Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 35

Cuối cùng, Ôn Trì vẫn mang bức tranh mà Tạ Diệp ban cho về.

Vừa về đến Trúc Địch cư, cậu đúng lúc chạm mặt Nhược Đào đang đi ngang sau khi làm xong việc. Nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của Ôn Trì từ ngoài trở về, Nhược Đào thoáng sửng sốt, rồi không hiểu đã thấy cái gì, bỗng bật cười khúc khích.

"Ôn công tử, người......"

Ôn Trì ngơ ngác: "Ta sao vậy?"

"Ái chà, mặt người toàn là mực." Nhược Đào vội nén cười, khoé miệng co rút mấy cái rồi mới nói, "Ôn công tử mau vào trong đi, nô tỳ đi lấy ít nước cho người rửa mặt."

Ôn Trì: "......"

À, cậu nhớ ra rồi——

Cũng chẳng biết hôm nay chó Thái tử lên cơn gì, cầm bút lông vẽ bậy lên mặt cậu mấy lần.

Càng quá đáng hơn là, lúc nãy hắn còn trơ mắt nhìn cậu ra khỏi thư phòng, hoàn toàn không hề có ý định nhắc nhở. Ngay cả Chu công công tiễn cậu về cũng...

Thôi đi thôi đi, chuột gián cùn một ổ cả, ai bảo Chu công công là người của chó Thái tử chứ?

Tự dỗ mình một hồi, cuối cùng Ôn Trì cũng thấy dễ chịu hơn một chút, mệt mỏi phất tay với Nhược Đào: "Mau đi đi."

Nhược Đào vâng dạ, nhanh chóng rời đi.

Ôn Trì thở dài, siết chặt ống đựng tranh màu vàng óng trong tay.

Ống tranh này do Chu công công đưa, hoa văn khắc trên đó cực kỳ tinh xảo, cỏ cây sinh động như thật, đến mức ngay cả người chưa từng thấy vật quý như Ôn Trì cũng nhìn ra được giá trị không nhỏ, chỉ tiếc nó lại được dùng để đựng bức tranh gà rừng của Tạ Diệp.

Ôn Trì thu lại suy nghĩ, tiếp tục đi vào bên trong.

Chưa đi được bao xa, cậu liền trông thấy Bình An đang cố gắng cắt tỉa cành lá dưới gốc một cái cây nhỏ. Trải qua thời gian rèn luyện, tay nghề của Bình An đã tiến bộ nhiều, động tác thuần thục hơn hẳn, cũng không còn hay làm trầy tay như trước nữa.

Có điều công việc dồn lên người cậu ta quá nhiều, khiến cái lưng non nớt phải cong xuống, cả người trầm lặng hẳn. Bình An ríu rít ngày nào bám lấy Ôn Trì nói đủ chuyện đã không còn nữa – giờ đây là Bình "Im như gà chết" An.

Từ sau khi Ôn Trì bắt đầu ép Bình An làm việc, cậu ta không còn hăng hái như xưa, thậm chí đôi khi trong mắt còn loáng thoáng nét oán thán.

Nhưng Ôn Trì chưa từng để tâm, chỉ coi như không thấy là xong.

Bình An cúi đầu cắt tỉa cây, bất chợt liếc thấy bóng Ôn Trì, lập tức cất kéo, xoay người, khom lưng cúi đầu thấp giọng gọi: "Ôn công tử."

Ôn Trì bị chất giọng uể oải này gọi bất ngờ, quay đầu lại liền thấy cái đầu Bình An gần như rút cả vào cổ áo, cậu chỉ gật đầu, không nhịn được mà bước nhanh về phía trong.

-------

Sau một giấc ngủ, nỗi u sầu trong lòng Ôn Trì cuối cùng cũng vơi đi quá nửa.

Cậu đã nghĩ thông rồi —— dù sao cậu cũng chẳng có chữ hoạ nào ra hồn để đem đi, thay vì tay trắng đến đấy, chi bằng mang theo tranh gà rừng của Tạ Diệp.

Làm vậy, dù có bị người ta chê cười, cũng chỉ là cười tranh cậu mang tới, cười họa sĩ là Tạ Diệp thôi, chẳng liên quan gì đến cậu.

Dĩ nhiên, quan trọng hơn cả là... lỡ như Tạ Diệp hứng chí hỏi đến, cậu còn có cái để trình ra. Nếu không, ai biết hắn lại nghĩ ra trò gì trừng phạt cậu, lỡ đâu không vui liền tiễn cậu về chầu ông bà tại chỗ thì sao?

