Ôn Trì tuyệt vọng nhắm chặt mắt, lặng lẽ chờ đợi cái chết đến gần.
Cậu cảm giác cơ thể mình đang rơi ngày một nhanh hơn, e là chẳng bao lâu nữa sẽ như tấm kính vỡ tan tành đập xuống đất. Chỉ là không biết nếu ngã đến mức da tróc thịt bong thì có đau không.
Cậu sợ đau, cũng sợ cái chết nếu nó quá đỗi đau đớn.
Nhưng nếu cái chết chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, thì có lẽ cậu sẽ không còn sợ hãi đến vậy.
Chỉ là, ngay trước khi chết, Ôn Trì vẫn không kìm được, gắng sức mở mắt ra lần nữa. Cậu muốn nhìn Tạ Diệp thêm một lần cuối.
Nào ngờ vừa nhìn, cậu đã thấy Tạ Diệp — hắn chẳng hiểu bằng cách nào đã đuổi kịp đến phía trên cậu trong thời gian ngắn như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể túm lấy tay cậu.
Gió dữ dội quật vào người Tạ Diệp, tóc và vạt áo hắn tung bay trong gió, gương mặt tái nhợt không có lấy một biểu cảm, chỉ có đôi mắt phượng kia như đang nhìn xoáy sâu vào Ôn Trì, như thể muốn hút cả linh hồn cậu đi.
Ôn Trì ngây người nhìn gương mặt hắn, đột nhiên trong lòng bùng lên một khát vọng sống mãnh liệt đến kinh người.
"Tạ Diệp! Cứu ta!" Ôn Trì giãy giụa hết sức, vẫy tay cố bắt lấy bàn tay đang vươn về phía mình, "Cứu ta với!"
Tốc độ rơi của cậu rất nhanh, nhưng tốc độ Tạ Diệp đuổi theo lại càng nhanh.
Ôn Trì nhìn thấy tay mình sắp chạm tới đầu ngón tay của Tạ Diệp, nào ngờ khoảnh khắc kế tiếp, Tạ Diệp đột nhiên nghiêng người, tránh khỏi tay cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Trì như bị điểm huyệt, chỉ biết trân trân nhìn bàn tay mình cách tay Tạ Diệp càng lúc càng xa, nỗi sợ trong lòng như muốn phá toang thân thể cậu.
Hết rồi.
Có lẽ đây chính là số mệnh của cậu.
Ôn Trì lại một lần nữa nhắm mắt, khi cậu cảm giác mình sắp chạm đất, thì đột nhiên có một bàn tay siết chặt lấy eo cậu, sức lực quen thuộc ấy mạnh mẽ xoay người cậu lại giữa không trung.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bên tai Ôn Trì đã vang lên một tiếng "rầm" thật lớn, hai người rơi xuống đám tán cây rậm rạp.
Tiếp sau đó là một tràng rắc rắc — tiếng cành cây bị gãy.
Không phải mặt đất cứng rắn chào đón cậu, mà là một đám cây to cao um tùm.
Ôn Trì được Tạ Diệp ôm chặt trong ngực, cả hai xuyên qua từng tầng cành lá dày đặc.
Cậu cảm giác những cành lá ấy như roi quật lên người Tạ Diệp, còn bản thân cậu thì chẳng bị quất trúng chút nào. Cậu rúc mặt vào ngực hắn, toàn thân run lẩy bẩy vì hoảng sợ quá độ.
Đến cuối cùng, cậu nghe thấy một tiếng động trầm đục.
Họ rơi xuống đất rồi.
Nhưng cái cảnh thân thể nát bấy mà Ôn Trì tưởng tượng không xảy ra. Cậu chẳng bị mất tay cụt chân, thậm chí không bị thương chút nào, chỉ là hơi thở dồn dập, ngực phập phồng như cái bễ hỏng.
Trước mắt cậu tối sầm vài giây, rồi mới từ từ mở ra. Cậu lập tức ngẩng đầu khỏi lòng Tạ Diệp, lúc này mới nhận ra mình đang đè lên người hắn.
Xung quanh tối om, chỉ có ánh trăng mỏng rọi xuống từ bầu trời, khiến Ôn Trì miễn cưỡng nhìn rõ khung cảnh quanh mình.
"Tạ Diệp, Tạ Diệp, người không sao chứ..." Giọng Ôn Trì run run, mang theo cả âm mũi của tiếng khóc. Cậu vội bò khỏi người hắn, tay run rẩy nâng hắn dậy, "Xin lỗi, đều là lỗi của ta... Tại ta rơi xuống, ta xin lỗi..."
Nói đến đây, Ôn Trì ngửi thấy mùi máu nồng nặc xộc tới.
