Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 41

Ngày yến hội hoa đào, Ôn Lương dậy từ rất sớm.

Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, quản gia đã cho nghỉ không ít người làm. Trước kia trong viện của y lúc nào cũng có cả đống nha hoàn sai vặt ra vào hầu hạ, giờ thì chỉ còn lại hai ma ma và năm người hầu nhỏ.

Ôn Lương ngồi trước gương đồng, đợi đến khi nha hoàn chải tóc xong mà vẫn chưa hoàn hồn lại.

Y ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.

Y khoác một chiếc áo ngoài trắng muốt, cổ áo viền thêu mây trôi màu lam băng. Một cây trâm ngọc trắng bạc vấn gọn mái tóc đen nhánh.

Ngũ quan của y như vẽ, môi đỏ răng trắng, như đóa bạch liên mọc trên núi, không nhiễm chút bụi trần nào. Chỉ có điều khóe môi hơi mím chặt, thấp thoáng nét bất an.

Y khẽ đưa tay sờ lên cổ mình trống trơn, trong lòng như thiếu mất thứ gì đó. Cảm giác bứt rứt không yên cuồn cuộn trong lồng ngực, chẳng thể nào xoa dịu.

Nha hoàn thấy y nhíu mày liền mỉm cười an ủi: "Thiếu gia hôm nay thật sự rất đẹp."

Ôn Lương khẽ lắc đầu: "Ngươi ra ngoài trước đi."

Nha hoàn vâng dạ một tiếng, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Lương lại nghe thấy tiếng cửa gỗ "két" một cái bị đẩy ra, y lập tức nhíu mày, bực bội gạt mấy món trên bàn trang điểm rơi xuống đất:

"Ta đã bảo ngươi ra ngoài rồi, ngươi điếc hay là cố tình không nghe lời ta?"

Mấy món đồ rơi loảng xoảng xuống đất.

"Ngươi giận dữ với ta như vậy sao Tiểu Lương?" Giọng của Hứa phu nhân vang lên từ phía sau, có vẻ không hài lòng, "Ta là mẹ ngươi, chẳng lẽ không thể đến thăm con trai một chút sao?"

Ôn Lương giật mình quay đầu lại, liền thấy Hứa phu nhân bước vào, phía sau còn có một nha hoàn ôm cổ cầm (đàn cổ).

Y vội vàng đứng dậy: "Mẫu thân, sao người lại đến đây?"

Phu nhân Hứa chạm mũi y một cái, ra vẻ trách nhẹ nhưng giọng điệu lại đầy yêu thương:

"Hôm nay con đi dự yến hội của trưởng công chúa, ta cố ý tới đưa cho con một thứ."

"Thứ gì vậy ạ?" Ôn Lương miệng hỏi, ánh mắt đã lướt tới cây cổ cầm trong tay nha hoàn.

Y nhận ra cây đàn đó — đó là một trong những của hồi môn của mẹ ruột Ôn Trì.

Mẹ Ôn Trì là con gái duy nhất trong nhà, được yêu chiều hết mực. Cây đàn này là cha mẹ bà tốn nhiều tiền mời thợ giỏi làm ra, mà bà cũng vô cùng yêu thích, thường xuyên đàn hát trong sân.

Sau khi bà treo cổ tự vẫn, Ôn Lương chưa từng thấy lại cây đàn đó.

Y từng nghĩ nó bị quản gia bán mất rồi, tìm mấy lần không thấy đành thôi, không ngờ lại do mẹ y cất đi.

Lần nữa nhìn thấy cây đàn, Ôn Lương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Hứa phu nhân thấy nụ cười vui vẻ của y khi chạm vào cây đàn, cũng thấy lòng nhẹ nhõm, bà nắm tay y, giọng chậm rãi dịu dàng:

"Nhà ta giờ gặp biến cố, ta là đàn bà cũng chẳng giúp được gì. Chỉ mong cây đàn này có thể giúp con một tay ở yến hội hôm nay."