Nói trắng ra, là cậu nhát gan.

Giữ được mạng dưới tay chó Thái tử thì việc mất mặt ở tiệc trà chẳng là gì hết.

Nghĩ tới đây, Ôn Trì rơi một giọt nước mắt tủi thân và yếu đuối.

Thế nhưng dù trong lòng đã quyết, nhưng đến lúc sắp phải ra cửa, cậu vẫn vô thức chùn bước, ôm ống tranh đứng mãi trước cửa, không có dũng khí bước ra.

Nhược Đào thấy vậy, bèn tiến lên an ủi: "Ôn công tử, tiệc trà do phu nhân Trương gia tổ chức, gần như mời hết phu nhân công tử trong cả Đông cung, đoán chừng bên đó đông lắm, mỗi người đều muốn mang ra tác phẩm tốt nhất, chắc chắn là trăm hoa đua nở. Như vậy thì cũng chưa chắc có ai để ý đến tranh của người, người không cần lo quá."

Ôn Trì: "......"

Nếu không phải hiểu rõ tính tình của Nhược Đào, cậu còn tưởng nàng đang mượn lời an ủi để mỉa mai cậu nữa kìa.

Nhưng nghĩ kỹ thì thấy Nhược Đào nói cũng không sai.

Tại hiện trường có quá nhiều người tài, ai cũng muốn trở thành tiêu điểm, nói không chừng nếu cậu tới trễ một chút, họ còn chẳng biết cậu có mang tranh ra hay không, vừa hay cậu cũng có thể nước đục thả câu, qua loa cho xong.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Trì quyết định chờ đến giữa tiệc trà mới đi.

Nhược Đào vẫn thấy chưa yên tâm: "Ôn công tử, hay là để nô tỳ với Nhược Phương đi cùng người, người ra ngoài chẳng bao giờ dẫn theo nha hoàn, không có ai hầu hạ cả."

Ôn Trì lắc đầu: "Không cần."

Dù gì cũng là đi mất mặt, còn dẫn theo nha hoàn làm gì? Chẳng lẽ ba người cùng mất mặt cho đủ đội hình à?

Ôn Trì đã nói vậy, Nhược Đào dù còn muốn nói nữa cũng chỉ có thể ngậm miệng.

Cậu lần lữa rất lâu, thấy cũng gần tới giờ mới cắn răng đi về phía hồ – nơi tổ chức tiệc trà.

Tuy rằng Ôn Trì thường đi lại trong Đông cung, nhưng chủ yếu là di chuyển giữa Trúc Địch cư và thư phòng Thái tử, nếu bảo đi thư phòng thì cậu nhắm mắt cũng có thể mò tới. Có điều hôm nay là đi hồ, Ôn Trì phải hỏi thăm mấy cung nữ thái giám mới tìm được đường.

Không ngờ Trương Thải Họa còn đặc biệt bày biện hiện trường, bàn ghế, trà nước, điểm tâm đều đầy đủ, còn sắp xếp vài cung nữ khéo léo đi lại giữa đám đông để hầu hạ.

Lúc Ôn Trì đến gần, tiệc trà đã rất náo nhiệt.

Người tới không chỉ có các công tử phu nhân, mà còn cả đám nha hoàn thái giám theo sát bên họ.

So ra, Ôn Trì đứng ngoài rìa đúng là trơ trọi, cô đơn đến tội.

Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là — hôm nay đến đông thật đấy!

Dù không tính bọn hạ nhân, chỉ riêng công tử phu nhân cũng đã hơn ba mươi người, nam thanh nữ tú, ai cũng ăn vận bắt mắt, tụ năm tụ ba nói cười rôm rả.

Ôn Trì nhìn những gương mặt rạng rỡ kia, bỗng hiểu ra cái gọi là "bách hoa đua nở" mà Nhược Đào từng nói. Mấy người này gom lại đủ tổ chức một cuộc thi hoa hậu của Đông cung rồi ấy chứ!

Trước đây cậu từng nghe Tạ Diệp hậu cung đông đảo, nhưng cũng chỉ là nghe nói, giờ tận mắt chứng kiến, thật muốn thốt lên — chó Thái tử thật có phúc hưởng sắc!

Chỉ tiếc, hắn thì suốt ngày ru rú trong thư phòng, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, hình như chẳng có hứng thú lắm với việc ân sủng hậu cung.

