Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 51

"Tạ Diệp! Ngươi mau ra đây cho ta!" Giọng phụ nữ điên loạn vang vọng theo gió, "Đừng tưởng ngươi trốn là ta không tìm được ngươi! Trừ phi cả đời này ngươi không bước ra ngoài nữa!"

Tạ Diệp khi ấy mới tám tuổi, cơ thể gầy yếu co rút lại thành một khối, trốn sau một bụi rậm, hai tay ôm chặt lấy đầu.

Lúc này đang chạng vạng, mây lửa đỏ rực giăng ngang bầu trời, ánh chiều tà rơi xuống người Tạ Diệp, miễn cưỡng hòa lẫn với đám cỏ dại cao ngang nửa người.

Hắn không ngẩng đầu, chỉ vểnh tai lên lắng nghe.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân của người phụ nữ kia dần tiến lại gần, có vẻ sau khi lượn lờ một hồi mà không thấy bóng hắn đâu, bà ta lại quay sang hướng khác tiếp tục tìm kiếm.

Dù cách xa đến mấy, hắn vẫn có thể nghe thấy giọng nói the thé của người đàn bà ấy, tựa như móng tay cào trên mặt bàn gỗ, mang theo thứ âm sắc khàn khàn, gọi tên hắn từng tiếng một.

Đôi mắt Tạ Diệp trừng to, vô hồn nhìn xuống đất.

Có lẽ hôm nay hắn lại phải qua đêm ngoài trời. Chỉ cần người đàn ông kia không có ở nhà, người phụ nữ ấy sẽ như phát điên mà hành hạ hắn. Dù hắn cũng rất ghét người đàn ông kia, nhưng chưa bao giờ hắn lại mong ông ta quay về như lúc này.

Đúng lúc ấy, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.

"Ngươi bị thương rồi, máu chảy nhiều lắm." Người nọ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, lo lắng nghiêng đầu nhìn, "Ta đưa ngươi đi tìm đại phu nhé? Băng bó lại vết thương một chút đã."

Nói rồi, người kia đứng dậy, định kéo hắn theo.

Thế nhưng khi bàn tay ấy lần thứ hai chạm đến người hắn, nó lại xuyên thẳng qua thân thể hắn.

Người kia khựng lại, sững sờ rồi cuống cuồng nhảy dựng lên: "Sao lại thế này? Vừa nãy ta rõ ràng chạm được vào ngươi mà, sao giờ lại không được nữa?!"

Tạ Diệp đã sớm quen với mấy lời lẩm bẩm của người đó. Hắn không biết người kia là người hay là ma, chỉ biết ngoài hắn ra, không ai nhìn thấy hay nghe thấy y.

Ban đầu người kia chỉ nhìn được, không chạm được. Nhưng dạo gần đây không hiểu vì sao, người đó thỉnh thoảng sẽ biến thành thực thể, ví như vừa rồi còn có thể vỗ nhẹ lên vai hắn.

Chỉ là trạng thái đó rất ngắn ngủi.

Tạ Diệp muốn được yên tĩnh một lát, nhưng người kia quá lắm chuyện, cứ ríu rít bên tai hắn không ngừng.

"Ngươi tránh ra." Tạ Diệp rốt cuộc không chịu nổi, ngẩng đôi mắt phượng lên, lạnh lùng nhìn người kia mặt mày hốt hoảng, "Ta không cần đại phu."

Người nọ nói: "Nhưng ngươi đang chảy máu..."

"Ta không cần đại phu." Hắn lặp lại.

"Ngươi còn có vết thương, phải băng bó lại."

Tạ Diệp nhìn chằm chằm y, gằn từng chữ một: "Ta – không – cần – đại – phu."

Người kia im bặt.

Tạ Diệp cụp mắt, tiếp tục nhìn xuống mặt đất, không để ý tới y nữa.

Quả thực hắn đang chảy rất nhiều máu, vì khắp người đều là vết thương. Người phụ nữ kia ngày này qua ngày khác hành hạ hắn, khiến cơ thể hắn gần như chẳng còn chỗ nào lành lặn.

