Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 154

Ôn Trì chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Cậu ngồi thụp xuống trong bóng tối, không kìm được mà bật khóc nức nở.

Đang khóc, cậu bỗng thấy phía trước lờ mờ hiện lên vài đốm sáng. Cậu sững lại, chậm rãi nén tiếng nấc, theo bản năng đứng lên, bước về phía những đốm sáng đó.

Ngay khoảnh khắc cậu vừa nhấc chân, bóng tối bốn phía bỗng nứt toác ra với tốc độ cực nhanh.

Tiếp đó, từng cảnh tượng như thước phim tua nhanh lướt qua trước mắt, trong mọi cảnh đều có một gương mặt quen thuộc — chính là Tạ Diệp.

Cậu không ngừng tiến về phía trước.

Cậu thấy Hoa Ân dẫn người nhà họ Hoa xông vào căn phòng nhỏ của Tạ Diệp. Họ giật lấy con dao găm trong tay Hoa Yển Nhiên, nàng không hề phản kháng, chỉ ngây ra ngồi bệt xuống đất. Hoa Ân ngồi xuống mép giường, dịu dàng xoa đầu Tạ Diệp.

Hắn ngẩng mặt lên, gương mặt tái nhợt đẫm đầy vệt lệ.

Cậu thấy Tạ Diệp tầm mười tuổi ép Hoa Yển Nhiên vào góc tường, ánh mắt hắn lạnh lẽo như tử thần. Hắn thọc tay xuyên qua lồng ngực nàng, bóp nát trái tim. Đồng tử của nàng vì chấn động và đau đớn mà trợn lớn đến cực hạn, rồi nhanh chóng mất hết sức sống.

Cậu thấy Tạ Diệp lang thang đầu đường xó chợ.

Cậu thấy hắn tìm đến nhà họ Hoa, rồi lại bị họ Hoa đưa vào cung.

Cậu thấy hắn hết lần này tới lần khác bị thích khách do nhà họ Hoa phái tới ám sát. Một kẻ từng phóng hỏa trong Đông Cung, định cùng hắn đồng quy vu tận. Chính lúc đó, mặt và chân hắn mới bị bỏng hỏng.

Cậu thấy Tạ Diệp sai Chu công công sắp xếp người ngấm ngầm xúi giục Ôn Trường Thanh dùng Ôn Trì thay Ôn Lương nhập cung.

Ôn Trì bước càng lúc càng nhanh, bước chân cũng ngày càng loạng choạng.

Cậu còn thấy Tạ Diệp hết lần này đến lần khác lấy bức họa kia ra, ngẩn ngơ nhìn người trong tranh. Ánh lửa lay động trên gương mặt hắn, khoảnh khắc ấy, cô đơn trên người hắn gần như đặc quánh thành hình.

Thì ra, Tạ Diệp vẫn luôn chờ cậu...

Thì ra, Tạ Diệp vẫn luôn tìm cậu...

Tuy trước đây Ôn Trì đã đoán người trong tranh là mình, nhưng khi thật sự hiểu rõ nguyên do của bức tranh ấy, cậu vẫn đau đớn đến mức như chìm trong biển khổ, bị nước nhấn chìm, chỉ có thể mặc cho mình trôi tuột xuống đáy.

"Xin lỗi, ta không biết ngươi đang chờ ta, xin lỗi..."

Nỗi đau quặn đến mức mỗi hơi thở đều là một nhát dao, cậu nghẹn giọng nói, "Ta không biết ngươi đã đợi ta lâu đến vậy, xin lỗi."

Thì ra cậu nhập cung cũng là do Tạ Diệp sắp đặt.

Thì ra ngay đêm thành thân, Tạ Diệp đã nhận ra cậu.

Thì ra những lời hắn nói cậu là kẻ thù, chẳng qua chỉ vì giận cậu quên sạch mọi chuyện...

Xin lỗi.

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

Khi Tạ Diệp ôm trọn ký ức mà gắng gượng sống tiếp, cậu không chỉ chẳng hay biết gì, mà còn coi hắn là kẻ thù trong tưởng tượng, chỗ nào cũng đề phòng hắn.

Ôn Trì vẫn bước tới.

Không ngừng tiến về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu, cậu lại thấy những đốm sáng kia. Khoảng cách giữa cậu và chúng ngày càng gần. Nhưng ngay khi sắp chạm tới, tất cả hình ảnh xung quanh bỗng biến mất, mọi âm thanh bên tai cũng chìm vào tĩnh lặng.

Thế giới này dừng lại trong chớp mắt, rồi lập tức sống động trở lại.

Cậu nghe thấy tiếng gió lay động tán lá, nghe thấy tiếng sóng nước dập dờn. Tầm nhìn dần rõ ràng, cuối cùng cũng thấy được mặt hồ lấp lánh ánh trăng trước mắt.

Theo bản năng, cậu cúi đầu nhìn viên đá trong lòng bàn tay. Trong tay cậu vẫn còn hơi ấm, nhưng viên đá ấy đã vỡ làm đôi — giờ linh thạch thật sự chỉ còn là hòn đá bình thường.

Ôn Trì cất viên đá cùng người đất vỡ nát vào ngực áo, ngẩng đầu nhìn về phía trước, lờ mờ thấy có một người ngã bên bờ hồ.

Cậu bước lại gần.

Đến nơi, cậu mới nhìn rõ — đó chính là Tạ Diệp đang hôn mê.

Khoảnh khắc ấy, nước mắt Ôn Trì lại trào ra, cậu khẽ nói: "Cảm ơn ngươi đã tìm được ta."

May mắn thay, ta cũng tìm được ngươi rồi.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình Luận (0)
Comment