Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 3

Kiệu lắc lư nghiêng ngả, Ôn Trì ngồi bên trong lơ mơ buồn ngủ.

Đến khi tới Đông cung, cậu đã thiếp đi mấy lần.

Bà mối dắt tay cậu bước xuống kiệu, tuy đầu vẫn phủ khăn đỏ nhưng cậu cảm giác trời đã ngả tối, hai bên có người xách lồng đèn, ánh nến le lói chiếu sáng đường đi phía trước.

Xung quanh vô cùng yên ắng. Ngay cả bà mối dẫn đường cũng nín thở nhẹ bước, như thể đang cẩn trọng dè dặt điều gì đó.

Đi thêm một đoạn, vòng qua vô số chướng ngại, cuối cùng Ôn Trì được dìu đến bên giường ngồi xuống.

Cậu âm thầm thở phào, muốn xoa bóp đôi chân tê dại, nhưng nghĩ bà mối vẫn chưa đi, đành gắng gượng chịu đựng.

Ôn Trì nhớ đến những phim cổ trang từng xem, nữ chính khi xuất giá đều đội phượng quan xiêm y đỏ thắm, bà mối vừa nói lời chúc vừa đưa vào động phòng. Nhưng đến lượt cậu, tại sao bà mối này lại lặng như tờ?

Và—

Thái tử đâu rồi?

Chẳng lẽ hôn lễ này chỉ là một vở độc diễn của riêng cậu?

Nghĩ đến đây, Ôn Trì không kìm được mà thấy mừng thầm.

Thái tử không đến thì càng tốt. Tốt nhất là đừng bao giờ đến luôn đi.

Bà mối vẫn đứng im lặng trước giường, Ôn Trì chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên như con gà.

Một lúc sau.

Như đã nghĩ thông suốt điều gì, bà mối nói: "Giờ cũng không còn sớm, chắc thái tử gia bận bịu, không rảnh qua đây. Công tử cũng đừng đợi nữa, nên nghỉ ngơi sớm đi."

Hạnh phúc đến quá nhanh, như cơn lốc xoáy.

Ôn Trì vội đè khóe miệng đang muốn cong lên, ngoan ngoãn đáp: "Đa tạ."

Bà mối dẫn theo mấy nha hoàn lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Ôn Trì. Cậu vẫn ngồi thêm một lúc, thấy không ai vào nữa, liền từ từ tháo giày, nhẹ nhàng leo lên giường nằm xuống.

A...

Thoải mái quá.

Ôn Trì nhắm mắt nằm một lát, đầu óc trôi dạt khắp nơi, lại nghĩ đến của hồi môn mà nhà họ Ôn gói ghém mang sang, hai cái rương gỗ lớn nhỏ đặt bên ngoài, không biết bên trong là gì.

Cậu chỉ mong Trần ma ma đừng có bỏ mấy quyển xuân cung đồ vào đó — mấy quyển ấy cậu đã giấu dưới đệm giường trước khi đi, chắc bà ấy không tìm được đâu ha...

Nghĩ tới nghĩ lui, cơn buồn ngủ kéo tới.

Không bao lâu, bóng tối đã bao trùm hết ý thức của cậu.

------

Ôn Trì vốn dễ ngủ, trước đây sau mỗi lần tan ca về nhà là đặt đầu xuống gối ngủ ngay, nếu không có thiên tai hay trộm cướp đột nhập, cậu có thể ngủ một mạch không mộng đến sáng.

Nhưng không hiểu sao, giấc ngủ đêm nay lại rất bất an.

Trong cơn mơ hồ, cậu cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua má mình, cảm giác lạnh buốt truyền từ da vào tận dây thần kinh.

Ôn Trì bất giác rùng mình, định trở mình đổi tư thế, thì chợt nhận ra điều gì đó.

Cậu khựng lại, đột ngột mở mắt ra——

Trong phòng tân hôn, hai cây nến đỏ đang cháy, ánh sáng vàng ấm áp rọi khắp không gian.

Chỉ trong nháy mắt, Ôn Trì đã thấy rõ người đứng trước giường.

