Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 157

Cuối cùng, cuộc tranh cãi vì dung mạo Tiểu Hạ Thiên cứ thế mà bỏ dở.

Từ đó trở đi, Ôn Trì luôn chú ý lời nói và hành động của mình, nhưng dẫu vậy, chuyện kia vẫn như cái gai trong lòng Tạ Diệp.

Tuy ngoài mặt hắn không nói gì, nhưng trong lén lút lại tìm đọc nhiều sách dạy nuôi dạy con. Kết quả không học hỏi được gì, hắn dứt khoát kéo Tề vương — người đã làm cha từ lâu — ra hỏi kinh nghiệm.

Đừng nhìn Tề vương nhỏ hơn Tạ Diệp mấy tuổi, hắn đã lấy vợ từ khi mới mười sáu, mười bảy tuổi theo sắp đặt của tiên hoàng. Nay trong phủ Tề vương có một vợ, ba thiếp cùng nhiều nha hoàn hầu hạ, con cái thì đông như đàn.

Tạ Diệp từng gặp đám con ấy của Tề vương trong một buổi gia yến.

Bảy, tám đứa trẻ túm tụm, ríu rít ồn ào, khiến hắn nhức hết cả tai, chẳng có chút thiện cảm nào với trẻ con, ngoài ghét vẫn là ghét.

Khi ấy hắn thậm chí còn có chút đồng cảm với Tề vương. Lắm con thế thì trong nhà làm gì có phút yên tĩnh.

Thế nhưng khi nhớ lại, Tạ Diệp lại hiếm hoi mà sinh ra chút lòng ngưỡng mộ với Tề Vương.

Nói gì thì nói, ít nhất con cái của Tề Vương đứa nào cũng khỏe mạnh, biết cười biết khóc, chạy nhảy quấn quýt, cứ như kẹo da trâu dính lấy chẳng gỡ ra được.

Nếu như Tiểu Hạ Thiên của hắn cũng có thể khỏe mạnh như vậy thì tốt biết bao.

Đáng tiếc là thân thể Tiểu Hạ Thiên vốn yếu, hầu như chẳng có mấy lúc tỉnh táo, bú sữa thì ít như chim non, lại không khóc không quấy, chẳng phát ra lấy một tiếng động.

Ban đầu hắn đặt tên con là Hạ Thiên, vốn mong đứa nhỏ có thể giống như mùa hè, tràn đầy sức sống và nhiệt tình, thế nhưng kết quả lại chẳng như ý...

Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Diệp dâng lên một nỗi chua xót. Hắn vốn là người vui giận không lộ ra ngoài, vậy mà khoảnh khắc này, nỗi bi thương trong mắt hắn lại bộc lộ rõ ràng.

Tề Vương trông thấy, lập tức giật mình đến mức như gặp quỷ, còn tưởng mình hoa mắt, chớp mắt mấy cái mới phát hiện đúng là không nhìn nhầm, trong lòng nhất thời cực kỳ phức tạp.

Mà cùng lúc đó, lại có một tia khoái trá len lén dâng lên.

Hắn nhớ lại khi xưa ở yến tiệc gia đình, Hoàng thượng khi còn là Thái tử đã chán ghét con cái nhà hắn đến cực điểm.

Khi ấy hắn vui mừng cho bọn nhỏ tiến lên hành lễ, kết quả Hoàng thượng ngay cả khóe mắt cũng chẳng liếc lấy một cái, quay đầu bỏ đi, để lại bọn trẻ đáng thương đứng nhìn hắn, tủi thân đến muốn khóc mà lại không dám khóc.

Hoàng thượng a Hoàng thượng, ngài cũng có hôm nay!

Không ngờ tới chứ gì?

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Tề Vương nhịn không được muốn cười, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh băng của Hoàng thượng, khóe miệng lập tức cứng lại, vội vàng đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói:

"Hoàng thượng, hoàng chất tuy sinh ra thể nhược, nhưng không có nghĩa là sau này cũng thế. Như nhị tử của thần lúc mới sinh cũng là non tháng, năm đó nhiều người đều nói nó sống không quá năm sáu ngày, nhưng ngài xem bây giờ chẳng phải vẫn tung tăng chạy nhảy đó sao?"