Ôn Trì vừa nghĩ vừa lựa một chỗ hẻo lánh nhất mà ngồi. Ai ngờ còn chưa kịp ngồi ấm ghế đã bị Trương Thải Họa đứng giữa đám đông tinh mắt nhìn thấy.

Chỉ vì liếc thấy cậu một cái, nàng ta liền bỏ rơi đám người kia, đi thẳng về phía cậu.

Ôn Trì: "......"

Trương Thải Họa vui vẻ nói: "Ôn công tử đến rồi à, ta còn tưởng người chưa khỏi phong hàn, sẽ không đến nữa."

Ôn Trì trơ mắt nhìn Trương Thải Họa mặc đỏ rực tím tươi, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người đi tới trước mặt mình, đành nặn ra một nụ cười lịch sự mà ngượng nghịu: "Ta khỏi rồi, đa tạ phu nhân quan tâm."

"Khỏi là tốt rồi." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Trương Thải Họa khẽ chuyển, rơi xuống ống tranh trong tay Ôn Trì, không kìm được hiếu kỳ: "Cái này là?"

Ôn Trì vô thức siết chặt ống tranh: "À... là một bức tranh ta mang theo."

Trương Thải Họa hiểu ý gật gật đầu, mắt vẫn dừng trên ống tranh rất lâu, sau đó buột miệng khen một câu chẳng mấy ăn nhập: "Cái ống tranh này đẹp thật."

Ôn Trì: "......"

Đồ trong thư phòng Thái tử, không đẹp mới lạ.

"Phải rồi, hôm nay có nhiều người lắm, để ta dẫn công tử đi làm quen." Trương Thải Họa cười kéo tay Ôn Trì, không đợi cậu từ chối đã lôi tuột vào giữa đám người.

Mấy người kia đang đứng trò chuyện bên hồ, thấy Trương Thải Họa dắt theo một người tới, liền đồng loạt ngừng lại, ngoái đầu nhìn sang.

Đồng thời, ánh mắt của những người xung quanh cũng đổ dồn về phía này.

Ngay lập tức, bọn họ trở thành tâm điểm. Ôn Trì hơi xấu hổ, nhưng Trương Thải Họa thì rất tự nhiên, dường như đã quá quen với việc được mọi người chú ý.

Nàng lần lượt giới thiệu cho Ôn Trì vài người, rồi lại quay sang bảo với họ: "Chắc mọi người đều từng nghe tên rồi, đây chính là đại công tử nhà Ôn phủ... à không, là nhị công tử – Ôn Trì."

Nói xong, vẻ mặt nàng hơi ngượng ngùng, quay lại nhìn Ôn Trì, áy náy nói: "Xin lỗi Ôn công tử......"

"Không sao không sao." Ôn Trì vội khoát tay, thấy vẻ mặt mấy người kia cũng không quá bất ngờ, cậu liền hiểu ra, chắc chuyện của Ôn gia đã lan truyền rộng rãi rồi. Chẳng trách Ôn Trường Thanh và Hứa thị lại gấp gáp tìm mình đến thế...

Do chẳng có đề tài chung với mấy người kia nên họ nói gì, Ôn Trì chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Ban đầu, họ cũng cố kéo cậu vào cuộc trò chuyện, nhưng Ôn Trì đúng là cao thủ diệt chủ đề – người ta hỏi gì, cậu đáp cái đó, trả lời cực kỳ nghiêm túc, một chút tùy tiện cũng không có. Trả lời vài lần, mấy người kia nói chuyện đều tự giác né cậu ra.

Ôn Trì cũng nhờ thế mà được yên thân, ngồi bên ăn điểm tâm một lúc, rồi bắt đầu nghĩ xem nên về lúc nào.

Không thể không nói, Trương Thải Họa tổ chức buổi tiệc trà này rất khéo, không chỉ thiết kế vài trò chơi nho nhỏ, mà còn chuẩn bị cả phần thưởng. Nàng bảo các cung nữ bê hết phần thưởng ra bày thành hàng, rồi tuyên bố: nếu ai có tác phẩm khiến nàng yêu thích, sẽ được tặng một phần quà.

Trương Thải Họa vốn xuất thân danh môn, không thiếu tiền, phần thưởng đều là mấy món đồ nhỏ nhưng bắt mắt, khiến không ít người vội vàng lấy tranh ra khoe.

Thậm chí có người trực tiếp biểu diễn tại chỗ, gọi cung nữ mang bút mực tới, đứng giữa bao ánh nhìn, ung dung vẽ xong một bức sơn thủy.

