Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 39

Ôn Trì vừa dứt lời, động tác của Tạ Diệp liền khựng lại. Không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc.

Ôn Trì cảm thấy ngượng ngập, muốn nhanh chóng bước ra khỏi thùng tắm, nhưng nghĩ đến việc quần áo của cậu vẫn còn treo ở giá bên kia, nếu cứ thế mà đứng lên thì lại càng lúng túng...

Do dự một lúc, cậu đành phải lặng lẽ tựa vào mép thùng gỗ.

Đúng lúc đó, Tạ Diệp bất ngờ rút tay về, sắc mặt không đổi mà đứng dậy. Ôn Trì còn tưởng hắn chuẩn bị rời đi, trong lòng lập tức mừng rỡ.

Kết quả niềm vui ấy còn chưa kịp lan tỏa thì cậu đã trơ mắt nhìn Tạ Diệp cởi lớp áo ngoài cùng, tiếp đó là trung y... từng lớp từng lớp, chỉ trong nháy mắt, phần áo thân trên của hắn đã bị c** s*ch.

Ôn Trì cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Diệp với vẻ mặt đầy hoảng hốt.

May mà Tạ Diệp không có ý định c** q**n, chỉ cởi giày và tất rồi nhấc chân bước vào trong thùng.

Chiếc thùng gỗ này khá lớn, đủ để chứa bốn người trưởng thành, lý ra thêm một người như Tạ Diệp cũng không thành vấn đề. Vậy mà lúc hắn ngồi xuống, Ôn Trì lại có cảm giác cả thùng nước lập tức chật kín.

Nước nóng trong thùng dâng lên ào ạt, tràn cả ra ngoài.

Giờ phút này, nước đã không còn nóng như lúc ban đầu, nhưng khói trắng vẫn lượn lờ giữa hai người, chẳng thể che giấu được gương mặt Ôn Trì đang dần ửng đỏ.

Ôn Trì vừa hoảng vừa sợ, nhưng nhiều hơn cả là sự xấu hổ khi lần đầu tiên tắm chung với người khác.

Cậu cảm nhận rõ má mình đang nóng bừng lên, tựa như sắp bốc cháy đến nơi.

"Người... người làm gì vậy?" Ôn Trì lắp bắp chẳng ra hơi.

"Tắm." Tuy miệng Tạ Diệp nói vậy, nhưng nhìn bộ dạng của hắn chẳng giống đang tắm tí nào. Hắn khẽ ngước mắt lên, đường nét sắc sảo dưới làn hơi nước mờ ảo vẫn lộ rõ sự áp bức, ngay cả nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi cũng đầy ý đồ, "Đây cũng là nước tắm của bản cung. Bản cung lấy nước tắm của mình rửa mặt, ngươi còn có ý kiến gì sao?"

Ôn Trì điên cuồng lắc đầu.

Cậu đâu dám có ý kiến gì chứ? Đừng nói là rửa mặt, kể cả Tạ Diệp có uống cạn cả thùng nước này, cậu cũng chẳng dám hó hé.

Cậu chỉ mong mau chóng rời khỏi đây. Hôm nay đã đủ kinh hồn bạt vía rồi, cậu không muốn tiếp tục ngâm mình cùng cái tên chó thái tử này nữa.

Nghĩ đến đó, Ôn Trì liền muốn đứng lên.

Nào ngờ Tạ Diệp như đã đoán được ý định của cậu, chưa đợi cậu kịp hành động, hắn đã đột ngột nghiêng người áp sát, một tay đặt lên vai cậu, tay kia chống lên mép thùng phía sau, gần như hoàn toàn vây lấy Ôn Trì trong vòng tay hắn.

Lực của Tạ Diệp không mạnh cũng chẳng nhẹ, nhưng đủ để cậu không nhúc nhích nổi.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì Ôn Trì ngửi thấy, chỉ là mùi đàn hương nhàn nhạt thoảng ra từ cơ thể hắn.

Mắt Ôn Trì vẫn còn hơi đỏ, cậu trân trân nhìn Tạ Diệp, vẻ mặt không giấu nổi sự hoảng hốt.

Tạ Diệp dường như có chút không vui, hắn cao hơn Ôn Trì một chút, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống:

"Ta cho ngươi đi rồi sao?"

