Ôn Trì cảm thấy cần phải giải thích một chút: "Không phải đâu, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là..."
Ai ngờ Lý Dư phất tay, bày ra dáng vẻ "ta hiểu mà":
"Ôn công tử không cần nói nữa, mẫu thân ta từng bảo, trước khi hài tử đủ tháng thì không tiện nói ra ngoài."
Ôn Trì: "......"
Thấy Ôn Trì không nói gì, Lý Dư liền vỗ ngực cam đoan:
"Miệng ta rất kín, tuyệt đối không hé răng nửa lời, Ôn công tử cứ yên tâm."
Ôn Trì dở khóc dở cười: "Ta chỉ là dạo này ăn nhiều quá nên béo lên thôi."
"Phải phải phải." Lý Dư tỏ vẻ ta hoàn toàn hiểu, phụ họa theo, "Ôn công tử chỉ là... ăn béo lên mà thôi."
Nói xong, y còn không quên nháy mắt với Ôn Trì, trông chẳng khác gì một học sinh vừa làm bài xong liền muốn được thầy giáo khen.
Ôn Trì: "......"
Cậu suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cuối cùng, Ôn Trì cũng lười giải thích thêm, bởi vì dù cậu có nói gì, Lý Dư cũng chỉ cho rằng cậu đang che giấu.
Lý Dư chỉ tin vào mắt mình — rằng cậu đang có thai.
Ôn Trì nghĩ đến việc mình đang sống như đi trên băng mỏng trong một hoàn cảnh căng thẳng như thế này mà vẫn có thể béo lên một cách rõ ràng, liền muốn khóc một lít nước mắt trong lòng.
Cậu béo lên rồi... hu hu hu hu...
Sau khi tiễn Lý Dư, Ôn Trì quay sang hỏi Nhược Phương:
"Ta... béo lên rõ lắm sao?"
Nhược Phương đánh giá Ôn Trì một lúc.
Thật ra thì đúng là béo lên rõ thật. Không chỉ có Lý Dư nhìn ra, ngay cả Nhược Phương hầu hạ bên cạnh cũng nhận ra rồi.
Nhưng Ôn Trì khi béo lên không hề xấu, trái lại còn có vẻ khỏe khoắn hơn trước.
Khi mới vào cung, Ôn Trì quá gầy, gầy đến mức như chỉ một trận gió là có thể thổi ngã, hơn nữa khi đó cậu thường xuyên nhíu mày, ngồi im lặng với vẻ trầm tư, nhìn rất yếu đuối. Bây giờ như vậy ngược lại còn dễ nhìn hơn.
Nghĩ vậy, Nhược Phương bèn an ủi Ôn Trì đôi câu.
Nghe xong lời nàng, Ôn Trì rốt cuộc cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Nào ngờ ngay giây tiếp theo, Nhược Phương đột nhiên đổi giọng, dè dặt nói:
"Ôn công tử, hay là chúng ta mời một vị ngự y đến xem thử đi? Lỡ như công tử thật sự có hỉ..."
Ôn Trì giật mình, lập tức lắc đầu từ chối:
"Đừng mơ, chuyện đó không thể nào."
Nhược Phương hỏi: "Vì sao lại không thể ạ?"
Tuy Ôn Trì thấy nói chuyện này với một cô gái hơi xấu hổ, nhưng lúc này chẳng còn cách nào khác, cậu đành thành thật nói:
"Ta và Thái tử điện hạ chưa từng có bất kỳ quan hệ gì. Chuyện mang thai hoàn toàn là bịa đặt."
Nhược Phương nghi hoặc:
"Nhưng lần trước công tử và Thái tử điện hạ ở trong phòng tắm..."
Ôn Trì lập tức giơ tay cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nàng:
"Ta và Thái tử điện hạ chỉ là tắm chung, ngoài chuyện đó ra thì... không có gì hết."
Nhược Phương: "......"
