Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 4

Ôn Trì rất đỗi ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên ấy cũng chẳng tồn tại được bao lâu, liền tan theo gió.

Cậu chỉ "ồ" một tiếng, rồi tiếp tục thản nhiên nằm nghỉ.

Bây giờ mới vào đầu xuân, trời đất ấm áp, hoa nở chim hót, đúng là thời tiết lý tưởng để nằm lười. Cậu chẳng muốn để mấy chuyện không liên quan phá hỏng tâm trạng tốt đẹp.

Bình An cúi đầu đợi một lúc, không thấy Ôn Trì đáp lại.

"Ôn công tử?" Bình An dè dặt gọi một tiếng, lén lút ngẩng đầu, mạnh dạn rướn cổ nhìn vào trong màn, chỉ thấy Ôn Trì đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào, miệng khẽ hé, trông có vẻ ngủ rất say.

Bình An: "......"

Cậu ta không dám quấy rầy, nhẹ nhàng bò dậy từ mặt đất, lặng lẽ rút lui khỏi phòng.

------

Đến chiều, Nhược Đào đang làm bánh trong bếp, Ôn Trì – người đã nằm đủ lâu – mới từ trên giường lồm cồm bò dậy, tùy tiện khoác đại một chiếc áo rồi ra đứng canh ở cửa bếp.

Nhược Đào vừa xoay người liền thấy bóng Ôn Trì, sợ đến mức quỳ rạp xuống đất một cái "phịch".

"Ôn, Ôn công tử, sao người lại đến đây ạ?" Nhược Đào vừa căng thẳng vừa khúm núm, giọng nói nhỏ như mèo kêu, "Người cứ về nghỉ đi ạ, nô tỳ làm xong ngay thôi."

Ôn Trì bị động tác đó làm cho giật mình, sau đó không nhịn được mà "xì" một tiếng.

Cái tiếng quỳ đó... Nghe thôi đã thấy đau rồi.

"Dậy đi." Ôn Trì nói, "Sau này ở trước mặt ta, đừng có cứ động tí là quỳ."

Nhược Đào vội vàng bò dậy, cúi gằm đầu: "Nô tỳ ghi nhớ ạ."

Ôn Trì lại nói: "Cứ làm việc của ngươi đi, đừng bận tâm đến ta."

Nhược Đào khẽ đáp một tiếng, quay vào tiếp tục bận rộn. Có lẽ vì biết Ôn Trì đang đứng sau lưng nhìn, nên động tác nàng so với ban nãy rõ ràng cứng ngắc hơn rất nhiều.

Nhưng Ôn Trì cũng chẳng có ý giám sát thật, chỉ nhân cơ hội nàng ta làm việc để đánh giá sơ qua đồ đạc trong bếp. Sau khi nắm được tình hình, cậu liền rời đi.

Ánh nắng buổi chiều thật dễ chịu, Ôn Trì nằm trên ghế mây phơi nắng, lim dim hưởng thụ. Lúc này, Nhược Đào bưng đĩa bánh làm xong đi tới, nhẹ nhàng đặt xuống bàn đá cạnh ghế mây.

"Nhược Đào." Ôn Trì gọi nàng lại khi nàng định rời đi, "Giúp ta chuẩn bị vài thứ nhé."

Nhược Đào nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng hỏi: "Ôn công tử muốn nô tỳ chuẩn bị gì ạ?"

Ôn Trì nghĩ ngợi một chút, rồi đơn giản nói ra những thứ mình cần.

-------

Sáng hôm sau.

Ôn Trì còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì Bình An lại luống cuống lao vào.

"Ôn công tử, Ôn công tử." Bình An quỳ xuống bên giường, cực kỳ tận tụy phát huy vai trò loa truyền tin, "Lại có người mới vào Đông cung nữa rồi!"

Ôn Trì – người đã bị tiếng bước chân đánh thức: "......"

Cậu thấy câu này nghe quen tai quá —— à đúng rồi, sáng hôm qua cậu cũng nghe Bình An nói y chang.

Chưa đợi Ôn Trì lên tiếng, Bình An đã tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Nghe nói hôm nay vào là Nhị cô nương nhà Phó Đô úy và Tiểu cô nương nhà Thứ sử Tây Châu."

Ôn Trì âm thầm thở dài.

Dù Tạ Diệp có cưới cả nước vào Đông cung thì cũng chẳng liên quan gì tới cậu...

Ai ngờ cậu vừa nghĩ đến đây đã nghe Bình An đổi giọng, ngữ khí âm trầm: "Địch nhân ngày càng đông, chẳng bằng chúng ta ra tay trước, nhỡ về sau bọn họ giở trò giành lấy thánh sủng của Thái tử điện hạ."

Đm!

Ôn Trì trợn mắt bật dậy.

Sao tự nhiên lại rẽ sang kịch bản cung đấu rồi?

Còn Bình An nữa —— cái vẻ thành thạo này là sao đây??

Ôn Trì bị dọa tỉnh luôn, bật người ngồi dậy như lò xo.