Cậu cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện cổ và tay Tạ Diệp loang lổ máu. Chỉ là áo hắn màu đen, khó mà nhận ra toàn bộ thân trên có bị máu thấm đẫm hay không.
Tạ Diệp lúc này nhắm mắt, mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Tạ Diệp..." Ôn Trì không kìm được bật khóc nức nở, nỗi đau xé ngực khiến cậu nghẹt thở. Cậu lảo đảo đứng lên, cố gắng cõng hắn trên lưng, "Người chịu đựng một chút, ta đưa ngươi đi tìm Chu công công..."
Tay cậu vừa chạm vào áo hắn thì cảm giác được vải áo đã sũng nước, đầu ngón tay đều là cảm giác ẩm ướt dính nhớp.
Dù không nhìn, cậu cũng biết tay mình đã toàn là máu.
Ôn Trì gắng sức cõng Tạ Diệp đi được hai bước, nhưng chân cậu run bần bật, không đứng vững nổi, cả người cùng Tạ Diệp ngã sang bên.
Cả hai đổ nhào xuống bãi cỏ.
Ôn Trì lồm cồm bò dậy, nhìn Tạ Diệp nằm bất động bên cạnh, trong lòng như có một bàn tay siết chặt lấy cổ, khiến mỗi lần hít thở đều cực kỳ khó khăn.
"Tạ Diệp..." Ôn Trì vừa gọi vừa bò tới.
Cậu thấy trên gương mặt trắng trẻo của Tạ Diệp có lấm tấm máu sẫm, dưới ánh trăng nhợt nhạt nhìn như một đóa hoa địa ngục nở rộ, càng làm nổi bật những vết bỏng trên mặt hắn thêm phần quỷ dị.
Ôn Trì khẽ chạm tay lên mũi hắn, sau khi cảm nhận được một tia hơi thở yếu ớt, cậu mới nhẹ nhõm phần nào, định tiếp tục cõng hắn lên.
Nào ngờ vừa quay lưng lại, đột nhiên có một đôi tay vòng lên lưng cậu.
Ôn Trì hoàn toàn không kịp phản ứng, bị kéo ngược trở lại, ngã vào một lồng ngực rắn chắc, đôi tay kia lập tức siết chặt eo cậu, khóa cậu trong lòng.
Toàn thân Ôn Trì cứng đờ, đầu óc tê dại, cậu ngơ ngác nhìn lên bầu trời chỉ treo một vầng trăng lưỡi liềm nhợt nhạt.
Một lúc lâu sau, cậu mới hoàn hồn.
"...Tạ Diệp?" Ôn Trì dè dặt cất tiếng, "Người tỉnh rồi?"
Tạ Diệp khẽ "ừ" một tiếng, giọng nói nghe có phần yếu ớt.
Ôn Trì sực nhớ ra mình vẫn còn đang đè lên người hắn, vội vàng giãy dụa muốn ngồi dậy: "Người không sao chứ? Ta cõng người về..."
Lời còn chưa dứt, cậu đã cảm thấy vòng tay đang ôm lấy eo mình bỗng siết chặt lại, khóa chặt hơn nữa. Cùng lúc ấy, Tạ Diệp khẽ nói bên tai cậu: "Chỉ cần ngươi đừng lộn xộn, bản cung liền không sao."
Ôn Trì: "..."
Nghe hắn nói vậy, Ôn Trì lập tức cứng đờ, sợ nếu mình cử động sẽ vô tình làm hắn bị thương thêm.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế chồng lên nhau, nằm trên bãi cỏ.
Không bao lâu sau, Ôn Trì bắt đầu không chịu nổi nữa. Hiện tại cậu hoàn toàn nằm đè lên người Tạ Diệp, chẳng có điểm tựa nào, tức là toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt trên người hắn.
Thế nhưng Tạ Diệp lại bị thương nặng đến vậy...
"Tạ Diệp, người thấy khá hơn chưa?" Ôn Trì vừa dè dặt lên tiếng vừa nhẹ nhàng dịch người sang bên cạnh, "Chúng ta vẫn nên mau chóng quay về, người bị thương nặng lắm, lại còn chảy nhiều máu như vậy..."
Tạ Diệp vẫn giữ giọng điệu nhàn nhạt: "Bản cung không sao."
Ôn Trì thừa dịp Tạ Diệp không để ý, nhanh chóng gỡ tay hắn ra rồi lăn khỏi ngực hắn, sau đó liền xoay người định nâng hắn dậy cõng về.
Thế nhưng Tạ Diệp lại không để cho cậu có cơ hội ấy, mạnh mẽ kéo cổ tay Ôn Trì, kéo cậu trở lại lòng mình.
Ôn Trì đè lên người hắn, thật sự là vừa tức vừa sốt ruột. Cậu muốn bật dậy, nhưng Tạ Diệp đã rút kinh nghiệm từ lần trước, giữ chặt cổ tay cậu không buông.