Ôn Lương nhìn bà, vành mắt dần ươn ướt: "Nương..."

Phu nhân Hứa hiền từ xoa đầu y: "Cha mẹ chỉ còn lại mình con thôi."

Ôn Lương gật đầu, ôm lấy bà.

Chờ bà và nha hoàn rời đi rồi, Ôn Lương mới ngồi xuống, tỉ mỉ ngắm nghía cây đàn trong tay.

Y thật sự rất thích cây đàn này, nếu không thì đã chẳng nhớ mãi không quên suốt bao nhiêu năm.

Khi nãy vui mừng quá nên không nghĩ nhiều, giờ ngồi lại trầm tĩnh suy xét, y mới sực nhớ — Ôn Trì có lẽ sẽ đi cùng Thái tử tới yến hội hôm nay. Trước kia Ôn Trì từng tìm kiếm cây đàn này rất lâu nhưng không có kết quả, nếu hôm nay y thấy mình đem cây đàn đi...

Ôn Lương chợt chùn bước.

Y biết cây đàn này với Ôn Trì có ý nghĩa lớn nhường nào, chắc chắn Ôn Trì sẽ không tha thứ cho y.

Nghĩ tới đây, Ôn Lương bắt đầu thấy sợ, ngón tay lướt vài cái trên dây đàn, một khúc nhạc lộn xộn vang lên, sau đó y cắn răng ôm đàn bước ra ngoài.

Hai nha hoàn đứng ngoài cửa.

Ôn Lương hỏi: "Mẫu thân ta đi rồi sao?"

Một nha hoàn đáp: "Phu nhân đi được một lúc rồi ạ."

Ôn Lương đưa cây đàn cho nha hoàn kia, dặn dò:

"Mang cái này trả lại cho nương ta, nói với bà là ta đã có cách khác."

Nha hoàn ngơ ngác ôm lấy cây đàn: "Vâng."

Ôn Lương nói xong thì quay người bước vào phòng.

Thế nhưng y chỉ đi được mấy bước đã đột ngột khựng lại. Y do dự trong chốc lát, tựa như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vội vã xoay người chạy ra.

Chỉ thấy nha hoàn kia đang ôm cổ cầm đi ra ngoài.

Ôn Lương gọi lớn:

"Chờ đã!"

Nha hoàn nghi hoặc quay đầu lại:

"Thiếu gia còn dặn gì nữa ạ?"

Ôn Lương th* d*c: "Ta đổi ý rồi, đưa cổ cầm lại cho ta."

Y nhận lấy cây đàn từ tay nha hoàn, không nói không rằng quay người trở về phòng. Y đặt cổ cầm lên bàn trang điểm, vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt mình hiện rõ trong gương đồng – vẻ mặt có hơi dữ tợn, xa lạ.

"Ôn Trì, là ngươi ép ta." Ôn Lương nhìn chằm chằm vào hình ảnh xa lạ kia, thì thào tự nhủ,

"Ngươi đã tuyệt tình với Ôn gia, thì đừng trách ta bất nghĩa với ngươi."

Nếu không phải Ôn Trì đi tố cáo trước mặt Hoàng thượng, nhà bọn họ sao có thể rơi vào hoàn cảnh thê thảm thế này?

So với những gì Ôn Trì đã làm, việc y sử dụng cổ cầm của mẹ Ôn Trì... thì có đáng là gì?

Hệ thống từng nói với y, mẫu thân sẽ đưa cho y một cây cổ cầm tốt trước khi xuất phát. Chỉ cần y mang theo cây đàn này đến yến hội hoa đào, đàn một khúc trước mặt mọi người, thì sẽ lập tức thu hút được sự chú ý của Tứ hoàng tử, từ đó có thể đưa cả nhà họ Ôn thoát khỏi khốn cảnh.

Việc y làm... không chỉ vì bản thân, mà còn vì cả Ôn gia.