"Ngươi đừng suy nghĩ lung tung." Ôn Trì vội nói, "Bọn họ muốn làm gì thì cứ để họ làm, ta không có cái suy nghĩ ấy."

Bình An đần mặt: "Nhưng Ôn công tử, trong cung không giống bên ngoài. Một khi bước chân vào nơi này, nhiều chuyện chẳng còn do mình quyết định. Dù chúng ta không gây sự với ai, cũng không đảm bảo người khác không gây sự với ta."

Không biết có phải ảo giác không, mà Ôn Trì lại cảm thấy trong giọng Bình An có chút hậm hực kiểu "rèn sắt không thành thép"*

rèn sắt không thành thépthất vọng vì ai đó không chịu cố gắng dù mình đã dạy dỗ, kỳ vọng nhiều.

Cậu biết lời Bình An nói cũng có lý, nhưng cậu thật sự không làm nổi kiểu đấu đá như mấy phi tần trong cung.

Huống chi cậu cũng không giỏi đấu trí với người ta, với chỉ số IQ của cậu mà lết vào kịch bản cung đấu thì chưa sống nổi ba tập đã phải lên đường. Mà cố chen vào chỉ tổ tự nộp mạng thôi.

Ôn Trì suy nghĩ một chút, nhìn sang Bình An có vẻ không cam lòng, bèn ngược lại an ủi cậu ta: "Nhưng ta hiện giờ tay trắng, lấy gì mà ra tay trước? Thôi thì cứ giữ nguyên thế trận, lấy bất biến ứng vạn biến."

Cậu vừa dứt lời, Bình An lập tức mừng rỡ: "Ôn công tử khiêm tốn quá rồi, người vẫn còn Thái tử điện hạ là chỗ dựa lớn mà!"

Khóe miệng Ôn Trì giật một cái: "......Thái tử đã từng nói sẽ làm chỗ dựa cho ta hồi nào?"

"Chuyện đó rõ rành rành ra rồi còn gì?" Bình An nháy mắt lia lịa, "Cả Đông cung ai mà chẳng biết, đêm tân hôn Thái tử điện hạ đến Trúc Địch cư của người ngồi tận mấy canh giờ, đã có ai được đãi ngộ đó đâu?"

Ôn Trì sững người.

Thấy vẻ mặt cậu có vẻ dao động, Bình An lập tức tranh thủ thúc đẩy: "Dạo gần đây hoàng thượng dồn sức nhét người vào Đông cung, nhưng nhét bao nhiêu người vào, Thái tử điện hạ có liếc mắt nhìn lấy một cái không? Chỉ có Ôn công tử người mới là đặc biệt nhất thôi."

"Thật không đấy?"

"Nô tài nào dám nói dối." Bình An dập đầu thật vang, sau đó giơ tay thề độc: "Nếu nô tài có nói dối Ôn công tử nửa câu thì sét đánh chết không tha!"

"Đừng đừng đừng..." Ôn Trì vội nói, "Ngươi nói quá rồi."

Bình An khuyên nhủ nãy giờ, thấy cuối cùng trên gương mặt cá mặn của Ôn Trì cũng hiện ra chút biểu cảm trầm ngâm, bèn thở phào nhẹ nhõm, bảo Ôn Trì cứ suy nghĩ kỹ rồi lui ra khỏi phòng.

Ôn Trì nằm lại lên giường, thật sự bắt đầu suy xét chuyện này.

Dù gì Thái tử và nguyên chủ không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết, thậm chí còn chẳng tính là vai phụ, nên đất diễn trong truyện cũng rất ít.

Trước khi nguyên chủ thay Ôn Lương gả vào Đông cung, cậu ta và Ôn Lương từng sống chung dưới một mái nhà, lúc ấy mới có chút đất diễn. Nhưng sau khi gả cho Thái tử, cuộc sống của cậu ta toàn xoay quanh Thái tử, số lần xuất hiện cũng ít đến đáng thương.

Bởi vậy, cậu hoàn toàn không biết gì về mấy tình tiết sau đó.

Nếu buộc phải tìm một lý do khiến Thái tử đối xử đặc biệt với cậu, thì chắc chỉ có mỗi chuyện cậu và nhân vật chính thụ là anh em cùng cha khác mẹ...

Nghĩ đến đây, Ôn Trì như bừng tỉnh —— chẳng lẽ là do hào quang nhân vật chính của Ôn Lương quá mạnh, vô tình chiếu sáng đến chỗ pháo hôi nhỏ như cậu, khiến cậu chẳng tốn chút sức nào cũng giành được sự ưu ái của Thái tử, làm Thái tử cảm thấy cậu thật đặc biệt, thật tự nhiên, không giống đám hồ ly tinh kia?

Nhưng nói gì thì nói, được Thái tử đối xử đặc biệt cũng không hẳn là chuyện tốt.

Nếu đặt chuyện này trong môi trường công sở thì chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp cô lập mất!

-------

Buổi chiều.

Ôn Trì vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó.

Dù gì cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, lần đầu tiên cậu cảm thấy có chút khẩn trương. Thế nên cậu gọi Bình An đến, muốn hỏi thăm một chút về Thái tử.

