Ôn Trì: "..."
Dù cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chê cười, nhưng nghe tiếng cười sặc sụa không kiêng nể gì của công tử họ Lý, cậu vẫn đỏ bừng cả tai, mất mặt tới cực điểm.
Những người khác có vẻ cũng muốn cười, nhưng vì giữ thể diện nên đều cố nhịn, chỉ có điều khoé miệng giật giật nhìn rất khó coi.
Lúc đầu Trương Thải Họa còn hứng thú chen đầu vào xem, ai dè lại thấy một bức tranh thế này.
Vẻ tò mò trên mặt nàng cứng lại mấy giây, rồi mới thu lại cảm xúc, ánh mắt nhìn về phía Ôn Trì đầy lúng túng.
Nàng hỏi: "Ôn công tử, ngươi vẽ con gà à?"
Giờ phút này, cả khuôn mặt Ôn Trì đều đã đỏ như máu, chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào đó mà chui vào, nhưng sự thật là cậu chẳng thể trốn đi đâu cả, đành mặt dày nói: "Đây là... phượng hoàng."
"Phụt ——" Công tử họ Lý ôm bụng, trông như sắp cười đến chết, "Ha ha ha ha ha ngươi còn nói con gà này là phượng hoàng á? Ha ha ha ha mọi người nghe thấy không? Ôn công tử của chúng ta vẽ một con phượng hoàng mà nhìn y như gà!"
Ôn Trì: "..."
Cậu rất muốn vung tay vả cho y một cái vỡ mồm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhịn xuống.
Chưa nói đến chuyện Lý công tử có quan hệ rộng rãi, chỉ cần cậu ra tay đánh một cái, ngày mai người nhà y nhất định sẽ đến đập cậu một trăm cái trả lại.
Cậu nhịn vô cùng cực khổ, may mà Trương Thải Họa kịp thời ngăn hành vi của công tử họ Lý lại, đứng ra hòa giải: "Đều tại ta suy nghĩ không chu đáo, quên mất Ôn công tử còn đang chưa khỏi bệnh, đã vội mời đến trà yến. Ôn công tử nể mặt ta mà đến, ta đã rất cảm kích rồi."
Dứt lời, Trương Thải Họa còn quay sang Ôn Trì hành lễ cảm ơn.
Ôn Trì còn chưa kịp đáp lời thì đã nghe thấy một giọng nói nhẹ như gió mà lạnh như băng vang lên từ sau lưng Trương Thải Họa: "Hừ, Trương phu nhân, có người bản thân chỉ là nửa vò nước, dù có cho hắn ba năm năm năm, cũng chẳng đổ đầy được đâu."
Ôn Trì cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, mặt không đổi sắc nhìn Lý công tử, lạnh nhạt nói: "Ít ra nửa vò nước của ta còn không kêu leng keng, chứ có người chưa đầy được nửa, lại cứ thích lắc cho cả thiên hạ phải nghe."
Lời vừa dứt, mặt Lý công tử lập tức tối sầm.
Y đâu có ngốc, sao lại không hiểu được cậu đang châm chọc y, tức giận đến mức giơ tay chỉ vào cậu: "Ngươi——"
"Đừng nói nữa!" Trương Thải Họa thấy không khí sắp căng như dây đàn, vội đứng giữa hai người, cau mày liếc Lý công tử, "Ngươi cũng nói ít thôi, hôm nay trời đẹp thế này, ai lại đi cãi nhau, ngươi cứ như thể nuốt phải pháo vậy."
Lý công tử tuy không ưa Ôn Trì, nhưng lại rất kiêng dè Trương Thải Họa. Y sa sầm mặt mũi nhìn Ôn Trì chằm chằm một hồi, rồi mới miễn cưỡng dời mắt.
Trương Thải Họa cảm thấy bầu không khí lúng túng quá mức, bèn chuyển chủ đề, cười tủm tỉm hỏi: "Phượng hoàng là loài thần điểu trong truyền thuyết, nghe nói trống là phượng, mái là hoàng, không biết Ôn công tử vẽ phượng hay hoàng vậy?"
Câu hỏi này làm khó Ôn Trì thật rồi.
Cậu chỉ biết đó là phượng hoàng, nhưng chưa từng nghĩ đến là trống hay mái, hôm qua lúc đi cũng quên không hỏi Tạ Diệp, lỡ như cậu đoán sai, không biết hắn có lôi đầu cậu vặn không...
Ngay khi Ôn Trì còn đang chần chừ, công tử họ Lý lại không nhịn được mà nhảy ra: "Ngươi tự vẽ tranh mà đến cả con gà đó là trống hay mái còn không biết?"