Ôn Trì chỉ cần cúi mắt là có thể thấy được lồng ngực của Tạ Diệp cùng với cơ bụng rõ nét phía dưới, ánh mắt lướt xuống nữa còn thấy được những khối cơ rắn chắc đang ẩn hiện dưới chiếc q**n l*t bị thấm ướt.

Đường nét đó...

Thật sự rất rõ ràng.

Ôn Trì chỉ liếc nhìn thêm một cái đã như bị bỏng mắt, cậu vội vã dời tầm mắt đi, theo phản xạ ngẩng đầu lên, kết quả lại đụng ngay ánh nhìn sâu thẳm của Tạ Diệp.

Ôn Trì cực kỳ ngượng ngùng, sự xấu hổ như tràn ra từ tận đáy lòng, giống như nước nóng trong thùng, bao phủ cậu từ trong ra ngoài không kẽ hở, thậm chí còn lấn át cả nỗi sợ hãi đối với Tạ Diệp.

"Nhưng ta không muốn tắm nữa." Ôn Trì hận không thể thu người lại thành một cuộn bánh chưng, vì quá hoảng nên quên luôn cả kính ngữ, "Ta tắm xong rồi, người tự tắm đi."

Nói xong, cậu lại muốn đứng dậy, tiếc là còn chưa kịp cử động thì đã bị Tạ Diệp dễ dàng ấn trở lại.

"Bản cung còn chưa tắm xong."

Tay Tạ Diệp đặt lên vai Ôn Trì dần siết chặt, giọng hắn trầm khàn, như thể đang cố đè nén thứ gì đó:

"Trước khi bản cung tắm xong, ngươi không được phép đi."

Ôn Trì sốt ruột, bật thốt lên lời kháng nghị:

"Nhưng người như vậy thì giống tắm chỗ nào chứ? Ai tắm mà không c** q**n? Rõ ràng người không hề thật lòng muốn tắm!"

Gương mặt Ôn Trì đã đỏ bừng đến tận vành tai và cổ, cậu ngẩng cao cằm, cố hết sức để không nhìn xuống phần dưới của Tạ Diệp.

Thế nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên đã lại đụng phải ánh mắt hắn. Cái nhìn ấy quá mức trực diện, bên trong còn ẩn chứa quá nhiều thứ mà cậu không hiểu cũng không muốn hiểu, khiến cậu càng thêm hoang mang lo sợ.

Câu nói ấy khiến Tạ Diệp khựng lại một thoáng, như chợt hiểu ra điều gì, hắn bỗng bật cười khẽ:

"Thì ra ngươi chê bản cung chưa c** s*ch?"

Ôn Trì: "......"

Cậu lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Không phải, ta không có, ngươi đừng nói bừa...

Tiếc là Tạ Diệp hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của cậu, hắn bỏ tay khỏi vai Ôn Trì, làm bộ định đứng lên:

"Vậy bản cung theo ý ngươi..."

Chưa dứt lời, Ôn Trì đã vọt khỏi thùng nước cái vèo, vơ lấy quần áo sạch trên giá rồi hoảng hốt bỏ chạy.

Cậu chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút.

Tạ Diệp dường như đã sớm đoán được cậu sẽ phản ứng như vậy, hắn vốn cũng không định c** q**n, thu lại ánh nhìn hướng về phía Ôn Trì bỏ đi, rồi ung dung ngồi trở lại vào trong thùng nước.

Cho đến khi nước trong thùng dần nguội đi, hắn lạnh giọng nói:

"Nhược Đào."

Có tiếng nữ tử vọng từ ngoài cửa sổ vào: "Có nô tỳ."

Tạ Diệp nói: "Lấy cho bản cung một bộ y phục sạch."

-------

Ôn Trì sợ Tạ Diệp đuổi theo, lấy hết sức chạy như thi chạy trăm mét, vừa chạy vừa mặc quần áo, mãi đến khi chạy tới sân mới thở hổn hển quay đầu lại nhìn.

Tạ Diệp không đuổi theo.

Ôn Trì thở phào, bước chân có hơi mềm nhũn, lảo đảo đi vào trong phòng.

Trong phòng chỉ có Nhược Phương đứng đó, vẻ mặt đờ đẫn như bị kinh hãi quá độ, đến nỗi không nghe thấy tiếng bước chân Ôn Trì đang đi tới.

