Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 49

Ôn Trì thử mặc y phục của Tạ Diệp, nhưng tiếc là rộng quá, mặc lên người thì lùng thùng, còn có xu hướng tụt xuống khỏi vai cậu.

"Tạ Diệp..." Ôn Trì yếu ớt gọi một tiếng về phía sau bình phong, nhưng vừa dứt lời, cậu mới sực nhớ ra mình gọi nhầm, vội vàng lắp bắp sửa lại: "Thái... Thái tử điện hạ..."

Tạ Diệp hờ hững đáp một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Chuyện gì?"

Ôn Trì kéo nhẹ tay áo rộng thùng thình: "Y phục này hình như không vừa lắm ạ."

Tạ Diệp hỏi: "Không vừa chỗ nào?"

Ôn Trì nhẹ chân nhẹ tay tiến lại gần bình phong, hai tay đặt lên mép, cẩn thận ló nửa cái đầu ra thăm dò phía sau. Lúc này cậu mới thấy được Tạ Diệp đang đứng ngay phía sau bình phong, nhưng lại quay lưng về phía cậu, bóng lưng yên lặng như hòa tan vào vùng tối chưa được ánh sáng chạm tới.

"Y phục này rộng quá, ta mặc không vừa. Hơn nữa màu sắc này..." Ôn Trì khựng lại, cắn răng nói tiếp, "Thái tử điện hạ, người có thể sai người đến Trúc Địch cư lấy y phục của ta không?"

Dù gì đây cũng là thời cổ đại, kiêng kỵ đủ điều. Ôn Trì vốn đã nhát, làm gì dám mặc bộ y phục vàng sáng rực này ra ngoài đi lung tung. Dù là ban đêm, nếu bị ai nhìn thấy, chưa biết chừng lại rước họa sát thân.

Nhưng Tạ Diệp từ chối gọn lỏn: "Không thể."

Nụ cười gắng gượng trên mặt Ôn Trì lập tức đông cứng.

Tạ Diệp lạnh giọng: "Nếu ngươi cho rằng y phục của ta không thích hợp với ngươi, vậy thì cứ ra ngoài tr*n tr**ng cũng được, ta sẽ không can thiệp vào quyết định của ngươi."

Ôn Trì: "..."

Đồ chó thái tử!

Ôn Trì rủa thầm trong lòng, do dự cả nửa ngày cuối cùng vẫn không đủ dũng khí mặc chiếc áo vàng chóe kia, đành treo lại lên bình phong, chỉ mặc mỗi lớp áo lót trắng mà bước ra ngoài.

Tạ Diệp nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền từ từ quay người lại, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống thân hình gầy gò của Ôn Trì, lập tức tối thêm vài phần.

"Sao lại không mặc áo choàng?" Giọng nói của Tạ Diệp hơi khàn, nhưng không khó nghe, ngược lại giống như một chiếc loa trầm đang đi lại vậy.

Ôn Trì gãi đầu, tùy tiện bịa một lý do: "Đa tạ ý tốt của Thái tử điện hạ, chỉ tiếc là tóc ta vẫn còn ướt, sợ làm ướt y phục của ngươi."

Nghe vậy, Tạ Diệp giơ tay vẫy cậu lại: "Qua đây."

Ôn Trì lập tức căng thẳng, nuốt nước bọt một cách lặng lẽ, siết chặt lòng bàn tay, bước tới từng bước nặng nề.

Cậu dừng lại trước mặt Tạ Diệp, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt y đắm chìm giữa ánh sáng và bóng tối.

Tạ Diệp cao hơn cậu rất nhiều, lúc cúi mắt nhìn xuống như một vị thần cao cao tại thượng đang nhìn xuống chúng sinh. Rõ ràng khoảng cách giữa hai người chẳng xa là mấy, nhưng lại như có một hố sâu không thể vượt qua.

Ôn Trì cảm nhận được áp lực, vô thức lùi lại một chút.

Tạ Diệp nhận ra hành động của cậu, ánh mắt càng tối hơn, nhưng không nói gì, chỉ nhàn nhạt bảo: "Xoay người lại."

Ôn Trì không biết Tạ Diệp muốn làm gì, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng nghĩ ngợi một chút vẫn nghe lời quay lưng lại, đưa lưng về phía hắn.

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được một bàn tay chạm lên mái tóc mình.