Không ngờ Bình An lại hiểu lầm ý cậu, nở nụ cười gian tà, nói rằng cậu ta biết một chỗ có thể quan sát kẻ địch ở cự ly gần.

Ôn Trì còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị Bình An dắt đi, mù mờ tới sau một ngọn giả sơn (núi giả).

Sau giả sơn là một khoảnh đất bằng phẳng nhỏ, bốn bề cây cối che chắn, lại nằm trên cao, nếu có người nấp trong đó thì người bên ngoài rất khó nhìn thấy.

Bình An đã quen đường quen lối, mang theo cả một cái ghế nhỏ và mấy món hoa quả bánh trái, bảo Ôn Trì vừa ăn vừa đợi, còn mình thì ôm bánh ngồi xổm bên cạnh.

Ôn Trì nhìn bộ dạng hào hứng của Bình An mà chẳng nỡ từ chối, im lặng một lúc rồi đưa tay cầm bánh lên ăn trong lặng thinh.

Sau này Ôn Trì mới biết, con đường dưới giả sơn kia chính là đường chính dẫn vào Đông cung, mỗi kiệu được rước vào đều phải đi qua đây.

Mà họ có thể dựa vào số lượng và cách ăn mặc của cung nữ hai bên kiệu, cộng thêm số rương đồ cưới phía sau để phán đoán sức mạnh của người ngồi trong kiệu: mạnh thì lôi kéo, yếu thì chèn ép.

Ngày đầu tiên, có hai kiệu đi qua, bên trong là một nam một nữ.

Ngày thứ hai, lại có hai kiệu, bên trong là hai nữ.

Ngày thứ ba, thậm chí có đến bốn kiệu, một nam ba nữ.

Cho đến ngày thứ bảy, vẫn còn có kiệu đi qua...

Ôn Trì xem đến phát chán, nhưng không nỡ ngắt lời Bình An đang tập trung phân tích tình hình, bèn vỗ vai cậu ta, bảo cứ tiếp tục canh, còn mình thì đi dạo quanh một vòng.

Đông cung rất rộng, nhưng đường chính cũng chỉ có vài lối, lại có cung nhân đi tới đi lui, nên Ôn Trì chẳng lo bị lạc.

Cậu cứ thế đi loăng quăng, đến bên một hồ nước. Ánh nắng rọi xuống mặt hồ lấp lánh ánh bạc, sóng nước nhẹ nhàng gợn lên những đốm sáng li ti.

Chính giữa hồ có một cái đình.

Ôn Trì thong thả bước tới đình, thấy xung quanh treo rèm lụa mỏng che nắng, bên trong có lót đệm mềm, trên bàn còn bày trà cụ.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế dài gần lan can một lúc, ánh nắng xuyên qua rèm lụa rọi xuống người, ấm áp dễ chịu, khiến Ôn Trì chẳng kiềm được mà nằm luôn xuống phơi nắng.

Và thế là, cậu ngủ quên mất.

Không biết ngủ bao lâu, bên tai Ôn Trì vang lên tiếng thì thầm xì xào. Bị âm thanh đó đánh thức, cậu mở mắt ra, liền thấy một đống những gương mặt tò mò đang nhìn chằm chằm mình.

Cậu hoảng hồn ngồi bật dậy, suýt nữa đụng trúng cô gái đứng gần nhất.

Đám người kia liền giống như thủy triều lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người cậu.

Trong số đó có cả nam lẫn nữ, nhìn tuổi chừng mười sáu mười bảy, ai nấy đều rất xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy, biểu cảm nhìn cậu thì đủ kiểu, mỗi người một vẻ.

Ôn Trì không ngờ mình ngủ một giấc tỉnh dậy lại thấy nhiều người như vậy, theo phản xạ liền nghĩ là mình đã chiếm chỗ người khác, vội đứng dậy xin lỗi: "Xin lỗi, ta đi ngay đây."

Nhưng cậu vừa đi được hai bước đã có người gọi lại.

"Ngươi là Ôn công tử phải không?" Người vừa lên tiếng là một thiếu nữ có đôi mắt to tròn linh động, mặc váy hồng nhạt khoác ngoài lớp voan trắng, mái tóc cài trâm bướm, đi lại phát ra tiếng leng keng. "Thật trùng hợp quá, không ngờ lại gặp Ôn công tử ở đây."

Ôn Trì bước chân khựng lại, nghi hoặc nhìn thiếu nữ đang cười tươi rói: "Cô nương quen ta?"

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn phải nói thêm một câu nè:

Những nhân vật này xuất hiện đều vì cốt truyện cần, không phải để tạo thế "vợ bé đầy nhà" cho anh công. Công sẽ không có tình cảm gì với họ cả, họ chỉ là một nhóm pháo hôi, sẽ sớm "xuống sân khấu" (theo đúng nghĩa đen). Hơn nữa, về sau có khá nhiều thiết lập, nếu bỏ qua mấy người này thì một số thiết lập sẽ không hợp lý.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, moah moah~

Bình Luận (0)
Comment