Nhắc tới nhị tử của Tề Vương, Tạ Diệp quả thật có chút ấn tượng.

Đứa bé ấy là đích trưởng tử của Tề Vương, lúc vừa chào đời ngay cả Tiên hoàng cũng từng đích thân đến nhìn qua. Sau đó quả thực giống như Tề Vương nói, hoạt bát tinh nghịch, nhưng thân thể không tốt thì ai cũng biết, hễ vận động quá sức liền thở dồn dập.

Bất quá, đứa nhỏ ấy có thể chống đỡ đến nay cũng khiến Tạ Diệp phải nhìn bằng con mắt khác. Hắn lập tức sinh chút hứng thú:

"Đứa bé ấy do mẫu thân tự tay nuôi dưỡng?"

Tề Vương thấy Hoàng thượng không truy cứu chuyện ban nãy, trong lòng thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhưng rất nhanh lại lúng túng với câu hỏi kế tiếp.

Con cái của hắn đông, mà hắn thì xưa nay chỉ lo gieo giống chứ chẳng lo nuôi dưỡng, làm sao biết nhị tử là do ai chăm sóc?

Có lẽ là phu nhân hắn, có lẽ là nhũ mẫu, cũng có thể là hạ nhân.

"Chuyện này..." Tề Vương nghĩ nghĩ, ngượng ngùng nói, "Thần cũng không rõ lắm."

Không ngờ Tạ Diệp nghe vậy, mặt liền sầm xuống: "Ngươi đường đường là một phụ thân, sao có thể thờ ơ với chính con mình?"

Tề Vương ấm ức vô cùng, hắn bỏ mặc con cái nào phải mới ngày một ngày hai, Hoàng thượng sớm biết tính nết hắn vốn thế, trước kia chẳng hề nói gì, hôm nay sao lại lôi ra trách cứ?

"Thần chẳng qua là bận rộn, khó tránh khỏi có lúc sơ sót." Tề Vương gãi mũi, nhỏ giọng lầm bầm, "Hơn nữa trong nhà nhiều người trông nom, có thêm thần cũng chẳng hơn, thiếu thần cũng chẳng kém."

Tạ Diệp lạnh lùng nhìn hắn.

Tề Vương liền gượng gạo nịnh cười.

Tạ Diệp trầm mặc một lát, rồi thở dài. Hắn quả thật không nên trông cậy vào Tề Vương.

Tưởng rằng người có nhiều con như Tề Vương sẽ tích lũy ít nhiều kinh nghiệm nuôi dưỡng, ai ngờ chẳng khác gì những hoàng đệ khác, sinh xong liền giao cho người khác chăm, bản thân thì tiếp tục ăn chơi hưởng lạc.

"Thôi." Tạ Diệp nói, "Hỏi ngươi cũng chẳng ra được manh mối gì."

Tề Vương nghe thế, đang định thở phào.

Ai ngờ Tạ Diệp lại tiếp lời: "Về sau đem đám nhũ mẫu trong phủ ngươi đưa vào cung cho trẫm."

Nét mặt vừa thả lỏng của Tề Vương lập tức cứng đờ, khó xử nói:

"Hoàng thượng, trong phủ thần cũng sắp có người sinh nở, nhũ mẫu luôn phải hầu hạ bên cạnh, giờ mà đưa đi e là không tiện..."

Tạ Diệp hỏi: "Trong phủ ngươi có bao nhiêu nhũ mẫu?"

Tề Vương ngẫm nghĩ: "Hình như trên dưới tám người."

Tạ Diệp lại hỏi: "Người sắp sinh có mấy?"

Tề Vương lúng túng đáp: "Chỉ một."

Tạ Diệp gật đầu, hào phóng nói:

"Vậy thì để lại một người, còn lại đưa hết vào cung."

Tề Vương: "..."

Hắn sắp khóc đến nơi. Đám nhũ mẫu ấy là do hắn tốn bao công sức mới tìm được từ khắp nơi, hầu hạ trong phủ bao năm, giúp hắn bớt không ít việc, đâu phải nói đưa là đưa...

Nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, hắn nào dám từ chối. Không chỉ không được phép từ chối, mà còn phải làm ra vẻ như chẳng có gì, miệng còn phải nói câu:

"Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng thượng đã chừa lại cho thần một nhũ mẫu."

Ôi, đây là cái chuyện gì thế chứ...

Cho dù trong lòng Tề Vương nghìn vạn lần không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải đích thân nhanh chóng đem nhũ mẫu dâng vào cung.

Chiều hôm đó, Ôn Trì vừa nhìn Tiểu Hạ Thiên trong nôi vừa nằm trên ghế nghỉ, thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Nhược Phương chạy vào.

"Công tử!" Nhược Phương hốt hoảng nói, "Hoàng thượng đến rồi, ngoài kia còn có rất nhiều người, công tử mau ra xem đi."

Ôn Trì khó hiểu đi ra, quả nhiên thấy Tạ Diệp dẫn theo một đoàn người, hầu hết là gương mặt xa lạ, chỉ có Tề Vương đi sau bên phải cậu là từng gặp một lần.

Tề Vương nhìn thấy Ôn Trì bước tới, vội vàng gật đầu chào:

"Ôn công tử."

Ôn Trì cũng khẽ gật đầu đáp lễ, sau đó nghi hoặc nhìn về phía sau: "Đây là?"

Chưa kịp để Tề Vương trả lời, Tạ Diệp đã mở miệng:

"Phủ Tề vương nhiều nhũ mẫu, vừa nghe nói chúng ta tìm mãi chưa chọn được người thích hợp, liền đưa tới mấy người."

Tề Vương: "..."

"Thật sao?" Ôn Trì mừng rỡ nói, "Vậy thì tốt quá, Tề Vương có lòng rồi."

Tề Vương: "...... Chỉ cần Hoàng thượng và Ôn công tử vui vẻ là được."

Ôn Trì vui vẻ đếm số nhũ mẫu, sau đó gọi Nhược Phương cùng Tiểu Toàn Tử đưa họ vào trong. Cậu quay đầu nhìn Tề Vương, mỉm cười nói:

"Tề Vương có muốn vào ngồi uống chén trà không?"

Vừa khéo Tề Vương còn chưa từng gặp Tiểu Hạ Thiên, muốn vào nhìn thoáng qua đứa con khó khăn lắm hoàng huynh mới có được.

Thế nhưng Tề Vương còn chưa kịp gật đầu đáp ứng, đã nghe Tạ Diệp mở miệng: "Hắn còn có việc quan trọng, liền không vào nữa."

Tề Vương: "..."

Ôn Trì tiếc nuối khẽ "ồ" một tiếng, dù có hơi luyến tiếc nhưng vẫn mỉm cười với Tề Vương: "Vậy Tề Vương cứ đi bận trước đi, sau này lại đến ngồi một lát."

Nói thì nói vậy, nhưng hậu cung của hoàng thượng nào phải nơi bọn họ muốn đến thì đến được?

Chỉ e phải đợi đến tiệc bách nhật của Tiểu Hạ Thiên mới có thể nhìn thấy đứa bé.

Tề Vương không khỏi hoài nghi, hoàng thượng là sợ hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt bệnh tật của Tiểu Hạ Thiên nên mới dứt khoát bỏ rơi hắn sau khi dùng xong.

Hắn càng nghĩ càng thấy có lý, đến khi phản ứng lại thì đã nhận ra hoàng thượng đang bất mãn nhìn mình: "Ngươi còn chưa đi? Muốn ở lại dùng bữa tối sao?"

Tề Vương: "..."

Đợi Tề Vương rời đi, Ôn Trì nhìn theo bóng lưng hắn, nói: "Hắn có phải hơi không vui không?"

Tạ Diệp chẳng buồn liếc về phía Tề Vương đã đi xa, liền phủ định ngay:

"Không có, hắn rất vui."

Lời còn chưa dứt, hắn đã không kìm được bước nhanh vào trong, rõ ràng là muốn đi xem Tiểu Hạ Thiên.

