Chu công công thấy thế, lập tức ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh.
Tên thái giám kia không nói một lời, nhảy ùm xuống hồ, bơi tới vớt Lý công tử – đã hôn mê bất tỉnh – lên bờ.
Chuyện đã tới nước này, buổi trà yến tất nhiên không thể tiếp tục.
Chu công công cho người khiêng Lý công tử về, thuận tiện giải tán toàn bộ khách mời.
Ôn Trì trà trộn trong đám người, cũng định nhân cơ hội này chuồn đi, nào ngờ cậu vừa bước được vài bước, đã bị Chu công công mắt nhanh tay lẹ chặn lại.
"Ôn công tử, mời bên này." Chu công công cười híp mắt, làm động tác mời.
Ôn Trì: "......"
Chọc cũng không nổi, tránh cũng không xong, cậu thấy đời mình chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Ôn Trì lòng đầy không cam tâm, nhưng tuyệt đối không thể để chó thái tử kia nhìn ra vẻ miễn cưỡng của mình, cậu bèn gắng sức nặn ra một nụ cười rạng rỡ, giả vờ như không có chuyện gì bước tới trước mặt Tạ Diệp.
Cậu ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Thái tử điện hạ tìm tiểu nhân ạ?"
Tạ Diệp lúc này còn cầm khăn tay đã lau xong, hắn dường như có chút ưa sạch sẽ, lần trước sau khi sờ cổ Nguyệt Thiện cũng lau tay bằng khăn.
Nhưng nếu nói là có bệnh ưa sạch sẽ thì cũng chưa chắc, dù sao hôm trước hắn chơi bùn vẫn vui như thường...
Tạ Diệp ném khăn cho Chu công công, sau đó hơi nghiêng người tựa vào tay vịn, chống cằm nhìn Ôn Trì: "Ngươi không thích bức họa bản cung vẽ?"
Ôn Trì mím môi: "Hồi thái tử điện hạ, tiểu nhân rất thích ạ."
Tạ Diệp cười lạnh: "Đã thích, vì sao lại ném tranh của bản cung xuống đất?"
Ôn Trì: "......"
Cậu giật bắn mình, vội quay đầu nhìn, quả nhiên thấy bức tranh bị vứt không xa, trên đó còn hằn dấu giày của mấy người, bị giẫm đến rách toạc thành hai mảnh.
Chết tiệt!
Khoảnh khắc ấy, Ôn Trì chỉ hận không thể tự tay b*p ch*t Lý Du.
Thằng trời đánh Lý Du, xem tranh xong còn tiện tay ném xuống đất!
Ôn Trì lạnh toát cả người, cảm thấy mạng mình sắp không giữ nổi nữa, giọng nói run rẩy: "Hồi thái tử điện hạ, đây... đây là hiểu lầm, tiểu nhân chỉ là đưa ra cho mọi người xem, chưa kịp thu lại thôi..."
Tạ Diệp giơ tay: "Đừng giải thích."
Ôn Trì khựng lại, tròn mắt hoảng sợ.
Tạ Diệp nói tiếp: "Giải thích chính là che giấu."
Nghe vậy, Ôn Trì lập tức ngậm miệng, lời định nói đều nghẹn trở lại. Cậu muốn nói mà không dám nói, vẻ mặt ấm ức như sắp khóc đến nơi.
Lúc này trời đã về chiều, ánh hoàng hôn rực lửa phủ đầy mặt hồ, ánh sáng đỏ sậm rơi xuống người hai người.
Ôn Trì mặc một bộ áo dài xanh trắng đơn giản, tóc đen buộc lỏng, có một lọn tóc xõa bên tai, bị gió nhẹ lay động, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, trông hệt như một con thỏ nhỏ sa vào bẫy rập, đuôi mắt đỏ lên, hàng mi run run, ánh mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn Tạ Diệp.
Ban đầu Tạ Diệp chỉ muốn trêu cậu một chút bằng vài câu, nhưng thấy dáng vẻ này của cậu, hắn không kiềm được mà nảy ra ý nghĩ xấu xa hơn.
"Nếu ngươi không thích bức phượng kia, vậy bản cung sẽ vẽ cho ngươi một con đẹp hơn, thế nào?"
Ôn Trì ngửi ra mùi âm mưu, sợ đến mức không dám hé răng.
Nhưng Tạ Diệp căn bản không định chờ cậu trả lời, quay đầu phân phó: "Chu Hiền, chuẩn bị bút mực."
Chu công công đáp: "Dạ."
Gần đó vừa hay có sẵn bút mực, chỉ là giấy thì không bằng loại Tạ Diệp hay dùng, Chu công công tính để thái giám đi lấy giấy từ thư phòng.
Ai ngờ Tạ Diệp đột nhiên lên tiếng: "Không cần."
