Trần ma ma ra ánh mắt của Ôn Trì, khẽ ho một tiếng, rồi đặt quyển tranh có bìa lộng lẫy lên chăn nệm của cậu.
Ôn Trì thấy mơ hồ khó hiểu.
Trần ma ma có chút lúng túng: "Nhị thiếu gia, trước kia người không giống như Đại thiếu gia, không có hôn ước gì cả nên mấy chuyện riêng tư kia chẳng ai nói tới, nhưng giờ người sắp xuất giá rồi, có vài điều không thể không dặn."
Ôn Trì lo lắng siết chặt chăn, cúi mắt liếc nhìn quyển sách trước mặt. Bìa màu trắng trơn, không hoa văn, không chữ, bên trong là gì thì cậu chịu.
"Người cứ xem thử trước, chỗ nào không hiểu thì lão nô sẽ giải thích cho." Trần ma ma nói.
Ôn Trì ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Trần ma ma đang lảng tránh. Cậu khẽ gãi mũi, với tay mở sách ra một trang bất kỳ, vừa nhìn kỹ ——
Ngay giây tiếp theo, mặt cậu đỏ bừng.
Nếu...nếu cậu không nhầm, quyển sách này chính là xuân, xuân cung đồ?!
Dù Ôn Trì từng xem không ít phim con heo, nhưng vẫn bị độ "mở" của tranh vẽ làm cho trợn tròn mắt.
Cái tư thế kia...
Ôn Trì nghi ngờ người bên dưới có thể bị trật cả cột sống, họ đang biểu diễn xiếc à?
Hơn nữa ——
Hai người trong tranh... hình như đều là đàn ông?
Ánh mắt kinh hãi của Ôn Trì dừng lại khá lâu trên cái thứ đang dựng đứng kia, rồi từ kinh ngạc chuyển sang khiếp đảm, cậu khổ sở quay đầu hỏi Trần ma ma đang đứng đầu giường: "Trần ma ma, ngươi nói xem... ta là người ở trên, hay người ở dưới?"
Mặt Trần ma ma vặn vẹo thấy rõ, bà nói: "Nhị thiếu gia, người nói đùa rồi."
Ôn Trì nghiêm túc đáp: "Ta hỏi thật đấy."
Lỡ như tên bạo quân đó có sở thích đặc biệt thì sao?
Nếu hắn thực sự thích bị đè, thì cậu cũng không phải không thể thử. Dù sao... làm người còn hơn bị người làm.
Nghe vậy, Trần ma ma giật mình, vội vàng xua tay: "Nhị thiếu gia, cơm có thể ăn bậy, lời thì đừng nói bậy, đặc biệt là mấy chuyện đại nghịch bất đạo thế này. Sau khi gả đi, người nhất định phải thận trọng lời ăn tiếng nói, không cẩn thận là đầu rơi đó!"
"Ghê vậy ư?" Ôn Trì hoảng hồn ngồi bật dậy, rồi lại tựa người vào đầu giường, tiện miệng hỏi luôn, "Vậy ngươi có biết người ta sắp gả cho là ai không?"
"......" Trần ma ma khựng lại, im lặng một lúc lâu mới nói, "Lão, lão nô... cũng không rõ lắm."
Ôn Trì thấy thế cũng không hỏi thêm.
Chỉ là trong lòng hơi xót thay cho nguyên chủ.
Cả một cái phủ lớn như vậy, ai cũng biết cậu ta sẽ thay Ôn Lương gả vào Đông cung, chỉ riêng người trong cuộc là không hề hay biết.
Trần ma ma mang đến năm cuốn tranh, bên trong minh hoạ chi tiết chuyện ân ái giữa hai người đàn ông, còn vẽ ra mấy chục kiểu tư thế kỳ quái, mỗi kiểu đều như đang thách thức giới hạn thân thể con người.
Ôn Trì ngượng chết đi được, chẳng muốn nhìn, nhưng Trần ma ma ép cậu phải đọc, còn dọa sẽ ngồi canh tới khi cậu xem xong mới thôi.
Bất đắc dĩ, Ôn Trì đành phải lật sách ra đọc từ đầu. Cậu cố gắng dùng ý chí để che mờ cái thứ đang dựng đứng của người bị đè, rồi càng xem lại càng nhập tâm, chưa tới một canh giờ đã đọc xong cả năm cuốn.
"Còn nữa không?" Cậu chìa tay với Trần ma ma.