Ôn Trì dở khóc dở cười đuổi theo: "Nói thật đi, ngươi có phải ức h**p người ta rồi không?"

Tạ Diệp chậm lại, ngoảnh đầu nhìn Ôn Trì, vẻ mặt vô tội: "Trẫm ức h**p hắn chỗ nào?"

Ôn Trì nói: "Ta thấy hắn sắp khóc đến nơi."

Tạ Diệp đáp:

"Đó là hắn sinh ra đã mang tướng mặt dễ khóc, liên quan gì tới trẫm? Ngươi đừng có đổ lỗi lên đầu trẫm."

Ôn Trì không đấu lại lý lẽ cùn của Tạ Diệp, dứt khoát đổi đề tài: "Nói mới nhớ, mấy vú nuôi kia là ngươi chủ động mở miệng xin từ phủ Tề Vương về đúng không?"

"Trẫm là loại người đó sao?"

Tạ Diệp mặt không đỏ tim không đập nhanh, liếc đi chỗ khác, thẳng thừng phủ nhận, "Trẫm chỉ tiện miệng nói đôi câu, là Tề Vương tự dâng người tới, trẫm không từ chối được nên mới cười mà nhận thôi."

Ôn Trì đời nào tin lời hắn, nghiêng đầu đánh giá kỹ một hồi, bật cười: "Ngươi không phải chính là loại người như thế sao?"

Tạ Diệp cau mày: "Trẫm không phải."

Ôn Trì nói: "Ngươi phải."

Tạ Diệp: "Đó là ngươi nhìn lầm rồi."

"Ta sẽ không nhìn lầm."

Ôn Trì ngừng một chút, bỗng vươn tay kéo lấy tay áo hắn, nghiêng người kề sát, cố ý ghé vào tai hắn nói: "Ngươi thật sự chẳng thay đổi chút nào, y hệt như khi còn nhỏ."

Nói xong, cậu bỗng hôn khẽ lên d** tai hắn, "Nhưng ta lại rất thích."

Tạ Diệp lập tức cứng đờ, trong thoáng chốc, cả má lẫn tai đều đỏ bừng. Ôn Trì thấy thế liền phá lên cười, nhanh chóng vượt qua hắn đi vào trong.

Kết quả cậu vừa tới cửa, Tạ Diệp chậm nửa nhịp mới sực tỉnh, lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy cậu, giả vờ muốn cắn tai:

"Hôn xong rồi chạy?"

Hơi thở nóng rực phả lên cổ Ôn Trì, ngứa đến mức cậu giãy dụa không ngừng, cười khanh khách, vừa né vừa cầu xin tha: "Hoàng thượng, ngươi đừng thế, ngứa chết mất hahahaha..."

Nhưng Tạ Diệp chẳng những không buông tay, còn cố tình bế Ôn Trì đi vào trong.

Chưa kịp bước được mấy bước, một vú nuôi bế Tiểu Hạ Thiên đột nhiên đi vào tầm mắt bọn họ. Vú nuôi vốn nghe thấy động tĩnh nên ôm Tiểu Hạ Thiên ra nghênh đón, nào ngờ lại bắt gặp cảnh xấu hổ đến vậy.

Bà ta lúng túng đứng nguyên, tiến cũng không xong mà lùi cũng chẳng được.

Mãi đến khi Tạ Diệp bị Ôn Trì đẩy ra, không vui mà buông tay, vú nuôi mới rón rén bế Tiểu Hạ Thiên đi ngang qua.

Ôn Trì đón lấy đứa nhỏ từ trong tay vú nuôi, nay cậu đã ôm Tiểu Hạ Thiên rất thuần thục.

Cậu xoay cái đầu nhỏ hướng về phía Tạ Diệp, cố ý làm giọng mềm mại: "Nhìn xem, là phụ hoàng đến rồi này."

Tạ Diệp cúi mắt nhìn Tiểu Hạ Thiên đang ngủ say, nheo lại đôi mắt.

Hắn bỗng dưng cảm thấy Tiểu Hạ Thiên có chút chướng mắt.

Bình Luận (0)
Comment