Không biết có phải ảo giác của Ôn Trì hay không, ánh mắt Nhược Phương nhìn cậu hình như mang theo chút hận sắt không thành thép*.
"hận sắt không thành thép" (恨铁不成钢) thường được dùng để diễn tả sự thất vọng pha lẫn tiếc nuối dành cho ai đó mà mình hy vọng họ sẽ tiến bộ, nhưng họ lại không chịu cố gắng.
Ôn Trì lặng lẽ dời ánh mắt đi.
Cậu không biết gì hết, cũng không nhìn thấy gì hết...
Những ngày không có Tạ Diệp quấy rầy, Ôn Trì hưởng thụ một khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi chưa từng có.
Đáng tiếc, sự yên tĩnh quý giá ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Vào một buổi trưa nắng nhẹ, Chu công công dẫn theo mấy bà thím nhìn là biết người ngoài cung tới, đến tận nơi tìm Ôn Trì ở Trúc Địch cư.
Chu công công khom lưng hành lễ với Ôn Trì, cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Ôn công tử, Thái tử điện hạ sai nô tài mời mấy vị thợ may đến đo cho người."
Ôn Trì đang nằm trên ghế phơi nắng, nghe vậy không khỏi liếc nhìn mấy bà thím kia: "Đo để làm gì?"
Chu công công cung kính đáp:
"Tất nhiên là để may xiêm y cho Ôn công tử rồi."
Ôn Trì cảm thấy mới mẻ, cũng hứng thú ngồi dậy khỏi ghế: "Là may y phục theo mùa sao?"
Hiện giờ đang cuối đông đầu xuân, trong tủ y phục của cậu cũng chẳng còn nhiều áo mỏng, đúng là đến lúc nên sắm thêm.
Thế nhưng Chu công công lại khẽ lắc đầu:
"Thái tử điện hạ bảo nô tài đến làm một bộ lễ phục cho Ôn công tử đi dự yến hội hoa đào, nếu Ôn công tử có cần, nô tài cũng sẽ chuẩn bị sẵn xuân y luôn."
Ôn Trì: "..."
Yến hội hoa đào?
Cậu nghi ngờ mình nghe lầm.
Không tính đến việc đó là sân khấu chính của hai nhân vật công – thụ trong truyện, chỉ nói riêng chuyện ở nguyên tác, Tạ Diệp thậm chí chẳng hề xuất hiện ở yến hội hoa đào, khi được trưởng công chúa mời, hắn vẫn còn mang dáng vẻ hờ hững chẳng mảy may hứng thú.
Sao bây giờ lại đổi ý nhanh vậy?
Lúc đo người, Ôn Trì không nhịn được hỏi dò:
"Chu công công, Thái tử điện hạ thật sự quyết định đi dự yến hội sao?"
Chu công công ôm cây phất trần đứng bên cạnh, như cân nhắc điều gì, rồi mới trả lời:
"Không chỉ Thái tử điện hạ, mà ngay cả Ôn công tử cũng phải đi."
Ôn Trì sửng sốt: "Vì sao lại có ta?"
Chu công công lạnh nhạt đáp:
"Vì Thái tử điện hạ đích thân chỉ định, muốn Ôn công tử cùng đi."
Ôn Trì: "......"
Không biết vô tình hay cố ý, Chu công công lại bổ sung thêm: "Hơn nữa chỉ có mỗi Ôn công tử đi cùng."
Ôn Trì: "......"
Không phải chứ...
Tạ Diệp muốn đi yến hội thì thôi đi, sao phải lôi kéo cả cậu theo?
Ôn Trì nhớ rõ trong nguyên tác, Tạ Diệp không có mặt ở yến hội hoa đào. Ngược lại Ôn Lương và nguyên chủ tham dự. Nhưng y cũng chẳng có tư cách đi thẳng vào hội, cuối cùng lại được một công tử nhà họ Lý dẫn theo mà lách vào.