"Nhị thiếu gia đã khao khát tìm hiểu đến vậy, lão nô ngày mai sẽ đi kiếm thêm ít sách khác, gói lại mang theo cho người." Trần ma ma vô cùng hài lòng với biểu hiện của cậu, chuyển chủ đề một cách tự nhiên, "Nhị thiếu gia à, tuổi sinh nở lý tưởng nhất của nam tử là trước hai mươi, mong người trong ba năm tới cố gắng hết sức, sớm sinh một đứa con trai hay con gái gì đó."
Ôn Trì ngớ người, chầm chậm rụt tay lại, giấu vào trong chăn: "S—sinh cái gì cơ?"
Trần ma ma đáp không chút do dự: "Thì sinh con chứ còn gì nữa."
Câu nói như tiếng sét giữa trời quang, giáng thẳng xuống đầu Ôn Trì. Cũng nhờ đó mà cậu cuối cùng đào ra được một ký ức bị bỏ quên trong trí nhớ của nguyên chủ —— ở thế giới này, đàn ông có thể sinh con.
Đàn ông có thể mẹ nó sinh con!!!
Thật sự là thiên phú kỳ tài, khiến cậu bội phục sát đất... không biết họ có đến kỳ như con gái không nữa... rõ ràng trong tiểu thuyết không hề có thiết lập này mà?!
Ôn Trì không tài nào tưởng tượng nổi cảnh mình chảy máu mông, tuyệt vọng đưa tay đặt lên trán: "Đàn ông thì sinh con kiểu gì cơ? Dùng đường 'cửa sau' á?"
Trần ma ma lại làm ra vẻ bí ẩn: "Đợi đến lúc gần sinh, người tự nhiên sẽ biết thôi."
Ôn Trì: "......"
Xin đa tạ lời nhắc nhở của bà.
---------
Sau khi Trần ma ma đi rồi, Ôn Trì – người đã nằm lì cả ngày trên giường – cuối cùng cũng chịu bò dậy... nhưng chỉ để lấy cái gương đồng, rồi lại chui tọt vào chăn ấm.
Cậu xuyên tới thế giới này đã được một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên cậu quan sát kỹ gương mặt của nguyên chủ.
Sau đó, cậu phát hiện nguyên chủ và mình có đến tám phần tương tự về dung mạo, chỉ là diện mạo và khí chất của nguyên chủ nghiêng về kiểu yếu đuối mong manh như Lâm Đại Ngọc* — mắt hạnh môi mỏng, làn da trắng như ngọc, ngay cả khi không biểu cảm gì cũng trông như đang sầu não khổ sở.
Lâm Đại Ngọc (林黛玉) là một trong những nhân vật nữ chính nổi tiếng nhất trong tiểu thuyết kinh điển Trung Quốc "Hồng Lâu Mộng" (红楼梦) của tác giả Tào Tuyết Cần. Lâm Đại Ngọc là tiểu thư con quan, mồ côi mẹ từ nhỏ, sau cha cũng mất, được gửi đến sống trong phủ Vinh Quốc. Đại Ngọc hay ốm yếu, thể chất yếu đuối, luôn mang dáng vẻ u buồn, đại diện cho vẻ đẹp mong manh, tinh tế, là hình ảnh của "nữ tử tài tình" — người con gái tài hoa nhưng bạc mệnh.
Đẹp thì đúng là rất đẹp, mà u ám thì cũng thật sự rất u ám.
Đáng chú ý nhất chính là nốt ruồi đỏ rực nơi ấn đường, nhỏ xíu nhưng đỏ tươi như giọt máu, trong ánh nến lờ mờ lại như chói lòa ánh dương, khiến cậu không khỏi phải nhắm mắt lại.
Chính là nốt ruồi này cho cậu cái thể chất trời sinh kỳ lạ kia.
Trong truyện, chỉ cần là nam nhân có nốt ruồi đỏ giữa ấn đường từ khi sinh ra thì đều có thể xuất giá sinh con, mà màu sắc nốt ruồi càng đậm thì năng lực sinh sản càng mạnh.
Là vai chính thụ của truyện, dĩ nhiên nốt ruồi giữa ấn đường của Ôn Lương phải đỏ đến mức làm mù mắt người khác.
Nhưng Ôn Trì là một thanh niên ba tốt của thế kỷ 21, trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, vẫn rất khó để lập tức tiếp nhận chuyện đàn ông có thể sinh con.