Mà lý do khiến bà ta dám hành xử tàn nhẫn đến vậy, là vì bà biết hắn có năng lực tự hồi phục rất mạnh. Dù có người đâm một dao thẳng vào ngực hắn, chỉ cần hắn yên tĩnh nằm nghỉ một lát, miệng vết thương cũng sẽ khép lại.

Tuy năng lực phục hồi mạnh mẽ, nhưng nỗi đau trong quá trình lành lại là có thật. Cảm giác da thịt bị lưỡi dao sắc lạnh cắt rách rồi nhanh chóng kéo liền lại giống như một con dao cùn cứa chậm rãi vào tim hắn.

Lạ thay, càng bị thương nhiều, hắn lại càng quen với cảm giác đau đó.

Mỗi lần bị thương, cơ thể hắn như có ý thức riêng, điên cuồng chữa lành những vết rách gớm ghiếc kia. Chính cơn đau thấu tận xương tủy ấy khiến hắn cảm nhận được rõ ràng nhất rằng hắn – vẫn – còn – sống.

Tạ Diệp ngồi trong đám cỏ chưa bao lâu, vết thương trên người đã lành gần hết, ngay cả những vệt máu lớn loang lổ trên áo cũng bị da hắn hấp thụ sạch sẽ.

Người kia tròn mắt nhìn cảnh tượng ấy, thốt lên kinh ngạc: "Trời ơi, ngươi sao thế? Máu trên áo ngươi biến mất rồi..."

Tạ Diệp vẫn không đoái hoài đến y, đứng dậy, bước nhanh về phía ngược lại nơi người phụ nữ kia vừa đi.

Không lâu sau, hắn tới một cái hang trong núi.

Hắn thường xuyên trốn người đàn bà kia tại đây, nên sớm đã chuẩn bị sẵn một ít đồ dùng sinh hoạt.

Người kia bám theo vào hang, dù hắn đã nằm xuống tấm chiếu, y vẫn cứ tự nhiên như ở nhà mà ngồi thụp xuống bên cạnh, thao thao bất tuyệt.

"Tiểu tử, ca dạy ngươi vài chiêu võ công nhé." Y lại nằm bò ra sát mép chiếu, mắt sáng rực nhìn hắn, "Ca lợi hại lắm, dạy ngươi vài chiêu phòng thân, khỏi bị con mụ điên kia đánh đến thảm như vậy."

Có lẽ bị làm phiền quá mức, Tạ Diệp cuối cùng cũng mở mắt, đôi đồng tử đen lạnh lẽo nhìn chăm chú vào người kia.

Lần đầu tiên hắn quan sát kỹ như vậy, mới phát hiện giữa hai hàng mày của người nọ có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu, đôi mắt hạnh lúc nào cũng mở to tròn xoe, môi thì mỏng, nhưng lại rất thích luyên thuyên.

Tạ Diệp hỏi: "Ngươi võ công cao cường thật sao?"

"Dĩ nhiên! Không thì ta dám khoác lác thế này à?" Y nhếch môi đắc ý, vỗ ngực khoe khoang, "Một mình ta chấp năm sáu tên cũng không thành vấn đề, bay lên mái nhà đi trên tường cũng là chuyện thường."

Tạ Diệp lạnh nhạt nói: "Ngươi võ công có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ."

Người kia sững lại: "Ờ ha..."

Rồi đôi mắt hạnh kia bỗng mất đi thần sắc, y ôm gối ngồi bên chiếu, vẻ mặt mất hồn mất vía.

Ban đầu Tạ Diệp cứ tưởng y đang khoác lác, sau này hắn mới biết y không hề nói dối. Không những y có thể phi thân, mà còn có thể đứng bất động trên mái nhà.

Mái nhà ấy cực kỳ không vững, hai bên mái dốc trượt xuống, chỉ có đúng một thanh xà ngang ở giữa đủ chỗ cho vài con chim đậu...

Nhưng người kia lại đứng vững vàng ngay chính giữa sống mái, đứng thẳng bất động, không nhúc nhích.