Chỗ ngồi của Ôn Lương bị xếp ở một góc rất khuất. Dù y có đẹp đến mấy cũng khó được ai chú ý.
Thế nhưng có một thứ gọi là "hào quang nhân vật chính" — cho dù Ôn Lương ngồi ở xó xỉnh nào, hào quang đó vẫn sẽ chiếu rọi lên y.
Một lần đánh trống truyền tay đẩy Ôn Lương mơ mơ hồ hồ bước ra giữa đám đông. Y lấy ra cây cổ cầm do hệ thống chuẩn bị sẵn, dưới sự trợ giúp của hệ thống đàn một khúc nhạc uyển chuyển tuyệt đẹp, lập tức làm bừng sáng toàn yến hội, còn thành công thu hút được sự chú ý của Tứ hoàng tử Tạ Cẩm.
Về phần nguyên chủ bị lấn át trong đám người...
Sau một loạt vận xui xẻo, cuối cùng uất ức rời khỏi yến hội, ai ngờ chỉ mấy ngày sau lại truyền ra tin đồn cậu thay thế Ôn Lương gả vào Đông Cung.
Tin đồn lan nhanh như lửa gặp gió, quét sạch danh tiếng của nguyên chủ không còn manh giáp.
Ôn Trì càng nghĩ càng thấy u uất. Cậu là pháo hôi, Tạ Diệp là phản diện. Cặp này mà cùng xuất hiện ở yến hội hoa đào, chỉ sợ tác dụng duy nhất là để nhân vật chính công – thụ vả mặt mà thôi.
Trước khi tiễn Chu công công đi, Ôn Trì cẩn thận thử dò xét:
"Gần đây ta thấy trong người hơi khó chịu, không biết có phải bị cảm rồi không. Nếu đến lúc đó bệnh thật, e là yến hội cũng không đi được."
Chu công công liếc mắt liền nhìn ra tính toán của Ôn Trì, thở dài một tiếng:
"Nếu Ôn công tử thật sự không muốn đi, lát nữa nô tài sẽ về bẩm lại với Thái tử điện hạ."
Ôn Trì vui mừng: "Thật chứ?"
Chu công công liếc cậu một cái sâu xa:
"Không giấu gì công tử, nô tài cũng muốn biết xem, người đầu tiên dám trái lệnh Thái tử điện hạ... sẽ có kết cục ra sao."
Ôn Trì: "......"
-------
Kinh thành – một tửu lâu nào đó.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi đây lại náo nhiệt ồn ào, người ra vào nườm nượp. Những thiếu nữ khoác trên mình tấm sa mỏng nhẹ như khói sương, giống như những con chim họa mi linh hoạt, uyển chuyển giữa đại sảnh, len lỏi khắp các bàn tiệc hoa lệ.
Tầng một sát cửa sổ là các phòng bao, mỗi phòng không lớn nhưng bố trí tinh tế. Sau lớp màn lụa mỏng, có hai cô nương đang gảy đàn tấu nhạc.
Ôn Lương ngồi co quắp trên ghế, khúc nhạc du dương bên tai cũng chẳng giúp được gì cho sự lo lắng của y. Y mím môi, đầu ngón tay siết chặt đến mức móng gần như c*m v** da thịt.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai y.
"Không phải ca ca không muốn giúp ngươi đâu, chỉ là nhà họ Ôn các ngươi xảy ra chuyện như vậy, giờ có nhà nào không xem người Ôn gia như ôn thần mà tránh né?"
Lý Hạo người nồng nặc mùi rượu, cúi sát vào tai Ôn Lương, hơi thở toàn mùi cồn, "Yến hội hoa đào đâu phải loại tiệc mà nhà nhỏ có thể tùy tiện vào, trưởng công chúa và các hoàng tử đều đến, ngươi bảo ta dám dẫn theo thứ vớ vẩn nào sao?"