Cậu cực kỳ căng thẳng. Chỉ cần nghĩ tới tương lai mình không những bị đè mà còn giống như phụ nữ mang thai bụng to vượt mặt, rồi bị mổ bụng lấy con ra là đã mất ngủ luôn rồi.
Cậu cần làm gì đó để phân tán sự chú ý.
Thế là cậu cầm năm quyển sách tranh mà Trần ma ma để lại, định xem lại một lần nữa. Mới đến quyển thứ hai đã ngủ gục.
-------
Hôm sau.
Chính là ngày Ôn Trì thành thân.
Khắp phủ trên dưới đều bận rộn, ngoại trừ người đang mặc hỷ bào đỏ thẫm ngồi đợi bên giường — Ôn Trì.
Một đêm trôi qua, tâm trạng lo lắng tối qua của Ôn Trì gần như đã tan hết. Cậu nhàm chán đếm thời gian.
Đếm đến khi có một tia nắng sớm chiếu vào phòng, cậu liền đón đúng lúc vai chính thụ của truyện — Ôn "Mary Sue" "Bá đạo" "Nốt ruồi đỏ lòm" Lương xuất hiện.
Dù còn cách khá xa, Ôn Trì đã bị nốt ruồi đỏ to tướng giữa ấn đường của Ôn Lương làm cho choáng váng.
May mà Ôn Lương có khuôn mặt ưa nhìn, môi đỏ răng trắng, đôi mắt to, đường môi đẹp, môi dày, dù có nốt ruồi to đến thế cũng không khiến người ta cảm thấy khó coi. Theo gu thẩm mỹ hiện đại thì còn có thể gọi là "tiên nam hạ phàm".
Đáng tiếc, "tiên nam" lúc này lại đang đỏ hoe đôi mắt, khóc đến run cả vai.
Ôn Lương bước đi loạng choạng, nhưng tốc độ không chậm chút nào, chẳng mấy chốc đã chạy đến trước giường của Ôn Trì, vừa sụt sùi vừa gọi: "Đệ đệ à..."
Ôn Trì theo phản xạ cũng kéo giọng phụ họa: "Ca ca ơi..."
Ôn Lương: "......"
Đừng tưởng cậu không thấy, khóe môi Ôn Lương đang giật giật.
Chỉ một lát sau, Ôn Lương đã nhanh chóng quay về vẻ yếu đuối khóc lóc như ban đầu, ngồi xuống cạnh Ôn Trì, nắm lấy tay cậu, giọng run rẩy đầy áy náy: "Đệ đệ, là ca ca có lỗi với đệ."
Giây phút ấy, trong đầu Ôn Trì chỉ quanh quẩn hai câu: Tới rồi tới rồi — khóc lóc than trời trách đất lại chạy tới rồi.
Ôn Trì từng đọc truyện, cậu biết giờ phút này Ôn Lương là thật lòng hổ thẹn, cũng là thật sự đau lòng, càng là thật tâm muốn xin lỗi nguyên chủ.
Nhưng, chỉ vậy mà thôi.
Dù gì thì cái khóc này của Ôn Lương cũng chẳng giúp ích gì cho hiện thực cả. Với Ôn Trì – người bị hại – hành vi đó thật sự có hơi phiền, cậu chỉ muốn nằm yên lặng một mình thôi.
Trong lúc Ôn Trì đã nghĩ xong cả một vòng, Ôn Lương vẫn còn đang nức nở: "Ca ca không ngờ phụ thân lại làm ra chuyện như thế, nếu ca ca biết ông sẽ đẩy đệ ra thay thế, ca ca dù thế nào cũng sẽ không đồng ý."
Ôn Trì mặt lạnh như tiền: "Ồ."
"Đệ đệ, đệ giận ca ca sao?" Ôn Lương mẫn cảm nhận ra vẻ lạnh nhạt của Ôn Trì, "Ca ca vẫn luôn muốn tới gặp đệ."
Ôn Trì hỏi: "Vậy vì sao không tới?"
Ôn Lương cụp mắt, rưng rưng nói: "Mẫu thân nói đệ đã đính hôn, ca ca đến gặp là không hợp lễ nghi, ca ca cũng lực bất tòng tâm..."
Ôn Trì thật sự hiếu kỳ: "Thế giờ sao ca ca lại tới được?"
Ôn Lương: "......"
Im lặng một lát, Ôn Lương thức thời đổi đề tài, như thể muốn làm Ôn Trì vui, liền nhắc đến việc được mời đi dự Đào Hoa Yến hai hôm trước.