Dù bây giờ hệ thống đã bị Lý Hạo cướp mất, y cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này. Y nhất định phải làm theo những gì hệ thống đã sắp đặt.

-----

Yến hội hoa đào được tổ chức trong rừng đào, nhìn quanh chỉ thấy ngập tràn sắc hồng tươi tắn, cảnh sắc đẹp đến nao lòng.

Khi Ôn Lương đi xe ngựa đến nơi cùng với Lý Hạo, trong rừng đã có không ít quan lại quyền quý đến từ sớm. Mọi người tụm ba tụm bảy chuyện trò rôm rả, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù trước kia Ôn Lương từng theo mẫu thân dự không ít yến tiệc lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên y tham gia một buổi tiệc quy mô long trọng đến vậy. Nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp trưởng công chúa cùng các hoàng tử, lòng bàn tay y đã đổ đầy mồ hôi.

Còn có cả Tứ hoàng tử Tạ Cẩm, người mà hệ thống đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần... cuối cùng y cũng được gặp tận mắt rồi.

Tạ Cẩm...

Ôn Lương khẽ gọi tên hoàng tử trong lòng.

Không hiểu sao, trong tim y đột nhiên dâng lên một tia mong đợi mơ hồ, lan dần khắp tứ chi, khiến y bất giác siết chặt bàn tay.

Chỉ mong mọi chuyện sẽ thuận lợi như những gì hệ thống đã nói.

Mang theo hi vọng đến đây không chỉ có mình y.

Lý Hạo thì không mong kết thân với hoàng thân quốc thích, hắn chỉ muốn nhân dịp này làm quen vài vị quan chức có thế lực, để sau này có việc còn dễ nhờ vả.

Sau khi Lý Hạo trò chuyện với một vài người, một gia nhân chạy đến thúc giục, hắn mới dẫn Ôn Lương vào trong.

Trong rừng đào đã được sắp xếp sẵn chỗ ngồi cho từng người. Tùy theo thân phận và địa vị, vị trí cũng khác nhau rõ rệt.

Trưởng công chúa và các hoàng tử ngồi trong những gian lều phía trước, các lều đều là dựng tạm, có màn lụa che nắng, phía sau là những hàng cây đào nở rộ, khiến ai nhìn vào cũng trầm trồ ngưỡng mộ.

Xa hơn một chút là chỗ của những người thuộc hoàng thất, tuy cũng có mái che nhưng đơn sơ hơn rất nhiều. Còn lại đa số khách khứa thì ngồi ngoài trời, "thưởng thức" những cánh đào rơi và cả cái nắng chói chang.

Thân phận của Lý Hạo không cao trong nhóm khách mời, chỗ ngồi cũng bị xếp ở vị trí hẻo lánh nhất. Xung quanh không có cây đào nào che chắn, ánh nắng rọi thẳng xuống khiến Ôn Lương nheo cả mắt.

Y không ngờ yến hội lại được bố trí như vậy. Hôm nay y ăn mặc long trọng, áo cũng mỏng, phơi nắng một lát thì không sao, nhưng ngồi lâu thì quả thực chịu không nổi.

Chưa đến nửa canh giờ, lớp áo trong của y đã bị mồ hôi thấm ướt.

Y đưa tay lau trán, một tay đầy mồ hôi.

Lý Hạo ngồi cạnh thấy vậy, ánh mắt chứa đầy hả hê, xoay mặt sang trêu: "Bắt đầu hối hận rồi à?"

Ôn Lương mím môi, giả vờ không nghe thấy.

"Đã tới đây rồi còn bày đặt thanh cao gì nữa," Lý Hạo cười khẩy, "nếu ngươi chịu không nổi thì nói sớm, ta còn tiện đưa ngươi ra ngoài, đỡ phải mất mặt ở đây."

Ôn Lương lặng lẽ lắc đầu.

