Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 156

Tiểu Hạ Thiên mới sinh chỉ hơn bảy tháng, nhỏ xíu một cục, dường như chỉ cần một bàn tay là có thể bồng hết cả người. Da bé nhăn nheo như con khỉ con.

Nói chung là... "xấu".

Xấu đến mức ngay cả cha ruột như Ôn Trì cũng thấy khó mà nhìn nổi.

Ôn Trì vốn chưa từng thấy trẻ sơ sinh ngoài đời. Trước đây cậu chỉ xem trên phim hoặc thấy hình trên mạng, còn nhìn tận mắt thì đây là lần đầu.

Thế là bao nhiêu mong đợi về một đứa bé mềm mại, trắng trẻo, bụ bẫm bỗng tan biến sạch.

Thế nhưng, mỗi lần thấy Nhược Phương bế Tiểu Hạ Thiên quấn trong tã lót lại gần giường mình, cậu lại không kìm được mà xót xa.

Bé yếu lắm, mấy ngày đầu thở cũng khó, mong manh như sứ dễ vỡ, đến nỗi chẳng ai dám chạm vào. Chỉ có Tạ Diệp ngày đêm túc trực bên giường, trông thấy tận mắt bé kiên cường vượt qua.

Những ngày đó, Tạ Diệp gần như không chợp mắt, sợ chỉ cần chớp mắt một cái là bé sẽ ngừng thở.

Vì vậy, hắn dành cho Tiểu Hạ Thiên một tình cảm đặc biệt cố chấp. Hắn không cho phép ai nói nửa lời không hay về bé, dù Ôn Trì chỉ thốt một câu "trông như con khỉ" thì hắn cũng giận cả buổi.

Ôn Trì nhìn bé trong tã, khẽ chạm ngón tay vào mũi bé.

Tiểu Hạ Thiên há miệng, nhắm mắt, gương mặt chưa nở nét gần như dúm lại một chỗ. Cảm nhận được cái chạm của Ôn Trì, bé khẽ phát ra một tiếng rất nhỏ.

Ôn Trì mừng rỡ, nghiêng đầu áp tai lại gần.

Tiếc là bé lại yên lặng.

Nhược Phương thấy vẻ hân hoan trên mặt cậu dần biến thành thất vọng, liền an ủi: "Công tử, Tiểu Hạ Thiên còn nhỏ, lại hay ngủ. Đợi ngài ấy ngủ no rồi, biết đâu sẽ hoạt bát hẳn lên."

Ôn Trì tiếp tục khẽ chạm mũi bé, nhớ lại chuyện trước khi sinh, bất giác hối hận vì lúc đó mình bướng bỉnh:
"Nếu khi ấy ta không bệnh, có phải sẽ không sinh sớm thế này không? Nó cứ im ắng như vậy, ta lo lắm, sợ có gì mà ta không biết."

"Công tử, sẽ không sao đâu." – Nhược Phương nói – "Thái y bảo Tiểu Hạ Thiên chỉ yếu thôi, dưỡng là khỏe. Hơn nữa ngài ấy đáng yêu thế này, trời nào nỡ bắt ngài ấy gặp chuyện?"

Nghe vậy, Ôn Trì lại nhìn kỹ.

Chẳng thấy đáng yêu đâu, càng nhìn càng giống... khỉ con.

Nghĩ vậy, lòng cậu càng nặng, mắt cay xè. Chẳng bao lâu, cả mắt và sống mũi đều đỏ lên.

Nhược Phương giật mình: "Công tử, sao vậy?"

Ôn Trì chớp mắt, nước mắt trào ra. Cậu ôm bé thật cẩn thận, giọng nghèn nghẹn:

"Nó giống con khỉ..."

Nhược Phương vừa dở khóc vừa dở cười: "Công tử, thái y nói trẻ mới sinh đứa nào cũng vậy, vài năm nữa lớn lên sẽ đẹp. Hoàng thượng và công tử đều đẹp thế kia, Tiểu Hạ Thiên chắc chắn còn đẹp hơn."