Ôn Trì tức rồi: "Ta nói là phượng hoàng."
Lý công tử cười lạnh: "Đó là con gà."
Ôn Trì: "Là phượng hoàng."
Lý công tử: "Là gà."
Ôn Trì cảm thấy mức chịu đựng của mình đã tới cực điểm rồi. Nhìn dáng vẻ hống hách của Lý công tử là cậu lại thấy ngứa mắt, trong đầu bắt đầu tính toán nên vả hắn một cái rồi chạy, hay đạp một phát rồi chạy thì tốt hơn.
Công tử họ Lý thấy Ôn Trì im lặng, tưởng cậu nhận thua rồi, bèn càng được đà cười nhạo: "Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không đem con gà này ra làm trò cười, ngươi còn dám nói đây là phượng hoàng? Thứ này mà cũng dám nhận là phượng hoàng á? Chỉ sợ phượng hoàng nghe được cũng phải khóc!"
Âm cuối của y còn chưa rơi xuống, thì một giọng nói lạnh băng đột ngột vang lên từ ngoài đám đông:
"Đó là phượng."
Giọng nói bất ngờ khiến toàn bộ người có mặt đều sững lại. Là Trương Thải Họa phản ứng đầu tiên, vẻ lúng túng trên mặt phút chốc hóa thành kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nàng vội vã chỉnh lại trâm cài trên tóc, nhấc váy chen qua đám người.
"Thái tử điện hạ?!" Trương Thải Họa không thể tin nổi, "Sao người lại tới đây?"
Thái tử đến rồi?!
Tất cả mọi người, kể cả Lý công tử, đều có phản ứng giống hệt Trương Thải Họa, vội vàng quay người nghênh đón.
Ôn Trì bị đám người chen đẩy phía sau, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị xô về trước vài bước.
Với chiều cao nổi bật giữa đám đông, cậu ngẩng đầu liếc mắt là đã thấy ngay Tạ Diệp đang ngồi trên xe lăn phía trước.
Chỉ thấy hắn mặc một chiếc trường bào gấm đen, viền chỉ vàng, thêu hình giao long, mái tóc đen được buộc bằng trâm ngọc trắng, nửa khuôn mặt đầy vết bỏng giờ đã được mặt nạ đen che đi.
Không còn thấy mảng sẹo dữ tợn kia, dung mạo Tạ Diệp lập tức tăng giá trị gấp bội. Dù Ôn Trì vốn đã quen nhìn khuôn mặt này mỗi ngày, giờ phút này cũng bị chấn động một thoáng.
Chỉ là... sắc mặt Tạ Diệp không hề dễ coi.
Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt như băng lạnh lan dọc theo tầm nhìn, chỉ trong chớp mắt đã khiến không khí xung quanh đóng băng.
Hắn hỏi Trương Thải Họa: "Bản cung không thể tới sao?"
"Không không, điện hạ hiểu lầm rồi, tiểu nữ không có ý đó." Trương Thải Họa vội vàng chắp tay trước bụng, nở nụ cười lấy lòng, "Tiểu nữ chỉ thấy hơi ngạc nhiên, điện hạ bận trăm công ngàn việc, không ngờ vẫn dành thời gian tới đây."
Tạ Diệp điềm nhiên nói: "Các ngươi cứ chơi, không cần để ý tới bản cung."
Trương Thải Họa liền mỉm cười vâng dạ.
Hôm nay, rất nhiều người là lần đầu tiên tận mắt thấy Tạ Diệp.
Họ đã nghe vô số tin đồn về thái tử, tưởng rằng hắn là một kẻ có dung mạo đáng sợ và tính tình tàn bạo, ai ngờ đâu vừa thấy mặt, tất cả đều chết lặng.
Mặt mũi đáng sợ chỗ nào?
Không ngoa chút nào, dù Tạ Diệp chỉ để lộ nửa gương mặt, nhưng chỉ cần đứng cạnh mỹ nhân trứ danh như Trương Thải Họa, thì nàng ta cũng lập tức trở thành nền mờ.
Duy chỉ có điều... tính tình đúng là đáng sợ thật.
Nhưng trong đám đông, vẫn có vài người gan to hơn trời. Khi nãy chủ động ra mặt là Trương Thải Họa, lúc này lại có thêm một người nữa – Lý công tử.
Y rõ ràng có phần sợ Tạ Diệp, ánh mắt dao động, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng vẫn gồng mình bước tới trước.