Lý Hạo nhìn hắn một lúc, thấy chẳng thú vị gì lại quay sang tìm người khác bắt chuyện.

Ôn Lương lúc này mới chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn dừng lại ở cổ Lý Hạo — nơi đó đang đeo viên đá của y.

Một sợi chỉ đỏ quen thuộc thấp thoáng ẩn hiện trong cổ áo của Lý Hạo.

Ôn Lương nhìn chằm chằm vào đoạn dây đó, cố gắng liên hệ lại với hệ thống, nhưng thử mấy lần đều vô ích.

Hệ thống từng dặn y nhất định phải đeo viên đá ấy bên người, nếu không sẽ không thể kết nối, thậm chí có thể xảy ra những hậu quả khó lường.

Y phải lấy lại viên đá đó càng sớm càng tốt!

Ngay lúc này, bỗng có một tràng xôn xao vang lên ở phía xa, theo sau là tiếng thì thầm phấn khích của một nhóm cô nương.

"Tứ hoàng tử đến rồi!"

"Ta biết ngay năm nay điện hạ sẽ đến mà! Đấy, bị ta đoán trúng rồi nhé!"

"Đã có Tứ hoàng tử, thì chắc chắn như mấy năm trước, Thái tử sẽ không xuất hiện đâu!"

------

Tứ hoàng tử?

Nghe đến ba chữ ấy, tim Ôn Lương như bị ai bóp chặt, đập loạn lên không kiểm soát nổi.

Y cố kìm nén sự phấn khích gần như trào ra khỏi cổ họng, ngẩng đầu nhìn về phía các cô nương đang xôn xao.

Chỉ thấy trong nắng xuân nhẹ như tơ, một bóng dáng cao gầy xuất hiện, là một thanh niên mặc áo xanh nhạt, dưới sự dẫn đường của gia nhân, từ từ đi tới. Chẳng bao lâu sau, một vị quan bụng phệ bước tới bắt chuyện, hai người đứng đó cười nói.

Người kia dáng người nổi bật, vai rộng lưng thẳng, gương mặt tuấn tú bị nắng vàng phủ mờ hơn nửa, thế nhưng khí chất ôn nhã như ngọc tỏa ra từ anh vẫn khiến không ít cô nương, công tử xung quanh lặng thầm rung động.

Ôn Lương ngây người nhìn theo.

Thì ra người đó chính là Tứ hoàng tử...

Thì ra người đó chính là người có số mệnh tương giao tương phụ, phải gắn bó với y cả đời...

Ôn Lương cảm thấy hơi thở mình dần trở nên nóng rực, tim đập rộn ràng như chú nai con sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Y không biết đã phải cố gắng bao nhiêu mới miễn cưỡng đè nén được khát vọng muốn chạy ngay về phía Tứ hoàng tử.

Mãi đến khi Tứ hoàng tử dường như có cảm ứng mà quay đầu lại——

Ánh mắt họ chạm nhau.

Khoảnh khắc ấy, cả thế gian như lặng thinh.

Sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên Ôn Lương tin rằng "nhất kiến chung tình" là có thật.

Còn bên kia, ánh mắt Tạ Cẩm xuyên qua đám đông, rơi thẳng lên người Ôn Lương. Lông mày anh khẽ nhíu lại, gần như không thể nhận ra.

Ánh nhìn của người kia quá mức tr*n tr**, giống như anh là một con mồi bị rình rập, khiến anh cảm thấy khó chịu.

Ngay lúc Tạ Cẩm chuẩn bị thu mắt lại, anh bỗng liếc thấy người đang ngồi cạnh Ôn Lương – chính là Lý Hạo.

Lúc này, Lý Hạo hoàn toàn không nhận ra có người đang nhìn mìnhh, hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt nịnh nọt, nói cười với một ai đó.

Chính khoảnh khắc ấy, Tạ Cẩm bỗng nhiên nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

Bình Luận (0)
Comment