Động tác của Tạ Diệp rất nhẹ, đầu ngón tay mát lạnh thỉnh thoảng lướt qua tai Ôn Trì.

Không biết có phải ảo giác của cậu không, nhưng hình như trong lòng bàn tay Tạ Diệp có một luồng khí nóng lượn lờ, theo động tác của hắn mà luồn lách giữa những sợi tóc của cậu.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Trì phát hiện tóc mình đã không còn ướt sũng như trước nữa.

Cậu kinh ngạc đến ngây người.

Dù cậu vẫn luôn biết võ công rất thần kỳ, nhưng không ngờ có một ngày Tạ Diệp lại dùng võ công như máy sấy tóc.

Cậu vội vàng đưa tay sờ lên tóc mình, quả nhiên đã gần như khô hết, liền không kìm được mà tấm tắc khen: "Thái tử điện hạ, người giỏi quá!"

Nhưng lời vừa dứt, Ôn Trì lập tức nghẹn họng.

Ánh mắt cậu lệch sang bên, liền thấy bàn tay của Tạ Diệp đang nhẹ nhàng nắm lấy vành tai mình.

Hắn lại còn áp sát rất gần, hơi thở ấm áp phả vào tai và cổ cậu, như một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua da thịt, ngưa ngứa đến mức khiến cậu muốn bật cười.

Ôn Trì âm thầm nghiêng đầu né sang một bên.

"Thái... Thái tử điện hạ..."

"Tai ngươi đỏ thật." Tạ Diệp ngừng động tác, dường như đang dùng ngón tay cảm nhận nhiệt độ nơi vành tai cậu, sau đó kết luận, "Còn nóng nữa."

Ôn Trì: "..."

Gần sát thế này mà không nóng mới là lạ.

Dù Ôn Trì rất kiêng dè Tạ Diệp, nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy xấu hổ và gượng gạo. Mùi đàn hương vương trên người Tạ Diệp như vô hình trộn lẫn vào không khí, bao lấy cậu đến mức chẳng thể thoát ra.

Ôn Trì nghiêng đầu, cố rút vành tai mình khỏi tay hắn.

"Chắc vừa rồi ngâm nước lâu quá, nên có hơi nóng lên." Ôn Trì lúng túng dùng đầu ngón tay cào nhẹ tà áo, nhỏ giọng nói, "Nếu Thái tử điện hạ không có chuyện gì khác, vậy tiểu nhân xin cáo lui trước, ra ngoài hóng gió một chút là được."

Nào ngờ Tạ Diệp hoàn toàn phớt lờ lời cậu vừa nói: "Ngươi muốn ra ngoài hóng gió?"

Ôn Trì chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này, nghe vậy liền chẳng cần suy nghĩ đã đáp: "Phải."

Vừa dứt lời, Tạ Diệp đột nhiên cúi người, dễ dàng bế bổng Ôn Trì lên theo kiểu công chúa.

Ôn Trì bị hành động bất ngờ của Tạ Diệp dọa cho tim đập loạn xạ, lập tức quên luôn phép tắc, luống cuống vỗ vỗ vào vai hắn: "Này, người lại muốn làm gì vậy? Mau thả ta xuống!"

Tạ Diệp vững vàng ôm cậu trong ngực: "Ngươi không phải muốn ra ngoài hóng gió sao? Vậy thì để bản cung thành toàn cho ngươi."

Ôn Trì lập tức cảm thấy bất an, luống cuống nói: "Đợi đã, đợi đã... Ta nói là muốn đi ra ngoài hóng gió cơ mà!"

Tạ Diệp đáp: "Bản cung có thể đi ra ngoài."

Nói xong, hắn ôm cậu sải bước rời khỏi phòng tắm.

Bên ngoài, Chu công công vẫn đang tận tụy canh gác, bỗng thấy Tạ Diệp bế Ôn Trì đi ra thì cũng bị dọa cho giật mình, sau đó vội vã cúi đầu.

Ôn Trì nhìn thấy Chu công công thì đỏ mặt không lý do, dứt khoát nhắm mắt lại coi như không thấy.

Chỉ nghe Chu công công lên tiếng: "Thái tử điện hạ, giờ này đã khuya, có thể chuẩn bị nghỉ ngơi..."

Tạ Diệp cắt ngang: "Ngươi lui xuống nghỉ đi, không cần lo cho bản cung."

Chu công công giật mình: "Nhưng mà thái tử điện hạ..."