Ôn Trì cũng bị dọa không ít, ngồi phịch xuống ghế, rót cho mình một chén trà nóng rồi uống cạn.

Cảm giác nước trà ấm áp trượt qua cổ họng khiến tay chân giá lạnh của cậu cuối cùng cũng ấm lên đôi chút.

Hai chủ tớ một đứng một ngồi, thần hồn lạc phách tận nửa nén hương.

Cuối cùng vẫn là Nhược Phương phản ứng trước, vừa quay đầu đã thấy Ôn Trì chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trên ghế. Y phục trên người cậu mặc không ngay ngắn, tóc đen còn ướt nhẹp rủ xuống phía sau, trông vô cùng chật vật.

"Công tử, để nô tỳ lau tóc cho người." Nhược Phương vừa nói vừa đi lấy khăn.

Động tác của nàng rất nhẹ, lời nói cũng không nhiều, như thể đang cất giấu tâm sự. Ôn Trì cũng đang đắn đo xem nên mở miệng thế nào.

Lúc này, Nhược Phương do dự hỏi:

"Công tử, Thái tử điện hạ đi rồi sao?"

Ôn Trì đáp:

"Hắn vẫn đang tắm."

Nhược Phương: "......"

Ôn Trì lúc này mới nhận ra câu trả lời của mình có hơi nhạy cảm, vội vàng bổ sung:

"Hắn chắc vẫn chưa đi. Chuyện xảy ra tối nay, ngươi coi như chưa từng thấy gì, chưa từng nghe gì, hiểu chưa?"

Nhược Phương ngoan ngoãn đáp: "Nô tỳ biết rồi ạ."

Lau khô tóc xong, Ôn Trì trở lại phòng ngủ thay y phục. Đến khi bước ra, thì thấy Nhược Phương và Nhược Đào đang dọn bữa tối.

"Nhược Đào." Ôn Trì gọi, "Ngươi đi ra nhà tắm xem thử."

Nhược Đào quay đầu lại, nghi hoặc hỏi:

"Công tử muốn nô tỳ xem cái gì ạ?"

Ôn Trì vốn định bảo nàng đi xem thử Tạ Diệp còn ở trong đó không, nhưng nghĩ đến chuyện Nhược Phương từng vô tình thấy được bí mật của hắn... Lỡ như Tạ Diệp vì thế mà giết người diệt khẩu thì...

Thôi vậy, đừng đi nữa.

Ôn Trì sợ rồi, ăn xong liền chui thẳng lên giường nằm.

May mà đêm nay không xảy ra chuyện gì.

Sau chuyện lần này, Ôn Trì cũng dẹp luôn ý định đem bánh đến chỗ Tạ Diệp, nhưng để tránh hắn nổi hứng qua đòi bánh, cậu vẫn bảo Nhược Phương và Nhược Đào tiếp tục chuẩn bị bánh ngọt mỗi ngày, đặt sẵn ở đó.

Bánh ngọt chỉ giữ được hai ba ngày, không để được lâu, cuối cùng toàn bộ đều bị Ôn Trì và hai nha hoàn ăn sạch.

-------

Chiều hôm đó, Ôn Trì nằm phơi nắng trên ghế trong sân, Nhược Phương bất ngờ chạy tới nói Lý công tử đến rồi.

Ôn Trì nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là Lý Dư, người từng chỉ vào con phượng hoàng Tạ Diệp vẽ rồi nói đó là con gà trong buổi trà yến.

Ôn Trì không có ấn tượng tốt gì với Lý Dư, liền phất tay bảo Nhược Phương đuổi y đi.

Nhược Phương lại lộ vẻ khó xử:

"Nhưng công tử họ Lý vừa đến đã quỳ ngay ngoài cửa Trúc Địch cư, nói nhất định phải đích thân xin lỗi công tử, nếu không sẽ không rời đi."

Ôn Trì: "......"

Chiêu này... quen lắm rồi đấy...

Cậu nghi ngờ trước khi đến đây, Lý Dư đã đi hỏi qua Trương Thái Họa.

Nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cung nữ thái giám qua lại, cho dù Ôn Trì không tình nguyện đến mấy cũng không thể để mặc Lý Dư quỳ mãi ngoài cửa. Chờ đến khi Lý Dư quỳ suốt nửa canh giờ mà vẫn không chịu đi, Ôn Trì mới bảo Nhược Phương cho y vào.