Vừa hạ bút cuối cùng, xung quanh đã vang lên một tràng xuýt xoa.

"Đã sớm nghe tiếng tài tử đệ nhất kinh thành – Lý công tử, hôm nay được tận mắt thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Lý công tử chỉ mất chưa đến nửa nén hương đã hoàn thành bức này, thật khiến tiểu nữ khâm phục."

"Thật là trăm nghe không bằng một thấy..."

Mọi người vây quanh bàn, ríu rít bàn tán.

Ôn Trì thấy Trương Thải Họa đi tới, cũng tò mò bước theo xem thử.

Quả nhiên bức tranh ấy rất đẹp, vài nét đơn sơ lại khắc họa sống động như thật, đặc biệt là mấy chú chim đậu trên cành cây, như sắp bay ra ngoài trang giấy – đúng là thần thái bút mực cũng chỉ đến thế.

Sau khi ngạc nhiên cảm thán, Ôn Trì ngẩng đầu nhìn Lý công tử nọ, lại phát hiện đối phương đang... trừng mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Công tử họ Lý trông rất ưa nhìn, nói đúng ra thì ai vào được Đông cung này cũng chẳng ai xấu. Y thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, đôi mắt đào hoa có mấy phần giống với Nguyệt Quế, đến cả nụ cười kiêu ngạo trên mặt cũng giống. Y nhướng cằm về phía Ôn Trì:

"Ngươi chính là Ôn Trì?"

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn, tiếng trò chuyện dần yếu đi, mọi người như chơi trò chuyền hoa, từng người từng người đều quay đầu nhìn về phía Ôn Trì.

Cậu thật sự không ngờ mình chỉ hóng chuyện mà cũng bị lôi ra làm tiêu điểm, có hơi hối hận vì vừa rồi đã đi theo người ta. Nhưng đến lúc này thì cậu không thể tránh được nữa, đành cứng đầu đáp: "Là ta."

"Nghe danh đã lâu." Công tử họ Lý cười ha ha, sải bước tiến lại gần Ôn Trì, "Nghe nói mỗi ngày Thái tử điện hạ đều gọi ngươi qua đọc sách viết chữ, ngươi hầu hạ bên cạnh Thái tử lâu như vậy, cầm kỳ thi họa hẳn cũng phải có chút tiến bộ rồi, hôm nay đúng lúc để mọi người mở mang tầm mắt."

Ôn Trì: "..."

Nếu cậu nói thật ra chỉ qua ăn uống thôi, không biết đám người này sẽ có cảm tưởng gì.

Trong lúc Ôn Trì còn đang nghĩ cách từ chối, công tử họ Lý đã liếc thấy ống tranh trong tay cậu. Y thoáng ngẩn người, sắc mặt ngay sau đó liền xuất hiện biểu cảm hệt như khi nãy Trương Thải Họa từng có, qua một lúc mới nói: "Đây chẳng phải là của Thái tử điện hạ sao... Hừ, xem ra bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ, nào, lấy tranh của ngươi ra cho mọi người cùng xem đi."

Nói xong, mọi ánh mắt lập tức dồn về phía Ôn Trì.

Cậu ngậm ngùi muốn khóc mà không ra nước mắt, phát hiện các phu nhân trong Đông cung thì còn khách khí, chứ đám công tử này ai nấy đều hống hách ngông cuồng, trước có Nguyệt Quế, giờ lại đến công tử họ Lý, toàn là dạng bá vương học đường.

Mà cậu thì chẳng dám đắc tội với ai hết, huhuhu...

Cậu nhát, thật sự rất nhát. Nhất là nghĩ đến đám công tử phu nhân này đều xuất thân thế gia vọng tộc, có gia thế mà cậu không thể trêu vào, thì càng thấy nhát hơn.

Do dự một hồi, cậu đành ngượng ngùng mở ống tranh ra, đem bức họa cuộn lại giao ra ngoài.

Công tử họ Lý liếc qua sắc mặt chột dạ của cậu, như thể nhận ra điều gì, bật ra một tiếng cười lạnh đầy ẩn ý, rồi mở tranh ra xem.

Bên cạnh, bao gồm cả Trương Thải Họa cũng nhao nhao thò đầu nhìn vào.

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người im bặt.

Không biết đã qua bao lâu, công tử họ Lý đột nhiên phá lên cười: "Ha ha ha ha ha ha ha ngươi vẽ con gà đấy à?!"

Bình Luận (0)
Comment