Ôn Trì rất chắc chắn rằng mình không quen thiếu nữ kia.
Thực ra, trong cái Đông cung to lớn này, ngoài Nhược Phương, Nhược Đào và Bình An ở Trúc Địch cư, cậu chỉ từng gặp đúng Thái tử một lần.
Chẳng lẽ bị lộ rồi sao...
Tim Ôn Trì khựng một nhịp, suýt chút nữa nghẹt thở.
Chưa kịp lên tiếng, thiếu nữ ấy đã bước lại gần, đôi mắt như nai con sáng rực nhìn cậu, cười thân thiết: "Ta tới Đông cung hai hôm trước, từng ghé qua thăm Ôn công tử."
Mồ hôi lạnh chảy dài bên thái dương Ôn Trì.
Cậu vội trấn định tinh thần, nhìn kỹ lại cô gái, phát hiện cô đúng là rất xinh, nhưng tiếc là hoàn toàn xa lạ, cậu lục tung trí nhớ cũng chẳng tìm ra nổi ai trùng khớp.
Chưa kịp để cậu mở miệng, cô gái kia đã mỉm cười nói tiếp: "Tiếc là lúc đó ta vừa tới thì đúng lúc công tử rời đi, chỉ có thể từ xa nhìn thoáng một cái. Vừa nãy nhìn thấy bóng lưng công tử trông quen quen nên mới nhận ra được."
Nghe vậy, Ôn Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn chưa hoàn toàn buông xuống.
May thật...
Cậu còn tưởng nàng ta nhận ra cậu không phải là Ôn Lương.
Cô gái thấy vẻ mặt căng thẳng của Ôn Trì, không nhịn được bật cười: "Ta tên là Nguyệt Thiện, xem ra Ôn công tử hơi sợ người lạ nhỉ."
"Đúng vậy." Ôn Trì cụp mắt, thuận theo đáp, "Ta còn có chút việc, không tiếp chuyện nữa, các ngươi cứ chơi đi."
Nói xong, cậu đinhj chuồn lẹ.
Tiếc là mới đi được vài bước lại bị Nguyệt Thiện gọi lại.
"Ôn công tử xin chờ đã." Nguyệt Thiện nói, "Vừa hay ta mang theo ít đồ quý, muốn tặng cho Ôn công tử. Nay công tử không dẫn cung nữ hay thái giám theo, hay là theo ta đến đó một chuyến? Nhân tiện ngồi xuống trò chuyện chút nhé."
Ôn Trì cứng đờ quay đầu lại: "Là thứ gì?"
Không ngờ Nguyệt Thiện lại thần thần bí bí chớp mắt: "Ôn công tử đi rồi sẽ biết."
Ôn Trì: "..."
Thế là, dưới ánh mắt mang nhiều sắc thái của đám người kia, Ôn Trì buộc phải theo Nguyệt Thiện rời khỏi đình nghỉ.
Có thể thấy địa vị của Nguyệt Thiện trong nhóm đó không thấp, khi đến thì được vây quanh tâng bốc, lúc đi cũng có mấy người tỏ ra không nỡ rời, thậm chí có một thiếu niên còn hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Trì.
Ôn Trì chẳng biết nên phản ứng thế nào, bèn mỉm cười đáp lại y một cái.
Kết quả thiếu niên kia tức đến nỗi phồng má như cá nóc, đang định bật người dậy thì bị Nguyệt Thiện liếc một cái.
"Nguyệt Quế." Giọng điệu ngọt ngào của Nguyệt Thiện lập tức trở nên lạnh lùng, "Không được vô lễ."
Thiếu niên tên Nguyệt Quế lập tức cứng người, giống như cà tím bị sương làm héo rũ, cụp đầu xuống, cả người yếu hẳn đi.
Đi xa rồi, Ôn Trì thầm suy nghĩ về cái tên của Nguyệt Thiện và Nguyệt Quế.
Nguyệt Thiện dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng cậu, vẫy tay bảo hai cung nữ theo sau lui ra xa hơn, rồi mới lên tiếng: "Nguyệt Quế là đệ đệ của ta, chúng ta vào cung cách nhau hai ngày."
Ôn Trì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bảo sao tên của họ giống nhau như thế.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái tên Thái tử này cũng quá cầm thú rồi đi? Cưới cả tỷ lẫn đệ luôn?
Hai người đi gần một nén nhang mới đến nơi ở của Nguyệt Thiện – Ngọc Sinh cư.
Ngọc Sinh cư và Trúc Địch cư của Ôn Trì điều kiện không khác nhau mấy, đều khá đơn sơ. Cũng may Nguyệt Thiện và hai cung nữ biết trang hoàng, trong sân trồng đầy hoa, trong phòng cũng thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ.
Ôn Trì ngồi đợi một lát, thấy Nguyệt Thiện từ trong phòng lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.
"Đây là trà mà bạn cũ của phụ thân ta mang từ Tây Châu về, nghe nói hương vị rất thơm, đáng tiếc ta lại không hiểu mấy thứ này, để ở chỗ ta cũng uổng phí." Nguyệt Thiện đưa hộp trà cho Ôn Trì, "Nếu Ôn công tử thích thưởng trà, thì coi như ta mượn hoa dâng Phật* vậy."