Chu công công nói: "Thái tử điện hạ, giấy ở đây..."
Tạ Diệp không kiên nhẫn ngắt lời: "Bản cung nói không cần. Lui xuống."
Chu công công dường như hiểu ra điều gì, vội vàng phối hợp dọn sạch hiện trường.
Không bao lâu sau, bờ hồ vốn ồn ào náo nhiệt chỉ còn lại Tạ Diệp và Ôn Trì.
Ôn Trì trơ mắt nhìn Tạ Diệp từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, bước đến trước bàn, cầm lấy bút lông, chấm mực đã mài sẵn.
Dự cảm chẳng lành trong lòng cậu ngày một mãnh liệt...
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Tạ Diệp quay đầu lại, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo trong ánh hoàng hôn, đường nét gương mặt như được ánh sáng phủ mờ, nhưng vẫn nhìn rõ môi mỏng khẽ động: "Một tờ giấy thì không đủ cho bản cung thi triển, chi bằng lấy thân thể ngươi làm giấy, bản cung sẽ vẽ cho ngươi một con phượng thật sự."
Ôn Trì: "......"
Ôn Trì lắc đầu như trống bỏi: "Tiểu nhân không phải không thích phượng hoàng mà Thái tử điện hạ vẽ, tiểu nhân rất thích."
Tạ Diệp bật cười lạnh, rõ ràng là không tin lời cậu nói: "Đã thích, vậy sao lại gọi phượng hoàng của bản cung là gà?"
"......" Ôn Trì không ngờ Tạ Diệp lại thù dai đến vậy. Cậu im lặng vài giây, lập tức đổ hết trách nhiệm lên đầu Lý công tử: "Câu đó không phải do tiểu nhân nói, là do Lý công tử nói. Tiểu nhân vẫn luôn nói là phượng hoàng Thái tử điện hạ vẽ."
"Ồ?" Tạ Diệp nhướng mày, bộ dạng như thật sự cảm thấy hứng thú, "Hôm qua ngươi đâu có nói thế."
Ôn Trì: "......"
Phải rồi, hôm qua cậu đúng thật đã gọi con phượng kia là gà.
Nhưng lúc đó cậu thật sự tưởng hắn vẽ gà, phượng gì mà giống gà thế chứ! Ôn Trì cảm thấy mình thật oan uổng.
Tạ Diệp thấy cậu im lặng, liền ra lệnh: "Cởi đi."
Ôn Trì sắp khóc đến nơi: "Tiểu nhân không muốn cởi."
Dù da mặt cậu có dày đến đâu, thì cũng không muốn c** đ* trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Nghe vậy, Tạ Diệp lại chẳng nổi giận, chỉ khẽ liếc cậu một cái, giọng điệu vốn bình thản thoắt cái đã trở nên không thể kháng cự: "Đáng tiếc chuyện này không phải do ngươi quyết định."
Dứt lời, hắn vung tay một cái.
Ôn Trì còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác một luồng gió sắc bén lướt qua trước mặt, tiếp đó, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng vải bị xé toạc.
Theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bộ y phục vốn nguyên vẹn trên người đã bị xé toạc từ chính giữa, lộ ra phần ngực trắng nõn.
Gió lạnh lướt qua, khiến cậu không nhịn được rùng mình.
Đang lúc Ôn Trì còn đang ngẩn ra, Tạ Diệp đã cầm bút vẽ điểm lên ngực cậu. Mực rất lạnh, đầu bút lông thấm mực đen lướt nhẹ trên da thịt cậu, mang theo cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Làn da Ôn Trì vốn trắng, vài nét bút đậm màu vẽ lên, lập tức tạo nên sự tương phản sắc nét giữa trắng và đen.
Tạ Diệp vẽ rất chăm chú, động tác cũng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã phác thảo xong đầu của con phượng.
Hắn nghiêng đầu ngắm nghía một lát, sau đó nhìn về phía Ôn Trì.
"Lần này thế nào?"
Ôn Trì hoàn toàn đơ người. Nghe thấy lời hắn, cậu theo bản năng cúi đầu nhìn theo ánh mắt Tạ Diệp.
Thật sự là có một cái đầu phượng hoàng được vẽ trên ngực cậu.
Đầu phượng hoàng rất khó vẽ, nhất là đôi mắt. Nếu không vẽ tốt, cả con phượng sẽ mất đi thần thái.
Thế nhưng Tạ Diệp chỉ dùng vài nét bút đã vẽ ra trọn vẹn khí chất cao ngạo, thần bí của phượng hoàng. So với con "gà rừng" cậu từng thấy hôm qua, có lẽ đây mới là thực lực chân chính của hắn.
Ôn Trì nhìn đầu phượng hoàng trên ngực mình, rồi lại nhìn vết mực đen, rồi lại nhìn bàn tay cầm bút của Tạ Diệp.