Người kia vóc dáng cao lớn nhưng ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ. Mái tóc dài đen nhánh như mực xõa tùy ý bên vai. Nổi bật nhất là gương mặt——một nửa bên phải chằng chịt vết bỏng do hỏa hoạn, như giun bò ngoằn ngoèo, dưới ánh nến càng thêm ghê rợn.

Thoáng nhìn, quả thực rất đáng sợ.

Th–Thái tử?!

Không phải nói hắn không đến sao!

Ôn Trì hoàn toàn không còn tâm trạng để ngắm bên trái đẹp trai hay không. Toàn thân cậu cứng đờ, hít vào một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa đã ngất xỉu.

May mà còn kịp giữ được trước khi cơ thể cậu đổ rạp xuống.

Nhưng ngay sau đó, cậu tuyệt vọng nhận ra—cảm giác lạnh lẽo trong mơ vừa rồi không phải ảo giác, mà đúng là có một bàn tay đang v**t v* má cậu.

Chính là tay của Thái tử.

Ngay lúc này, Tạ Diệp siết lấy cằm cậu, lực rất mạnh, đau đến mức nước mắt Ôn Trì lập tức trào ra.

Tạ Diệp nheo cặp mắt phượng dài hẹp, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt cậu, rồi đột nhiên nhếch môi cười lạnh:
"Lại thêm một kẻ xấu xí muốn giẫm lên bản cung để bò lên."

Ôn Trì: "......"

Khoan, chê thì chê, nhưng đừng lôi ngoại hình người ta ra công kích có được không?

Chỉ vì nốt ruồi đỏ của c** nh* quá mà chê cậu xấu? Đánh giá người khác qua kích thước nốt ruồi là sao vậy anh trai?

Nhưng đó không phải trọng điểm.

"Không phải đâu, ta không có, ta bị oan mà!" Ôn Trì khóc nức nở, bản năng sinh tồn phát huy cực độ, "Thái tử điện hạ, ta thề ta không có tham vọng gì to lớn đâu, ta chỉ muốn ăn no chờ chết thôi mà!"

Nghe vậy, Tạ Diệp im lặng.

Biểu cảm dữ tợn ban nãy trên mặt hắn rõ ràng co giật mấy cái.

Một lúc sau, Tạ Diệp bĩu môi:
"Đồ xấu xí vô dụng."

Ôn Trì khóc còn dữ hơn.

Tại sao vẫn tiếp tục công kích ngoại hình của người ta chứ!

Nhưng chưa kịp khóc thêm, cậu đã nghẹn họng. Vì Thái tử buông cằm cậu ra, nhưng bàn tay kia lại trượt xuống, rồi chậm rãi siết lấy cổ cậu.

"......" Sắc mặt Ôn Trì lập tức thay đổi, vội vàng mở miệng cầu xin: "Thái tử tha mạng..."

Lời còn chưa dứt, Tạ Diệp đã siết chặt tay thêm một chút.

Yết hầu Ôn Trì bị bóp chặt khiến cậu lập tức không thể phát ra tiếng nào.

Ngón tay Tạ Diệp rất dài, cũng rất lạnh, vừa khéo có thể siết trọn chiếc cổ mảnh khảnh của Ôn Trì. Như thể chỉ cần hắn hơi dùng sức là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cậu.

Ôn Trì không dám phản kháng, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ đỏ hoe đôi mắt hạnh, run rẩy nhìn Tạ Diệp.

Hơi thở tử vong từ trên cao đổ ập xuống, bao phủ cậu kín mít.

Thế mà Tạ Diệp lại sinh ra hứng thú, khuôn mặt đầy vết sẹo bỏng chậm rãi tiến sát đến gần Ôn Trì. Hắn mỉm cười, môi cong lên lạnh lùng, nhưng nụ cười không lan đến mắt. Trong đôi mắt đen nhánh ấy trống rỗng như một vùng hoang mạc.

"Ai dạy ngươi dùng chiêu này?" Giọng hắn mang theo ý cười, khuôn mặt bị hủy, nhưng giọng nói lại bất ngờ dễ nghe.

Ôn Trì rụt cổ lại, run như cầy sấy, trông vừa đáng thương vừa yếu ớt lại vô cùng bất lực.