Mượn hoa dâng Phật: Dùng đồ hoặc lợi dụng sự giúp đỡ, công sức, thành quả của người khác để làm việc tốt (hoặc lấy lòng người khác) nhưng lại được tiếng là của mình.
Nhưng thật ra Ôn Trì cũng chẳng thích uống trà.
Thế nhưng Nguyệt Thiện đã nhiệt tình đưa tận tay, nếu cậu không nhận thì lại thành ra không biết điều. Ôn Trì do dự một lát, rồi đưa tay nhận lấy hộp gỗ: "Đa tạ."
Nguyệt Thiện mỉm cười ngượng ngùng: "Ôn công tử khách sáo rồi."
Ôn Trì cầm lấy đồ, chuẩn bị cáo từ.
Nguyệt Thiện cứ nằng nặc đòi tiễn cậu ra cửa, kết quả tiễn một mạch đến tận gần Trúc Địch cư.
Thấy sắp tới nơi rồi, Ôn Trì kiên quyết không cho cô đi theo nữa, trong lòng cảm thấy Nguyệt Thiện quá mức nhiệt tình, thật sự có chút là lạ.
Dù sao thì ở chốn thâm cung, cẩn thận vẫn hơn.
Thấy cậu kiên quyết, Nguyệt Thiện cũng không ép.
Ngay khi Ôn Trì tưởng chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, thì đột nhiên phát hiện ánh mắt của Nguyệt Thiện bỗng đỏ ửng, một tầng sương mỏng lan lên trong mắt cô.
Còn chưa kịp phản ứng, nước mắt cô đã ào ào trào ra.
"Nguyệt... Nguyệt Thiện?"
"Ôn công tử!" Nguyệt Thiện phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, rồi quỳ lết mấy bước đến trước mặt Ôn Trì, tay túm lấy vạt áo cậu, khóc lóc đáng thương, khẩn cầu một cách yếu đuối: "Ôn công tử, ngươi giúp ta với, ta thật sự không còn đường nào nữa, không biết nên tìm ai mới tốt..."
Ôn Trì bị hành động đột ngột của nàng ta dọa cho giật mình, theo bản năng muốn lui về sau nhưng lại bị kéo vạt áo.
Cậu ôm chặt lấy hộp trà trong tay, hoảng hốt nói: "Nguyệt Thiện, ngươi đừng như vậy, ngươi đứng lên trước đã."
"Ôn công tử, ngươi giúp ta nói với Thái tử điện hạ một câu có được không? Ta chỉ có thể nhờ cậy ngươi thôi." Nguyệt Thiện nước mắt giàn giụa, nhìn vô cùng đáng thương.
Ôn Trì mờ mịt: "Nói gì cơ?"
"Trong cả Đông cung, chỉ có Ôn công tử là khác biệt. Bao nhiêu người được đưa vào mấy ngày nay, nhưng Thái tử điện hạ chỉ đến ở Trúc Địch cư. Chúng ta muốn gặp ngài ấy một lần còn khó như lên trời." Nguyệt Thiện vừa khóc vừa nói, "Ta không muốn sống cuộc đời mờ mịt thế này, đến mặt Thái tử cũng chưa từng gặp qua."
Ôn Trì im lặng nghe xong, có cảm giác gì đó, liếc mắt nhìn về phía sau lưng Nguyệt Thiện.
Thế nhưng nàng ta dường như không hề hay biết, vẫn thao thao bất tuyệt: "Từ khi biết có một ngày ta sẽ được gả cho Thái tử điện hạ, ta đã xem ngài ấy là phu quân của mình. Dù ở rất xa, nhưng mỗi một tin tức về ngài ấy đều khiến lòng ta thắt lại."
Ôn Trì: "..."
Cô gái à, cô đang thổi phồng đến mức quá đáng rồi đấy.
"Lần này vào cung, ta cứ tưởng khoảng cách giữa ta và Thái tử sẽ được rút ngắn, mấy đêm liền vui đến mất ngủ. Nhưng rồi niềm vui dần biến thành thất vọng, ta không ngờ Đông cung lại có nhiều người đến vậy, càng không ngờ gặp Thái tử lại khó khăn đến thế. Trái tim ta gần như vỡ vụn."
Ôn Trì: "..."
Cậu không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô ta diễn. Tuy cậu còn nghe được, nhưng rõ ràng có người đã nghe không nổi nữa rồi.
Còn chưa kịp để Nguyệt Thiện nói tiếp, phía sau bỗng truyền đến một tiếng ho khan cố tình nén giọng.
Nguyệt Thiện ngẩn người trong giây lát, rồi như bừng tỉnh, sắc mặt lập tức trắng bệch, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ mà từ từ xoay người lại...
Cô ta run rẩy ngẩng đầu lên, đập vào mắt là dáng người cao lớn của nam nhân đang ngồi trên xe lăn.
Giữa ban ngày ban mặt, ánh nắng rọi sáng mọi thứ, cũng chiếu rõ những vết bỏng đáng sợ trên gương mặt Tạ Diệp vào trong mắt Nguyệt Thiện.