Bỗng nhiên, cậu có cảm giác mình bị lừa rồi.
Lẽ ra cậu nên biết...
Tạ Diệp là đương kim Thái tử, văn võ song toàn, còn viết chữ đẹp như vậy, sao có thể chỉ biết vẽ ra một con gà rừng?
Có lẽ hắn cố tình trêu cậu, cố ý vẽ ra một bức tranh xấu xí rồi bảo cậu đem đi dự tiệc, để mặc cậu bị người khác chê cười.
Rõ ràng hắn có thể vẽ đẹp như thế, lại cố ý vẽ xấu...
Chỉ trong chớp mắt, một cảm giác uất ức chưa từng có dâng trào, nhấn chìm Ôn Trì.
Còn có cả sự nhục nhã khi bị lấy cơ thể làm giấy vẽ, những vệt mực kia như thấm vào tận da thịt, nhuộm đen cả tận xương cốt cậu.
Lúc Ôn Trì kịp cảm nhận thì nước mắt đã không kìm được mà trào ra.
Từng giọt nước mắt lăn xuống má, rơi xuống cằm, rồi rơi lên ngực cậu, cả lên đầu bút trong tay Tạ Diệp.
Phát ra tiếng "tách".
Tạ Diệp mở mắt nhìn Ôn Trì, từ ánh mắt trống rỗng cho đến khi nước mắt rơi như mưa, hắn dường như không hiểu vì sao cậu lại khóc, liền nhíu mày hỏi: "Vì sao khóc?"
Ôn Trì nhắm chặt mắt lại, nhưng nước mắt vẫn trào ra từ kẽ mi. Cậu khóc đến mức nấc lên, không nói nổi một lời.
Tạ Diệp hỏi tiếp: "Bản cung vẽ không đẹp sao?"
Ôn Trì lắc đầu mạnh.
Tạ Diệp nhìn vệt nước mắt trên gương mặt cậu, trầm ngâm một lúc, rồi như bị sai khiến mà đưa tay định lau đi.
Nhưng còn chưa chạm đến mặt Ôn Trì, tay hắn đã bị cậu hất phắt ra.
Ôn Trì như vẫn thấy chưa đủ hả giận, giật luôn cây bút trong tay hắn, vung tay ném thẳng xuống hồ nước gần đó.
Trong lúc hành động, đầu bút lướt qua má Tạ Diệp, để lại một vết mực dài chừng năm phân, ngay cả cổ áo hắn cũng dính đầy mực.
Ánh mắt Tạ Diệp dần trở nên lạnh lẽo. Hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Ôn Trì.
Ôn Trì dùng mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Người vẽ rất đẹp." Cậu nói, mắt và tai đều đỏ bừng, giọng khàn khàn khó nghe, từng chữ rõ ràng, "Nhưng ta không thích."
Tạ Diệp không đáp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu chăm chú.
Ôn Trì khép mắt lại, nói nhỏ: "Giết ta đi."
Cậu cứ tưởng, nói ra lời ấy sẽ khiến Tạ Diệp nổi giận mà ra tay, nhưng cậu chờ mãi, vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì.
Người ta bảo Tạ Diệp giết người không chớp mắt, không ngờ cũng có lúc do dự.
Ôn Trì thấy nực cười, thậm chí bật cười thật sự. Cậu cũng chẳng rõ mình đang cười vì sự bồng bột của bản thân, hay cười vì sự lưỡng lự của Tạ Diệp. Đã có quyết tâm chết rồi, thì có gì phải sợ nói?
"Thái tử điện hạ, người nói ta giống kẻ thù của người, nên mới đặc biệt chú ý đến ta. Nhưng ta không phải kẻ thù của ngời. Dù người có sỉ nhục ta, trả thù ta thế nào, kẻ thù của người cũng không hề hấn gì."
Ôn Trì khẽ cười, nụ cười làm dịu bớt gương mặt vốn mang nét u sầu, cậu nhìn hắn, trong mắt là một chút thương hại.
"Người cứ ôm mãi thù hận trong lòng, lấy đó để hành hạ một kẻ vô tội như ta. Nhưng người có từng nghĩ chưa? Khi lòng người ngập tràn hận thù, rất có thể kẻ thù của người đang sống phóng túng ở một nơi nào đó, tiêu dao tự tại."
Tạ Diệp ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, dường như còn xen lẫn những cảm xúc phức tạp khó gọi thành tên. Hắn đột nhiên bước lên một bước, mạnh tay bóp lấy cằm Ôn Trì.
Cơn đau bất ngờ khiến Ôn Trì hít vào một ngụm khí lạnh.