Nhưng lời an ủi này chẳng có tác dụng, nước mắt Ôn Trì vẫn từng giọt rơi xuống tã, nở thành những vệt ướt nhỏ.

"Tại ta cả." – cậu sụt sịt – "Tại ta mà Tiểu Hạ Thiên giống khỉ..."

Nhược Phương nghĩ rồi bảo:

"Công tử, nô tỳ nghe Tiểu Toàn Tử nói Trương công tử cũng sắp sinh rồi. Đến khi đó, công tử sẽ thấy, trẻ mới sinh đứa nào cũng giống khỉ cả."

Ôn Trì đang khóc vai run, ngẩng đầu, đôi mắt hạnh đỏ hoe nhìn nàng: "Thật không?"

"Thật." – Nhược Phương nghiêm túc – "Nô tỳ không lừa công tử đâu."

Ôn Trì thấy nàng nói chắc như vậy, tạm tin là thật.

Dù sau khi sinh bé đã nghỉ ngơi một tháng, nhưng sức cậu vẫn yếu, ngồi chưa đầy một canh giờ đã mệt, đành luyến tiếc giao bé cho Nhược Phương.

Nhược Phương bế bé cho vú nuôi đang chờ bên cạnh. Vú vừa dỗ vừa bồng bé đi ra ngoài.

Chiều tối, vừa lúc cung nữ bày xong cơm tối thì Tạ Diệp tới.

Hắn khoác trên mình sự mỏi mệt, hiển nhiên vừa xong công việc. Sau khi tỉnh lại, hắn phải xử lý đủ thứ vụn vặt, suốt ngày bận trong thư phòng.

Ôn Trì thấy quầng thâm mờ dưới mắt hắn mà xót, nhưng chẳng giúp được gì.

Ăn xong, Tạ Diệp lập tức muốn sang phòng bên xem Tiểu Hạ Thiên.

Ôn Trì biết khi dùng bữa hắn đã nhịn rồi, giờ không nhịn được nữa, thấy buồn cười: "Chậm thôi, Tiểu Hạ Thiên ở đó, có chạy mất đâu."

Vốn đang bước nhanh, nghe vậy hắn lập tức chậm lại. Không hiểu sao, dù không phải người ngại ngùng, nhưng chuyện này hắn lại giữ thể diện.

"Trẫm có đi nhanh đâu, sao bảo chậm?"

Ôn Trì bị vẻ cố tỏ ra thản nhiên của hắn chọc cười, cố nhịn nhưng không được, bật cười thành tiếng: "Bệ hạ quay lại xem, ta mới đứng dậy mà người đã gần ra tới cửa, thế mà bảo không nhanh?"

Cung nữ, thái giám bên cạnh cũng khẽ mím môi, Chu công công thì lấy tay che miệng cười trộm.

Không ngờ Tạ Diệp quay phắt lại, mặt đầy khó chịu.

Tất cả mọi người, kể cả Chu công công, lập tức hoảng hốt, vội cúi đầu, cố hòa mình vào không khí xung quanh.

Chỉ có Ôn Trì dường như chẳng thấy sắc mặt hắn, vẫn cười nghiêng ngả đến ch** n**c mắt.

Không chịu nổi nữa, Tạ Diệp quay lại, đưa tay nâng cằm cậu, buộc cậu ngẩng lên nhìn mình.

Ôn Trì dần im cười, nhưng nét cong ở khóe môi vẫn chưa tan, đôi mắt hạnh ướt long lanh nhìn thẳng hắn.

Dưới ánh sáng vàng ấm, cả gương mặt cậu ngập tràn sắc thái dịu dàng.

Tim Tạ Diệp cũng mềm xuống.