"Tạ Diệp!" Ôn Trì giận dữ nói, "Lúc này không phải là lúc người giở trò!"
Tạ Diệp trông vẫn còn yếu ớt, nhưng đôi mắt đen nhánh dưới ánh trăng lại đẹp tựa mã não, chăm chú nhìn cậu: "Ngươi định cõng bản cung về thế nào?"
Ôn Trì khựng lại, rõ ràng bị câu hỏi ấy làm khó.
"Nơi này không phải Đông cung, mà là phía sau ngự hoa viên. Nếu như bị người khác trông thấy, ngươi tính giải thích ra sao?"
"Nhưng..." Ôn Trì lúng túng, "Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn người chết được."
Tạ Diệp thở dài: "Bản cung sẽ không chết."
Ôn Trì còn muốn nói thêm thì lại nghe hắn bảo: "Lại đây một chút."
Nghe vậy, Ôn Trì hơi ngơ ra, tuy không rõ hắn định làm gì, nhưng vẫn rướn người lại gần theo bản năng.
Lại gần, cậu lập tức cảm nhận mùi máu tanh càng lúc càng nồng, cứ như Tạ Diệp vừa ngâm mình trong vũng máu suốt mấy ngày đêm.
Điều kỳ lạ là, cái mùi tanh nồng ấy lại không hề ghê tởm như Ôn Trì tưởng, ngược lại còn mang theo một tia ngọt nhẹ mơ hồ, giống như có sinh mệnh, không ngừng chui vào mũi cậu một cách sốt ruột.
Ôn Trì cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng so với thương thế của Tạ Diệp trước mắt, cảm giác kỳ lạ này lập tức bị cậu gạt ra sau đầu.
"Nhìn bản cung." Ánh mắt Tạ Diệp chưa từng rời khỏi người Ôn Trì, hắn mở miệng nói: "Ngươi xem bản cung giống sắp chết sao?"
Ôn Trì vội vã tập trung lại, cẩn thận nhìn kỹ cổ và mặt Tạ Diệp, rồi liền kinh ngạc phát hiện làn da hắn đang từ từ hút sạch máu tươi.
Chỉ trong chốc lát, da hắn lại trở nên mịn màng trắng trẻo, dưới ánh trăng hiện lên sắc ngọc lạnh dịu nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, Ôn Trì sững người, nói không nên lời. Cậu mở to mắt nhìn thật lâu, rồi mới chợt nhớ ra...
Phải rồi, đêm hôm đó...
Tạ Diệp đã dùng chính máu của mình để chữa thương cho cậu. Cậu vẫn tưởng máu hắn chỉ có tác dụng chữa trị, không ngờ còn có thể tự chữa cho chính hắn.
Ôn Trì vô thức sờ vào áo hắn, phát hiện chỗ máu đẫm ban nãy đã khô từ lúc nào không hay.
"Người... sao lại như vậy..." Ôn Trì không biết mình nên mừng hay nên kinh ngạc, cậu cảm thấy đầu óc như bị nhét đầy những điều không thể hiểu nổi, sắp nổ tung đến nơi. Cậu rất muốn bình tĩnh lại để nghĩ thông suốt, nhưng càng cố lại càng rối trí.
Cậu không nhận ra cảm xúc mình đang thay đổi. Cậu chỉ cảm thấy thân thể mình mỗi lúc một nóng lên, như có một quả cầu lửa đang chạy loạn trong người.
Ánh mắt cậu trở nên mơ màng, không rời khỏi người Tạ Diệp: "Máu của người thật thơm..."
Tạ Diệp nhận ra sự thay đổi của cậu, hắn hơi sững lại, rồi buông cổ tay Ôn Trì ra.
"Ôn Trì."
Ôn Trì như chẳng nghe thấy tiếng gọi, cậu kéo áo lót vốn đã lỏng lẻo xuống thấp hơn, để lộ lồng ngực trắng ngần như sữa. Cậu ghé sát lại, bò lên người Tạ Diệp, như một chú chó con khẽ ngửi cổ và mặt hắn.
"Tạ Diệp, người thơm quá..." Ôn Trì lẩm bẩm, ánh mắt cậu mơ màng, ngây dại trôi dạt khắp thân thể Tạ Diệp.
Tạ Diệp vẫn nằm yên không động, tuy hắn có thể tự lành vết thương, nhưng quá trình ấy tiêu hao thể lực rất lớn, khiến giờ hắn không đứng dậy nổi, chỉ còn tay là còn cử động được.
"Ôn Trì." Tạ Diệp lại như thường lệ, nắm lấy cằm cậu, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt trống rỗng ấy, "Ngươi tránh xa bản cung một chút."