"Thái tử điện hạ, vi thần tên là Lý Du." Y lên tiếng, sắc bén và châm chọc như ban nãy chẳng còn sót lại chút nào. Y cười nịnh nọt, má lúm đồng tiền hiện rõ trên má, "Vừa rồi người nói con gà đó là phượng, không biết người dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?"
Lý Du hỏi ra đúng nỗi nghi hoặc trong lòng tất cả, mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía Tạ Diệp.
Chỉ có Ôn Trì là... mặt cắt không còn giọt máu.
Xong rồi, xong thật rồi!
Lý Du ngươi tiêu rồi!
Ngươi dám đứng trước mặt Tạ Diệp mà bảo phượng hoàng hắn vẽ là gà? Đi đầu thai sớm đi cho vừa!
Cậu thậm chí không dám nhìn tiếp cảnh tượng phía trước.
Nhưng Lý Du và đám người kia nào biết cậu đang nghĩ gì, họ đều hồi hộp chờ Tạ Diệp trả lời.
Chỉ thấy hắn hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Bản cung còn chưa tìm ngươi, ngươi lại tự đưa đầu tới rồi."
Lý Du không hiểu ý hắn, vẻ mặt mờ mịt.
Cậu chỉ thấy Tạ Diệp khẽ ngoắc tay: "Lại đây."
Lý Du lập tức phấn khởi, cứ tưởng mình gây được ấn tượng, liền bước nhanh vài bước tiến lên, khom người: "Thái tử điện h——"
Chưa kịp nói xong, một bàn tay lạnh như băng đã bóp chặt lấy cổ y.
Lý Du hoàn toàn không phản ứng kịp, trừng to mắt nhìn, bản năng giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy, tay Tạ Diệp càng siết chặt hơn.
Ngoại trừ Chu công công và một đám cung nhân phía sau xe lăn, ai nấy đều hoảng sợ tới ngây người. Không ai ngờ sự việc lại đột ngột biến thành thế này.
Đặc biệt là Trương Thải Họa đứng gần Tạ Diệp nhất, sắc mặt tái mét, suýt nữa hét lên. May thay, nàng kịp thời đưa tay bịt miệng.
"Thái tử... điện hạ..." Lý Du mặt đỏ bừng, tay nắm lấy cổ tay đang bóp cổ mình, mắt trừng lớn, trán nổi đầy gân xanh, khổ sở vô cùng, "Điện hạ... tha mạng..."
Tạ Diệp lại vô cùng ung dung, còn có chút lười biếng, như thể việc giết một người cũng chỉ nhẹ nhàng như uống ngụm trà. Hắn chậm rãi lặp lại lời Lý Du vừa nói:
"Ngươi hỏi bản cung... làm sao biết đó là phượng?"
Ngừng một chút.
Hắn khẽ cười:
"Ngươi có biết... con phượng đó là bản cung vẽ ra không?"
Lý Du: "......"
Trên đời có chuyện gì nhục hơn chuyện này nữa không?
Lý Du nằm mơ cũng không ngờ, lần đầu diện kiến thái tử lại tự mình chui đầu vào rọ vì cái miệng.
Ai mà nghĩ được cái con phượng hoàng xấu xí kia lại do chính thái tử vẽ ra?!
Càng không thể tin được là Tạ Diệp còn để cho một người như Ôn Trì mang bức tranh đó đi khắp nơi khoe.
Lý Du mờ mịt, hối hận, lại mang theo đố kỵ sâu sắc...
Nhưng giờ đã không kịp nghĩ gì nữa rồi, y tưởng mình chắc chắn chết dưới tay thái tử. Nào ngờ ngay lúc hắn sắp nghẹt thở, tay Tạ Diệp... bỗng nhiên nới lỏng.
Ngay sau đó, Lý công tử bị ném thẳng xuống hồ nước lạnh băng bên cạnh.
Nước hồ từ bốn phương tám hướng dội tới, ùa vào miệng mũi y, tranh nhau chen chúc xộc vào.
Lý công tử không biết bơi, tuyệt vọng vùng vẫy giữa làn nước.
Trên bờ, mọi người nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt. Đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt chứng kiến tính khí của Thái tử điện hạ, cũng là lần đầu tiên phát hiện ra dưới dung mạo tuấn mỹ ấy lại là một trái tim tàn nhẫn đến rợn người.
Không ai dám mở miệng, cũng không ai dám cầu xin cho Lý công tử. Có người không nỡ nhìn, lặng lẽ quay mặt đi.
Mãi cho đến khi Lý công tử dần dần bất động, Tạ Diệp mới mặt không cảm xúc phất tay một cái.