Ôn Trì nhướn mày, ánh mắt chứa sự khiêu khích không che giấu: "Hoàng thượng làm gì vậy?"

Tạ Diệp bất đắc dĩ: "Không được cười trẫm."

Nhưng Ôn Trì giờ chẳng còn là cậu nhút nhát trước đây.

Từ khi ra khỏi ảo cảnh tuổi thơ của hắn, cậu phát hiện Tạ Diệp thực chất chỉ là một tên ngoài cứng trong mềm, đôi khi chọc vào điểm yếu của hắn còn khá thú vị, ít nhất có thể thấy được những biểu cảm khác ngoài gương mặt "mặc định" kia.

"Ta cứ cười." – Ôn Trì nói xong còn cố "ha ha" hai tiếng.

Tạ Diệp cau mày, không nỡ siết mạnh tay, chỉ có thể nghiến răng không chút uy lực:

"Ngươi còn cười nữa, trẫm sẽ..."

"Ngươi sao?"

"Trẫm sẽ mặc kệ ngươi."

Nói xong, Tạ Diệp buông tay đang nắm cằm Ôn Trì ra, xoay người bước nhanh ra ngoài. Hắn đi vội đến mức nhìn qua còn tưởng là thật sự đang giận dỗi với Ôn Trì, nhưng ai có mặt ở đó cũng rõ — Hoàng thượng chẳng qua là đang nóng lòng đi gặp con trai mà thôi.

Chu công công rón rén ngẩng mắt lên, thấy Ôn Trì được Nhược Phương đỡ, chậm rãi đi theo phía sau, ông khẽ lắc đầu rồi vội vàng bám sát.

Hoàng thượng cũng thật là...

Hôm ấy khi Ôn công tử vừa sinh hoàng tử, Hoàng thượng thậm chí chẳng thèm nhìn lấy một cái, như thể con mình là không khí. Giờ thì lại biết thương xót, vì muốn gặp con mà bỏ mặc cả vợ.

Không hiểu sao, trong lòng Chu công công luôn có dự cảm rằng một ngày nào đó Hoàng thượng sẽ hối hận vì hôm nay chỉ lo một bên mà quên mất bên kia.

Ôn Trì không biết sau lưng Chu công công đang nghĩ gì, cậu theo Tạ Diệp đến gian phòng của Tiểu Hạ Thiên. Khi bước vào, Tạ Diệp đã bế Tiểu Hạ Thiên từ tay nhũ mẫu.

Tuy Tạ Diệp đã bế con không ít lần, nhưng tư thế vẫn hơi cứng ngắc, hắn vô cùng căng thẳng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, như thể đang ôm một món đồ sứ dễ vỡ.

May mà có nhũ mẫu đứng bên chỉ dẫn, Tạ Diệp mới dần thả lỏng.

Ôn Trì bước lên, thò đầu nhìn gương mặt ngủ say của Tiểu Hạ Thiên trong tã lót, rồi theo thói quen đưa tay muốn chạm nhẹ vào má con.

Kết quả tay cậu chưa kịp đưa vào, Tạ Diệp bỗng ôm con xoay người, dùng lưng chắn trước mặt cậu.

Bị chặn ngang bất ngờ, Ôn Trì ngẩn người một lúc mới nổi giận: "Ngươi làm gì vậy?"

Tạ Diệp quay lưng lại, giọng cũng nặng nề: "Không phải ngươi chê nó xấu sao? Còn định chạm vào nó làm gì?"

"..."

Ôn Trì chột dạ một chút, nhưng rất nhanh lại đường hoàng: "Chuyện cũ rồi, ta chỉ thuận miệng nói thôi, sao hoàng thượng còn nhớ mấy lời cũ rích đó?"

Tạ Diệp nói giọng trầm trầm: "Trẫm thấy vừa nãy ngươi cũng cau mày."

Ôn Trì: "..."