Đôi vai gầy gò của cô khẽ run lên, vậy mà lại không bị mấy vết bỏng kia dọa sợ, ngược lại đôi mắt mở to, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Th—Thái tử điện hạ! Tham kiến Thái tử điện hạ!"
Ôn Trì im lặng lùi về sau một bước, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.
Đi đến nước này, cho dù có ngốc cũng nhìn ra được—tất cả đều là Nguyệt Thiện cố tình sắp đặt.
Cô ta cố ý gặp cậu ở đình nghỉ, cố ý dẫn cậu quay về, cố ý tiễn đến tận đây—có lẽ cô ta đã sớm dò hỏi được giờ này Tạ Diệp sẽ đi ngang qua chỗ này.
Mà cậu—chỉ là một công cụ mà thôi.
Tạ Diệp hơi nghiêng người, ngồi lười biếng trên xe lăn, hắn dường như chẳng mấy bận tâm đến khuôn mặt bị bỏng của mình, một tay chống cằm, có vẻ như đang hứng thú quan sát phản ứng của Nguyệt Thiện.
Vẫn là cung nữ trầm mặc kia đứng sau đẩy xe lăn, bên cạnh là một thái giám lớn tuổi—người vừa nãy ho khan chính là y.
Tạ Diệp ngoắc tay, như đang gọi một con chó nhỏ: "Lại đây."
Nguyệt Thiện sững người, khuôn mặt tái nhợt ngay lập tức ngập tràn vui sướng, nàng vội vàng nắm váy định đứng lên.
Ai ngờ còn chưa kịp đứng dậy, thái giám bên cạnh Tạ Diệp đã sắc giọng quát lên bằng chất giọng the thé: "To gan!"
Nguyệt Thiện hoảng loạn, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã theo phản xạ quỳ xuống lần nữa.
Thái giám nói: "Ai cho ngươi đứng lên?"
Nguyệt Thiện cúi đầu, sợ hãi nói: "Thiếp... thiếp biết tội."
Dứt lời, cô quỳ bò đến trước xe lăn của Tạ Diệp, sau đó cẩn thận ngẩng đầu, đôi mắt đầy si mê và tham luyến nhìn Tạ Diệp.
Một lát sau, cô khẽ khàng gọi: "Thái tử điện hạ."
"Muốn gặp bản cung sao?" Giọng Tạ Diệp trầm thấp, dễ nghe, như mang theo ma lực mê hoặc lòng người.
Nguyệt Thiện gật đầu như gà mổ thóc: "Thiếp được vào cung chính là để hầu hạ Thái tử điện hạ, nếu có thể gặp được ngài, cho dù chết cũng không tiếc."
"Ồ?" Tạ Diệp cúi đầu, dùng ngón trỏ nâng cằm Nguyệt Thiện lên, "Thì ra bản cung có sức hấp dẫn lớn đến thế, khiến ngươi cam tâm tình nguyện chịu chết?"
Vừa nói, tay hắn chầm chậm lướt đến mặt Nguyệt Thiện, sau đó di chuyển tới cổ cô.
Giống hệt đêm đó, cách hắn đối xử với Ôn Trì.
Tay hắn rất đẹp, ngón tay thon dài, dễ dàng siết lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Nguyệt Thiện.
Cơ thể Nguyệt Thiện khẽ run, như cánh bướm bay lạc giữa gió lớn. Cô mê đắm nhìn Tạ Diệp: "Thiếp đã gả vào Đông cung thì chính là người của Thái tử điện hạ. Mạng này tất nhiên cũng là của người."
Tạ Diệp nheo mắt lại, đôi mắt dài hẹp ánh lên tia sắc lạnh: "Nếu bản cung bảo ngươi chết thì sao?"
Nguyệt Thiện vẫn kiên định: "Vậy thiếp chết cũng không hối hận..."
Nào ngờ lời còn chưa dứt, vẻ say mê trên mặt cô đột ngột biến mất, thay vào đó là nỗi sững sờ khôn xiết. Cô kinh hoảng nhìn Tạ Diệp: "Người—"
Tạ Diệp nhe răng cười, hàm răng trắng đến lạnh người, nụ cười ngông cuồng: "Đã muốn chết như vậy, bản cung liền thành toàn cho ngươi."
Nói xong, năm ngón tay hắn đột ngột siết chặt.
Chỉ thấy gương mặt Nguyệt Thiện lộ ra vẻ đau đớn cùng cực, thậm chí còn chưa kịp vùng vẫy, cổ đã nghiêng sang một bên, tắt thở.
"Vô dụng." Giọng Tạ Diệp lạnh như băng, vung tay ném xác Nguyệt Thiện xuống đất.
Máu tươi từ khóe miệng cô tràn ra, đôi mắt trợn to vốn tràn đầy si mê và vui mừng, giờ chỉ còn lại kinh hoàng và oán hận.
Dù đã chết, ánh mắt cô vẫn mở trừng trừng, chết cũng không nhắm lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tạ Diệp.
Phía bên kia, Ôn Trì tận mắt chứng kiến tất cả, y phục trên người cậu đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.