Đáng tiếc Tạ Diệp căn bản không cho ông nói hết, ba bước thành hai bước đi xuống bậc thềm, rồi đột nhiên nhún người bay lên không.

Khinh công của hắn cực kỳ xuất sắc, trong đêm bay đi không phát ra bất kỳ tiếng động nào, tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã để Chu công công lại phía sau xa tít.

Có lẽ vì mới tắm xong nên Ôn Trì cảm thấy gió đêm lùa vào mặt khá lạnh, cậu nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng một lúc, nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi mà nghiêng đầu chôn cả khuôn mặt vào lồng ngực của Tạ Diệp.

Ngay tức khắc, cậu rõ ràng cảm nhận được thân thể của Tạ Diệp khẽ cứng lại.

Ôn Trì giả vờ như không phát hiện, càng rúc sâu vào ngực hắn để che chắn gió đêm.

Mà Tạ Diệp dường như cũng nhận ra hành động nhỏ này của cậu, liền tăng thêm tốc độ bay lượn giữa đêm khuya.

Khi Ôn Trì được thả xuống, cậu phát hiện Tạ Diệp đang đứng trên mái một tòa cung điện, mái ngói nghiêng nghiêng kéo dài về phía dưới, bất cẩn một chút là có thể lăn thẳng xuống dưới.

Ôn Trì không biết võ công, đứng trên mái nghiêng như vậy căn bản không vững được, chỉ có thể lấy hết can đảm mà nắm chặt lấy áo trước ngực của Tạ Diệp.

"Thái tử điện hạ, chúng ta lên đây làm gì?" Mặt Ôn Trì bị gió thổi tái nhợt, toàn thân run rẩy, chỉ biết hết sức dụi đầu vào ngực Tạ Diệp, "Nơi này nguy hiểm quá."

Tạ Diệp vòng tay ôm eo cậu, giữ cậu đứng vững: "Ngươi không phải muốn hóng gió sao?"

Nghe vậy, Ôn Trì tức đến bật thốt: "Cho dù ta muốn hóng gió thì cũng không phải là hóng ở đây! Nếu chẳng may ngã xuống, e là đến mạng cũng mất luôn rồi!"

Tạ Diệp bất chợt bật cười, tiếng cười lẫn trong gió đêm nghe có chút hư ảo, nhưng rơi vào tai Ôn Trì thì lại rất êm tai.

Không thể không thừa nhận, dù gã thái tử chó má này đã bị hủy dung, nhưng giọng của hắn thật sự dễ nghe. Nếu ở hiện đại, cái chất giọng trầm khàn kiểu bad boy này chắc chắn đủ khiến đám mê giọng đổ rạp.

Tạ Diệp nói: "Ngươi cứ yên tâm, có bản cung ở đây, sẽ không để ngươi ngã xuống đâu."

Lúc này Ôn Trì hoàn toàn không còn tâm trí thưởng thức giọng hắn, cậu lắc đầu liên tục, ra sức phản đối: "Thái tử điện hạ, ta không muốn hóng gió ở đây, ta muốn xuống dưới, mau đưa ta xuống đi."

Thấy Ôn Trì kiên quyết như vậy, nụ cười nơi khóe môi Tạ Diệp dần dần tắt lịm, hắn nới lỏng cánh tay đang ôm eo cậu, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn xuống thì cứ xuống, bản cung không cản."

"Nhưng ta không tự xuống được..." Ôn Trì hoảng hốt kêu lên, nào ngờ chân phải trượt một cái, cả người nghiêng hẳn sang bên, cậu hoảng sợ túm lấy áo Tạ Diệp: "Tạ Diệp!"

Tạ Diệp lập tức siết chặt tay lại.

Ôn Trì bị kéo ngược trở về trong tình huống hoàn toàn không kịp phòng bị, mặt đập vào ngực Tạ Diệp, hai tay theo phản xạ ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của hắn, cả người như con gấu túi dính chặt không chịu rời.

Chốc lát sau, giọng nói trầm thấp của Tạ Diệp vang lên từ trên đầu: "Bản cung đây."

Ôn Trì bị pha suýt rơi vừa rồi dọa cho hồn bay phách tán, chẳng còn quan tâm đến nỗi sợ Tạ Diệp nữa, chỉ biết ôm chặt lấy hắn. Trong tiếng gió thổi vù vù bên tai, cậu còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

Thình thịch! Thình thịch!