Dĩ nhiên cậu biết Tạ Diệp đang nói đến chuyện gì. Người khác có thể không biết, nhưng cậu – kẻ đã đọc truyện ba lần – thì biết rõ rành rành.

Đừng thấy Tạ Diệp kỳ quái mà coi thường, hắn có một thói quen rất quái gở – chính là không thích giết kẻ nhát gan yếu đuối, nhất là những kẻ chỉ cần bị dọa là lập tức khóc sướt mướt mềm nhũn cả người.

Hắn giống như một con mèo, coi những người đó là chuột, chậm rãi dày vò chơi đùa, mãi đến lúc con chuột thật sự mất mạng. Tuy quá trình hơi tàn nhẫn, nhưng chí ít có thể giữ được mạng lúc ban đầu.

Ôn Trì chính là dựa vào điểm đó mà dùng chút khôn vặt. Không ngờ cậu lại bị Tạ Diệp nhìn thấu ngay lập tức.

"Khôn lỏi." Tạ Diệp cười lạnh một tiếng, đột nhiên siết chặt cổ Ôn Trì. Hắn lạnh nhạt cúi mắt nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, ánh nhìn bình lặng như một vị thần ngạo nghễ: "Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi?"

Cảm giác nghẹt thở dữ dội ập thẳng lên trán Ôn Trì, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trượt xuống từ thái dương.

Tuy đã sớm biết tên bạo quân tương lai này chẳng dễ đối phó, nhưng cậu vẫn đánh giá thấp bản chất hung tàn của hắn.

Xem ra... tối nay cậu phải bỏ mạng tại đây rồi.

Ôn Trì nhanh chóng chuẩn bị tâm lý, tiếp tục nằm yên, hoàn toàn không có ý định phản kháng.

Thậm chí còn nhắm mắt lại, vẻ mặt an tường.

Thế nhưng đợi mãi, cậu lại chẳng thấy cơn đau dữ dội mà mình tưởng tượng.

Ôn Trì len lén hé mắt ra một khe nhỏ, ai ngờ lại thấy ngay gương mặt âm trầm lạnh lẽo của Tạ Diệp. Nụ cười vừa rồi trên mặt hắn không biết đã biến mất từ lúc nào. Đôi mắt phượng hẹp dài kia giờ đây giống như một ngọn núi băng, nhìn cậu chằm chằm đến rợn người.

Lông tơ toàn thân Ôn Trì dựng hết lên.

Ai ngờ Tạ Diệp lại bật cười lần nữa, khóe môi co giật làm kéo căng những vết sẹo bỏng bên má phải, thoáng chốc từ một vị thần cao cao tại thượng biến thành ác ma bò lên từ địa ngục.

Sau đó, hắn bất ngờ buông tay.

"Không sợ chết nữa à?" Tạ Diệp nói, "Vậy ta cứ không cho ngươi toại nguyện."

Ôn Trì: "......" Trẻ trâu vừa vừa thôi chứ.

Tuy trong lòng tức muốn nổ phổi, nhưng cậu vừa mới nhặt lại được cái mạng, ngoài mặt vẫn phải cung kính hết mức, lập tức tung ra một tràng nịnh nọt: "Tạ điện hạ tha mạng, sau này ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ người, báo đáp ân tình hôm nay. Từ nay về sau, ta – Ôn Lương, sống là người của Thái tử, chết là ma của Thái tử, đời đời kiếp kiếp thuộc về Thái tử."

Tạ Diệp nói: "Ôn Lương."

Ôn Trì vừa được buông ra liền lồm cồm bò dậy: "Thái tử có gì dạy bảo?"

Tạ Diệp không trả lời, chỉ nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt khó dò.

Ôn Trì cúi đầu, cảm giác da đầu mình sắp bị ánh mắt của Tạ Diệp nhìn trụi hết tóc. Ở hiện đại cậu không làm nổi lập trình viên, đến cổ đại lại sống như dân IT đúng nghĩa...

May mà một lát sau, Tạ Diệp cuối cùng cũng buông tha cho cậu.