Lý Dư vẫn là dáng vẻ trước kia, chỉ là cả người gầy rộc đi một vòng, sắc mặt uể oải, tinh thần sa sút, đặc biệt là mấy vệt ngón tay bầm tím lằn rõ trên cổ trông càng đáng sợ.

Ôn Trì nhìn chằm chằm vào cổ y một lúc lâu, tâm trạng phức tạp mà dời ánh mắt đi.

Trước giờ cậu cứ tưởng Tạ Diệp bóp cằm cậu đã gọi là mạnh tay, đau đến nỗi cậu tưởng sắp gãy, nhưng so với Lý Dư, cậu mới nhận ra lực đạo mà Tạ Diệp dùng với mình... gọi là "dịu dàng" cũng không quá lời.

Lý Dư mang theo không ít lễ vật, lần lượt bày ra trên bàn.

"Ôn công tử, ở trà yến hôm đó là tại ta lỡ lời trước, những ngày qua ta đã nghiêm túc hối lỗi, mong Ôn công tử rộng lòng tha thứ cho sự vô lễ của ta hôm đó." Lý Dư cúi đầu, trịnh trọng nhận lỗi.

Ôn Trì đáp: "Ngươi nên đến xin lỗi Thái tử điện hạ mới phải, bức tranh đó là do người vẽ."

Nghe vậy, Lý Dư như nhớ đến điều gì, thân mình bất giác run lên, y cúi đầu thấp hơn:

"Ta đã xin lỗi Thái tử điện hạ rồi. Người nói, nếu ngươi chịu tha lỗi cho ta thì người cũng sẽ bỏ qua."

Ôn Trì: "..."

Cái tên chó thái tử này, chuyện gì cũng đẩy hết cho cậu là sao.

"Thôi được rồi, vậy coi như xong." Ôn Trì bất đắc dĩ thở dài, "Chuyện cũng đã qua rồi, ta cũng không thể làm gì ngươi nữa."

Sắc mặt Lý Dư lập tức rạng rỡ, vội nói: "Đa tạ Ôn công tử khoan dung độ lượng, ơn này đức này, ta nhất định khắc ghi trong lòng!"

Nói xong, y đi tới bàn, từ trong đống đồ lục ra một chiếc hộp gỗ, mở hộp ra rồi đưa cho Nhược Phương mang tới trước mặt Ôn Trì.

"Đây là nhân sâm mẫu thân ta đặc biệt gửi tới, trăm năm khó gặp, là dược liệu đại bổ rất thích hợp trong thời kỳ mang thai." Lý Dư vừa nói vừa làm ra vẻ dâng bảo vật, "Kính xin Ôn công tử nhận lấy."

Ôn Trì vừa định đưa tay lấy nhân sâm thì bị một câu của Lý Dư làm đỏ bừng cả mặt, cậu vội vàng rụt tay lại, đầy chán nản nói: "Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không cần thứ này."

Lý Dư nói: "Không không không, ngươi cần đấy."

Ôn Trì: "Ta không cần."

Lý Dư: "Thật sự ngươi cần. Nhân sâm này vốn là mẫu thân ta chuẩn bị cho ta dùng lúc mang thai, đáng tiếc là giờ ta chưa dùng tới được."

Nói đến đây, y còn khẽ cười khổ, ánh mắt nhìn Ôn Trì lộ rõ vẻ hâm mộ.

Ôn Trì như hiểu ra điều gì, liền nói: "Không giấu gì ngươi, hiện tại ta cũng chưa dùng được đâu..."

Lý Dư nghe vậy liền ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Ôn Trì từ đầu đến chân:

"Ôn công tử chẳng phải đang mang thai sao? Vì sao lại dùng không được?"

"..." Ôn Trì nghẹn họng mất mấy giây rồi mới hỏi lại: "Ai nói với ngươi ta mang thai?"

Lý Dư càng thêm rối rắm, gãi đầu nói:

"Ta thấy ngươi dường như tròn ra một chút, chẳng phải là mang thai sao?"

Ôn Trì: "..."

Xin lỗi, tất cả là tại dạo gần đây cậu ăn quá nhiều.

Bình Luận (0)
Comment