Tạ Diệp như vợ đang tra hỏi chồng về chuyện đi đêm, lạnh lùng: "Vừa rồi ngươi cũng nghĩ thế, đúng không?"

Ôn Trì: "..."

Được rồi, cậu thừa nhận...

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Hạ Thiên, trong đầu cậu quả thật hiện lên hình ảnh một con khỉ con. Ai bảo Tiểu Hạ Thiên giống khỉ con quá chứ!

Nhăn nheo, đỏ au, mím môi, mắt còn chưa mở ra, hơn nữa cái tên "Tiểu Hạ Thiên" Tạ Diệp đặt cũng hao hao ba chữ "Tiểu Hầu Tử" (khỉ con).

Chỉ có Tạ Diệp, người cha ruột này, mới nhìn ra được nét tuấn tú hay giống cha nào trên khuôn mặt ấy.

Ôn Trì im lặng, Tạ Diệp bỗng quay lại, trừng mắt nhìn cậu: "Ngươi thật sự nghĩ vậy à?"

"Xin lỗi, ta..."

Ôn Trì nói được nửa câu mới phản ứng, "Ngươi thử ta?"

Ánh mắt Tạ Diệp đầy oán thán: "Không phải đã bị trẫm thử ra rồi sao?"

Ôn Trì giận đến mức bỏ luôn xưng hô, gọi thẳng tên: "Tạ Diệp, ngươi quá đáng thật đấy. Ta chỉ nghĩ trong lòng thôi, có nói ra đâu, sao ngươi lại thử ta?"

"Nghĩ trong lòng cũng không được." Một tân hoàng đế như Tạ Diệp mà khí thế bá đạo thì phát huy đến mức tận cùng, "Ngươi cũng là cha của Tiểu Hạ Thiên, vậy mà dám cho rằng nó giống khỉ, ngươi mới là quá đáng."

Ôn Trì không phục: "Ta quá đáng chỗ nào?"

Tạ Diệp tức giận: "Ngươi chỗ nào cũng quá đáng!"

Ôn Trì: "Tạ Diệp, ngươi đúng là làm ta tức chết."

Tạ Diệp không chịu kém: "Ngươi mới là sắp chọc trẫm tức chết."

Hai người đấu khẩu, tiếng mỗi lúc một lớn.

Cho đến khi nhũ mẫu chịu không nổi, vội bước tới, mặt đầy khó xử khuyên: "Hoàng thượng, công tử, hai người còn cãi nữa sẽ đánh thức tiểu hoàng tử đấy."

Lời vừa dứt, Tiểu Hạ Thiên trong lòng Tạ Diệp khẽ "ưm" một tiếng.

Tiếng rất nhỏ nhưng cả Ôn Trì lẫn Tạ Diệp đều nghe rõ. Hai người đồng loạt ngẩn ra, không dám thở mạnh.

Đợi Tiểu Hạ Thiên ngủ lại, Ôn Trì mới khẽ hỏi: "Ngươi nghe thấy không?"

Tạ Diệp mỉm cười, cũng hạ giọng đáp: "Trẫm nghe thấy."

Ôn Trì ghé sát, vén tã nhìn con, rồi nhớ ra chuyện gì, dùng giọng khẽ trách: "Đều tại ngươi, lúc nãy nói to quá."

Tạ Diệp khẽ "ừ": "Đều tại trẫm."

Thấy hắn thẳng thắn nhận lỗi, Ôn Trì lại hơi ngại: "Giờ không giận nữa à?"

Nụ cười trên mặt Tạ Diệp vẫn không tắt, hắn không trả lời mà nói sang chuyện khác: "Trẫm cảm thấy rất vui."

Ôn Trì ngẩn ra, khoé môi không kìm được mà cong lên, cậu lại ghé tới, nhanh chóng hôn "chụt" một cái lên môi Tạ Diệp:

"Ta cũng vậy, rất vui."

Bình Luận (0)
Comment