"Giỏi lắm, Ôn Lương. Tốt nhất là nhớ kỹ lời ngươi nói tối nay."

Dứt lời, Tạ Diệp nâng tay, tùy ý vẫy nhẹ trong không trung.

Lúc này Ôn Trì mới phát hiện ra trong góc phòng còn có một cung nữ xinh đẹp đang đứng yên trong bóng tối. Nàng ta không biểu cảm bước ra, không phát ra một chút tiếng động, rồi đẩy xe lăn đưa Tạ Diệp rời đi.

Ôn Trì mở to mắt nhìn hai người kia rời khỏi phòng, đợi họ vừa khuất bóng, cậu liền vội vàng xuống giường, chạy ra đóng cửa phòng lại.

Cậu ngồi xuống trước gương đồng, chỉ thấy trên cổ trắng nõn là mấy vết bầm tím rõ mồn một.

Cậu bàng hoàng sờ tay lên cổ, hơi đau, và cuối cùng cậu mới cảm nhận rõ mình đã bị dọa đến toát hết mồ hôi lạnh.

Hôm sau.

Quản sự trong cung – Lý ma ma – dẫn theo hai cung nữ và một tiểu thái giám tới để hầu hạ Ôn Trì.

Ôn Trì ở tại Trúc Địch cư trong Đông cung, tiếc là ngoài cái tên nghe khá hay ho thì chẳng còn ưu điểm nào đáng khen —— Trúc Địch cư diện tích nhỏ, hai phòng một sảnh, một bếp một nhà xí, thêm một cái sân nhỏ, ước chừng hơn trăm mét vuông, bài trí thì cũ kỹ, phía sau còn có cả một rừng trúc lớn, trông vào cứ thấy rờn rợn.

Nhưng nghĩ lại thì cũng không tệ lắm.

Ít ra cậu còn có cái bếp riêng, lại có cung nữ thái giám phục vụ. Mới sáng sớm còn lầu bầu một trận, giờ Ôn Trì đã quay ngoắt sang hài lòng rồi.

Hai cung nữ tên là Nhược Phương và Nhược Đào, nhìn chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, tay nắm chặt, cúi đầu đầy sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Trì.

Còn tiểu thái giám tên Bình An, trông lớn hơn một chút, cũng mạnh dạn hơn đôi phần, cứ như con ong nhỏ bay quanh Ôn Trì, líu ríu nói mãi những lời nịnh nọt lấy lòng.

Ôn Trì bị Bình An nói đến đau đầu, liền bảo cậu ta cùng Nhược Phương, Nhược Đào đi làm việc khác, còn mình thì quay lại giường nằm tiếp.

Vừa mới nằm xuống không bao lâu, Bình An đã lại hớt hải chạy tới.

"Ôn công tử, Ôn công tử." Bình An gọi, "Trong Đông cung lại có người mới vào rồi."

Ôn Trì chẳng buồn nhúc nhích, mắt cũng không mở: "Người trong cung ra vào nhiều, chẳng phải chuyện rất bình thường sao?"

Bình An không hiểu Ôn Trì đang nói gì, gãi đầu, rồi cẩn thận quỳ xuống bên giường, đem mấy tin vừa nghe ngóng được bô bô kể ra hết: "Nô nghe nói hôm nay vào là nhị công tử nhà Thái phó và ngũ tiểu thư nhà Phiêu kỵ Đại tướng quân."

Ôn Trì tò mò mở mắt: "Họ đến Đông cung làm gì?"

"Đương nhiên là giống người thôi." Bình An hạ giọng nói, "Cũng gả cho Thái tử điện hạ."

Ôn Trì: "......"

Cậu mới chỉ từng nghe đến trả góp tiền nợ, đây là lần đầu tiên được chứng kiến kết hôn trả góp.

-----

Tác giả có lời muốn nói:
Cách xưng hô của các thời đại không giống nhau, tôi đã tra cứu rất lâu nhưng vẫn thấy hơi mù mờ.
Vậy nên phần xưng hô coi như là thiết lập riêng nhé, ai cũng gọi là "công tử" và "phu nhân", chụt chụt~

Bình Luận (0)
Comment