gắng sống cho thoải mái một chút còn hơn.
Nghĩ vậy, Ôn Trì gọi Trần ma ma tới, điểm mấy món ăn liền một mạch, Trần ma ma ghi nhớ hết rồi tất tả chạy ra ngoài dặn dò nhà bếp.
Gần tới giờ Dậu, Ôn Trì nằm nghỉ trên ghế thái phi ngoài sân, Trần ma ma lại bước đến, nhìn quanh không có ai, mới khẽ ghé vào tai Ôn Trì, thì thầm: "Thiếu gia, Doãn đại nhân muốn gặp người."
Quả nhiên đến rồi.
Ôn Trì đã đoán trước. Cậu biết ngay Doãn đại nhân là người thông minh.
Dù sao thì Ôn Trì cũng đã gả vào Đông cung, nếu gặp mặt Doãn đại nhân ngay tại phủ họ Ôn thì e rằng không tiện, để tránh điều tiếng, Doãn đại nhân đã hẹn gặp cậu ở một tửu lâu cách phủ Ôn không xa.
Ôn Trì thay một bộ y phục kín đáo, giấu diếm cả Tiểu Xuyến và những người khác, một mình rời khỏi phủ.
Dưới sự giúp đỡ của ký ức nguyên chủ, cậu rất dễ dàng tìm được tửu lâu mà Doãn đại nhân đang ở, theo tiểu nhị lên phòng riêng ở tầng hai, liền thấy Doãn đại nhân đã đợi từ lâu, trên bàn bày hai chén trà và vài đĩa điểm tâm tinh xảo.
Ôn Trì hành lễ: "Doãn đại nhân."
"Không cần đa lễ." Doãn đại nhân mỉm cười phẩy tay, "Lại đây ngồi đi."
Ôn Trì thản nhiên ngồi xuống đối diện với ông.
Doãn đại nhân là người sảng khoái, đã hẹn gặp thì cũng không định quanh co lòng vòng. Ông vừa nhàn nhã dùng ngón tay cái vuốt quanh miệng tách trà, vừa ôn hòa nói: "Ôn công tử làm chiếc bánh kia hẳn đã tốn không ít công sức, còn bất chấp bị Ôn đại nhân trách phạt mà sai người đưa đến, nếu ta không gặp ngươi một lần, e rằng phụ tấm lòng ấy mất rồi."
Ôn Trì cười: "Quả nhiên Doãn đại nhân đúng như lời dân chúng ca tụng – sáng suốt tinh tường."
"Không dám nhận." Doãn đại nhân khiêm tốn xua tay, "Ngươi tìm ta, hẳn là có chuyện gì? Cứ nói đừng ngại."
Ôn Trì thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Nghe nói gần đây Doãn đại nhân đang bị nạn châu chấu ở Tấn Châu làm phiền."
Nhắc đến nạn châu chấu, sắc mặt Doãn đại nhân liền lộ rõ vẻ nhức đầu.
Ôn Trì nói tiếp: "Hiện nay châu chấu hoành hành ở Tấn Châu, phá hoại mùa màng, đi đến đâu cũng khiến dân tình khốn khổ. Mà Tấn Châu và Liễu Châu chỉ cách nhau một dãy núi, e là không bao lâu nữa đàn châu chấu sẽ vượt núi sang Liễu Châu. Đây là quốc nạn, tiểu nhân cũng phải có trách nhiệm. Ta có một vài suy nghĩ, không biết có giúp được gì không, vì vậy mạo muội đến bàn bạc cùng Doãn đại nhân."
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó có chỉnh sửa một chút – Nguyệt Thiện không biết thân phận thật của Ôn Trì.
Lúc biên tập dàn ý ban ngày mới phát hiện chi tiết này mâu thuẫn với tình tiết sau, nên tôi đã bỏ qua tuyến này, không ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc, yêu thương nhé~