Rõ ràng lần này Tạ Diệp không còn nương tay, cũng đủ để biết trước đó hắn từng nhẹ nhàng với cậu đến mức nào khi bóp cằm.
Gương mặt xưa nay luôn thản nhiên của Tạ Diệp lần đầu hiện ra cảm xúc mãnh liệt đến thế, hắn tức đến bật cười: "Ngươi cho rằng bản cung coi ngươi là thế thân của hắn?"
Ôn Trì cố nén đau, ngang nhiên hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tạ Diệp trầm giọng nói: "Bản cung chưa từng coi ai là thế thân của ai cả, tất cả đều là ngươi tự mình suy diễn."
Ôn Trì đáp: "Nếu ngươi chưa từng nghĩ thế, vậy sao cứ hết lần này đến lần khác sỉ nhục ta? Tất cả những đau khổ ta chịu đựng ở chỗ người, chẳng phải đều là vì người muốn trút giận đó sao?"
Tạ Diệp á khẩu không nói nên lời. Hắn ngơ ngác nhìn vào mắt Ôn Trì, như thể đang xuyên qua cậu để nhìn thấy một ai đó khác, cũng như thể bị lời nói đó làm khó đến mức không thể đáp lại.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn không lên tiếng.
Ôn Trì thấy vậy, nghiến răng đẩy mạnh Tạ Diệp đang gần như áp sát vào người cậu, luống cuống kéo lại mảnh áo rách che đi phần th*n th* tr*n tr**, sau đó quay đầu chạy đi không ngoảnh lại.
Trúc Địch cư cách đó không xa, bọn người công công và cung nữ đều đang chờ sẵn. Mọi người đều trơ mắt nhìn Ôn Trì chạy càng lúc càng xa.
Chu công công đắn đo một hồi, vẫn quyết định rón rén bước lại gần: "Thái tử điện hạ..."
Tạ Diệp bất ngờ vung tay, nghiên mực trên bàn lập tức bay lên, trực tiếp nện thẳng vào trán Chu công công.
Nghiên mực rơi xuống, trán Chu công công bị đập rách một mảng, máu tươi chảy ròng ròng.
Chu công công đau đến méo mặt, nhưng lại không dám đưa tay lên sờ vết thương, lập tức quỳ rạp xuống đất như con chim bị tên bắn trúng: "Thái tử điện hạ tha mạng..."
Tạ Diệp quay đầu lại, đáy mắt cuộn trào lửa giận: "Cút!"
--------
Ôn Trì không dừng lại lấy một khắc, chạy thẳng một mạch về Trúc Địch cư.
Bộ dạng cậu lúc này vô cùng thảm hại, chẳng những áo quần xộc xệch, mà cả ngực áo lẫn quần áo đều dính đầy vệt mực đen. Do vừa rồi khóc quá nhiều, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ chưa kịp tiêu.
Hai nha hoàn Nhược Phương và Nhược Đào đang bận rộn trong sân, vừa quay đầu thấy Ôn Trì liền giật mình hoảng sợ.
Hai nàng vội vàng ném đồ trong tay, chạy tới.
"Ôn công tử, sao người lại thành ra thế này? Có ai bắt nạt người à?" Nhược Phương nhìn cậu từ trên xuống dưới, lo đến phát khóc.
Nhược Đào thì bình tĩnh hơn Nhược Phương, chỉ im lặng chăm chú nhìn Ôn Trì, chờ cậu lên tiếng.
Nhưng Ôn Trì đã mệt rã rời, cũng chẳng muốn giải thích gì về chuyện xảy ra hôm nay.
"Không có gì to tát, các ngươi đừng lo." Ôn Trì yếu ớt nói, "Giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm một cái."
Nhược Phương và Nhược Đào liếc nhau một cái, cuối cùng cũng gác lại nghi ngờ trong lòng.
Hai tiểu nha hoàn làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu đã chuẩn bị xong nước tắm. Lúc này bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, trong phòng chỉ còn hai ngọn nến mờ mờ soi sáng.
Ôn Trì ngồi dưới đáy thùng tắm, hai tay ôm lấy đầu gối, cả người ngập trong làn nước nóng, chỉ còn lộ ra mỗi cái đầu.
Nước được đun rất nóng, nhưng lại chẳng xua đi được cái lạnh trong lòng cậu.
Cậu nghĩ, mình thật sự xong đời rồi.
Trước mặt có bao nhiêu ví dụ rành rành, cậu không tin mình lại đặc biệt đến mức có thể khiến Tạ Diệp tha thứ hết lần này đến lần khác. Dựa vào thái độ của cậu với Tạ Diệp khi nãy, Thái tử có b*p ch*t cậu cả trăm lần cũng không quá đáng.
Nếu phải chờ đến lúc Thái tử ra tay, chi bằng... cậu tự mình kết thúc mọi chuyện còn hơn.