"Đào Hoa Yến" – nghe tên là biết, là tiệc tụ tập ngắm hoa đào.
Sinh nhật của Trưởng công chúa rơi đúng dịp hoa đào nở rộ, nên nàng thích tổ chức yến tiệc ngoài trời, giữa rừng hoa đào phấn trắng hồng hồng, cùng khách khứa thưởng hoa vui đùa.
Lâu dần, mọi người đều gọi tiệc sinh nhật của Trưởng công chúa là Đào Hoa Yến.
Là em gái ruột của Hoàng đế đương triều, thiệp mời tiệc của Trưởng công chúa đương nhiên là thứ ai ai cũng khao khát — tượng trưng cho địa vị và thân phận.
Ví như bây giờ, Ôn Lương là người có thân phận địa vị.
Còn Ôn Trì — người không có — lập tức trở thành món "cá chua giấm", lạnh nhạt phun một câu đuổi khách: "Ta buồn ngủ, muốn nằm một lát, ca cứ tự nhiên."
Nói xong, Ôn Trì thật sự nằm xuống.
Ôn Lương đứng cạnh giường chần chừ một hồi, lại nói vài câu xin lỗi. Thấy Ôn Trì không phản ứng, cuối cùng y đành tiu nghỉu rời đi.
Ôn Trì nhắm mắt nằm trên giường nhưng vẫn không ngủ được — trong đầu toàn là hệ thống của Ôn Lương.
Những gì Ôn Lương vừa nói, truyện đều viết ra hết rồi. Cho dù cậu không phản ứng theo đúng lời thoại, thì Ôn Lương vẫn có thể nói tiếp y hệt như trong sách.
Nếu mọi người đều có kịch bản cố định, thì tại sao hôm đó hệ thống lại cưỡng ép cậu?
Chẳng lẽ, hành động và lời nói của một kẻ ngoài cuộc như cậu... thật sự có thể thay đổi đường hướng của thế giới này?
Ôn Trì bắt đầu nhen nhóm một suy nghĩ táo bạo, nhưng cần có cơ hội để thử nghiệm.
-------
Từ sáng chờ đến tận chiều, cuối cùng Ôn Trì cũng đợi được đoàn rước dâu.
Đầu cậu được trùm hồng lụa, không nhìn thấy đường, có một bà mối nắm tay dắt từng bước chậm rãi đi lên phía trước.
Không biết đã đi tới đâu, xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt.
Phía trước, bà mối đột nhiên dừng chân, quay sang nói với Ôn Trường Thanh những lời ngon ngọt. Có vẻ đã nhận được không ít bạc thưởng, bà ta cười khanh khách rất vui vẻ.
Ngay trước khi lên kiệu, Ôn Trường Thanh gọi bà mối lại, nói ông muốn dặn dò vài lời với Ôn Trì.
Bà mối lùi lại phía sau.
Ôn Trì đứng im không nhúc nhích, cụp mắt xuống, qua tấm khăn đỏ phủ đầu, cậu nhìn thấy một đôi giày mũi vuông màu đen tiến lại gần.
Ngay sau đó, giọng nói bị đè nén cố ý thấp xuống của Ôn Trường Thanh vang lên bên tai:
"Qua đó rồi, mặt mũi của ngươi chính là mặt mũi của nhà họ Ôn chúng ta, ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện."
Ôn Trì chợt nhớ đến chuyện mình còn chưa kịp nói với Ôn Trường Thanh, bỗng thấy may mắn.
Ban đầu cậu còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, tưởng rằng hổ dữ không ăn thịt con, Ôn Trường Thanh dù sao cũng là cha ruột, sẽ không tuyệt tình đến mức dứt khoát đẩy con trai ruột vào chỗ chết.
Kết quả, Ôn Trường Thanh làm cha cũng thật rác rưởi.
May mà... cậu chưa nói, suýt nữa thì cậu giúp tên cha rác rưởi này rồi.
Ôn Trì hơi tức, nhưng lại không thể trực tiếp nắm cổ Ôn Trường Thanh mà mắng cho một trận, cậu nghĩ nghĩ, bèn nói:
"Ta phi*!"
phi (呸") là tiếng khạc nhổ, tỏ thái độ coi thường, phỉ nhổ, khinh rẻ đối phương.
Ôn Trường Thanh: "???"
Ôn Trì vội vàng chui tọt vào kiệu.