Như thể muốn bật tung ra khỏi lồng ngực.

Lúc này, đầu ngón tay lạnh lẽo của Tạ Diệp lại lần nữa nâng cằm cậu lên, dẫn dắt cậu quay đầu.

"Nhìn đi," Tạ Diệp nói, "Bên đó."

Ôn Trì theo hướng Tạ Diệp chỉ nhìn sang, lúc này mới phát hiện bọn họ đang đứng trên nóc điện cao nhất trong hoàng cung. Dưới chân là cả hoàng cung chìm trong biển đêm mờ mịt, điểm xuyết rải rác ánh đèn như sao, thắp sáng khắp các góc điện.

Từ trên cao nhìn xuống, cảnh tượng thật sự khiến người ta nghẹt thở.

Ôn Trì trước giờ chưa từng thấy khung cảnh nào lớn đến thế, liền ngây người ra, đến mức không hay biết bàn tay đang túm lấy áo Tạ Diệp đã buông ra từ lúc nào. Cậu hơi hé miệng, vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy toàn cảnh hoàng cung." Ôn Trì lẩm bẩm. Cảnh tượng trước mắt như quét sạch nỗi sợ trong lòng cậu, đến mức cậu còn to gan xoay người lại.

Tuy sống ở thủ đô bao nhiêu năm, nhưng cậu chưa từng bước chân vào hoàng cung.

Lúc còn đi học không có tiền cũng chẳng có thời gian, mỗi kỳ nghỉ chỉ toàn đi làm thêm để trả học phí và chi tiêu. Sau này đi làm thì có tiền, lại chẳng có thời gian, ngày nào cũng quay cuồng trong công việc.

Không ngờ lần đầu tiên được đứng từ trên cao ngắm toàn cảnh hoàng cung lại là trong tình cảnh như thế này.

Ôn Trì nhìn đến ngây dại, Tạ Diệp liền buông tay khỏi eo cậu, xoay người ngồi xuống mái ngói.

Đợi đến khi Ôn Trì hoàn hồn, mới nhận ra mình đang đứng trơ trọi giữa gió đêm, còn Tạ Diệp thì ngồi cách đó khoảng hai ba mét, hai chân dài không biết để đâu cho hết.

Ôn Trì hốt hoảng kêu lên: "Tạ Diệp!"

Tạ Diệp quay đầu nhìn cậu, tóc dài đen nhánh bị gió đêm thổi tung, vừa khéo che khuất nửa khuôn mặt đầy vết sẹo, chỉ để lộ nửa bên còn lại đẹp đẽ như tinh linh trong đêm, khiến ánh mắt Ôn Trì không thể rời đi.

"Qua đây." Tạ Diệp khẽ cười, giây phút ấy như muôn đóa hồng đồng loạt nở rộ. Hắn vẫy tay gọi cậu, "Đừng sợ, chỉ cần giữ thăng bằng là được."

Ôn Trì hít mũi một cái, thấy Tạ Diệp chẳng có ý định đến đỡ mình, đành cắn răng, mạnh dạn bước đi.

Nhưng với cậu thì giữ thăng bằng trên mái ngói quả thực là chuyện quá khó, nhất là dưới gió đêm lồng lộng. Cậu dang hai tay, lảo đảo đi được hai ba bước, kết quả trượt chân, cả người lăn xuống.

Ôn Trì lăn lông lốc dọc theo mái hiên, lăn đến choáng váng đầu óc, đến cuối cùng thì cả người cậu trực tiếp rơi khỏi mái nhà—

Thân thể cậu nặng trĩu rơi xuống, tim đập kịch liệt như muốn phá tung lồng ngực.

Cậu há miệng định kêu cứu, nhưng cơn gió lạnh ào ào ập vào miệng khiến cậu không thể phát ra một tiếng.

Ôn Trì tuyệt vọng.

Nước mắt hoảng loạn trào ra, cậu nhìn mông lung lên phía trên, đã từng nghĩ ra đủ loại cách chết cho bản thân, nhưng dù thế nào cũng không ngờ lại là chết do rơi từ trên mái xuống.

Lờ mờ trong tầm mắt, cậu thấy bóng Tạ Diệp hiện lên ở rìa mái ngói, hắn cúi đầu nhìn cậu đang rơi, rồi nghiêng người nhảy theo xuống dưới.

Bình Luận (0)
Comment