Ôn Lương sợ đến run rẩy, cố nhịn lại nỗi bất an trong lòng, dịch người sang bên né tránh:
"Lý Hạo ca ca, ngươi giúp ta lần này thôi, đại ân đại đức này, ta khắc cốt ghi tâm."
Lý Hạo cười cợt, thổi một hơi vào tai y: "Thế rồi sao nữa?"
Ôn Lương rùng mình, lại dịch thêm chút nữa, nhưng cũng chẳng tránh nổi tay Lý Hạo vẫn đặt trên vai mình. Trong lòng y rối bời, vành mắt đỏ bừng:
"Sao là sao nữa?"
Lý Hạo mặt mày nhọn hoắt, nụ cười đầy lưu manh, đưa tay bóp lấy cằm Ôn Lương:
"Ngươi sẽ không thật nghĩ cái 'khắc cốt ghi tâm' kia của ngươi đáng bao nhiêu tiền chứ?"
Lực tay hắn rất mạnh, chỉ trong chốc lát đã khiến miệng Ôn Lương méo xệch, má trắng nõn bị bóp ra mấy vệt dấu ngón tay đỏ ửng.
Ôn Lương đau đến nỗi nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, y bất lực và hoảng loạn nhìn gương mặt đỏ gay vì rượu của Lý Hạo.
Thế nhưng y càng khóc, Lý Hạo lại càng cười sung sướng.
"Cầu người thì cũng phải có dáng cầu người," Lý Hạo nói, "ca ca không phải không thể dẫn ngươi đi yến hội hoa đào, chỉ là nếu ta liều bị chửi mắng mà đưa ngươi theo, chẳng lẽ lại không được chút lợi nào sao?"
Hắn dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt Ôn Lương, đang định cúi đầu hôn xuống một cái thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy một thứ lấp lánh lạ thường, hắn lập tức khựng lại, đưa tay giật sợi dây đang đeo trên cổ Ôn Lương:
"Thứ gì đây?"
Ôn Lương chỉ cảm thấy cổ mình bỗng nhẹ hẫng, đến khi phản ứng lại thì viên đá ngũ sắc kia đã nằm trong tay Lý Hạo.
Là viên đá của y!
Sắc mặt Ôn Lương lập tức trắng bệch vì sợ, y lao tới định giật lại viên đá, nhưng sức y quá yếu, không những không cướp được mà còn bị Lý Hạo mất kiên nhẫn đẩy mạnh một cái.
Ôn Lương không kịp đề phòng, ngã đập lưng vào vách gỗ phía sau, một trận đau âm ỉ truyền tới khiến y không kìm được bật khóc nức nở. Y vừa khóc vừa cầu xin:
"Đó là đồ của ta, làm ơn trả lại cho ta được không? Nó rất quan trọng với ta!"
Lý Hạo cầm viên đá soi xét một lượt, bĩu môi:
"Một cục đá nát mà thôi, xem ngươi quý nó đến mức nào."
Ôn Lương nghẹn ngào: "Hu hu hu... Trả lại cho ta..."
Lý Hạo sinh ra trong nhà quyền quý, lại có em ruột cùng mẹ gả vào Đông Cung, sống yên ổn suôn sẻ, đã thấy qua biết bao trân bảo kỳ vật, dĩ nhiên không thèm để mắt tới một cục đá như vậy.
Chỉ là thấy Ôn Lương khóc đến tội nghiệp như thế, trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ, bèn thuận tay bỏ viên đá vào túi áo mình.
Lý Hạo sải bước đi tới trước mặt Ôn Lương, cúi đầu nhìn kẻ đang nước mắt đầy mặt:
"Ta đồng ý dẫn ngươi tới yến hội hoa đào. Còn viên đá vỡ này à, cứ coi như là đồ thế chấp, sau này ngươi lấy cái gì khác tới đổi."