Lúc đó Tạ Diệp đang ở dưới sân, lặng lẽ giúp hai tiểu nha hoàn phân loại dược thảo.

Ngay khoảnh khắc ấy, người phụ nữ kia điên điên dại dại lao ra khỏi phòng. Mắt bà đỏ quạch, cả khuôn mặt lại trắng bệch như tờ giấy, trông chẳng khác gì một hồn ma chỉ xuất hiện trong đêm.

Trong tay bà cầm theo một chiếc gối, sải ba bước dài gộp thành hai rồi bất ngờ ấn Tạ Diệp xuống đất, không nói một lời đã lấy gối đè lên mặt hắn.

Hai nha hoàn chứng kiến liền hét lên một tiếng kinh hãi, vừa la vừa bò lùi ra phía sau.

"Ngươi sớm đã nên chết rồi, ngươi không nên xuất hiện trên cõi đời này, ngươi là một con quái vật mê hoặc lòng người." Người đàn bà nghiến răng nghiến lợi, đè chặt chiếc gối, vừa cười vừa khóc, vừa mắng mỏ không ngừng.

"Không, nhà họ Hoa đều là quái vật, ngay cả ta cũng giống ngươi, cũng là một con quái vật. Đợi ngươi chết rồi, ta sẽ đi theo ngươi, có người bầu bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng tốt."

Tạ Diệp bình tĩnh nằm trên mặt đất, thản nhiên tiếp nhận cái chết đang đến gần, giống như mọi lần trước đây.

Nhưng lần này có điều khác biệt—có người đang khóc bên tai hắn, khóc đến thảm thiết vô cùng.

Người đó dường như muốn kéo bà ta ra, nhưng vì không có thực thể, không thể chạm vào cả bà lẫn hắn.

Hắn ta hoàn toàn tuyệt vọng, vừa khóc vừa kêu gọi Tạ Diệp đẩy bà ra, vừa khóc vừa van xin Tạ Diệp phải sống sót.

Khóc đến cuối, âm thanh cũng khàn đặc, tuyệt vọng cùng cực.

Tạ Diệp vốn đã định cứ thế chết đi, nhưng khi nghe được tiếng khóc ấy, lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra ý niệm phản kháng lại người phụ nữ kia.

Hắn gắng sức đẩy bà ta ra, nghe được một tiếng "phịch" nặng nề vang lên khi bà ta ngã xuống đất, hai tiểu nha hoàn sợ đến hồn vía lên mây vội vã chạy tới đỡ bà ta dậy.

Hắn mở mắt, dưới ánh nắng chói chang, người kia—nam nhân có nốt ruồi đỏ ở giữa trán—cúi người quỳ bên hắn, đang khóc đến thở không ra hơi.

Gương mặt đó dần mờ đi trong ký ức, nhưng trong khoảnh khắc này lại trở nên rõ ràng...

Cuối cùng, gương mặt ấy trùng khớp với khuôn mặt của Ôn Trì.

Không lâu trước đó, Ôn Trì còn khóc thảm đến mức khiến người ta không đành lòng. Dù hiện tại đã ngừng khóc, đôi mắt kia vẫn đỏ hoe, mơ màng nhìn hắn, cứ thế dụi dụi vào người hắn như một con chó con đang tìm kiếm hơi ấm.

Tạ Diệp nằm thêm một lúc, cảm thấy sức lực trong cơ thể dần quay lại.

Hắn im lặng đẩy Ôn Trì ra, nhưng cậu lại như một con chó nhỏ sán tới, thậm chí càng làm quá hơn, dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, chôn mặt vào hõm cổ hắn, dè dặt l**m một cái.

Tạ Diệp khựng lại, giọng trầm xuống: "Ôn Trì, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?"

Chỉ cần Ôn Trì còn một chút tỉnh táo, cậu nhất định sẽ nhận ra trong giọng hắn có sự lạnh lùng.

Nhưng lúc này đầu óc cậu đã rối như mớ bòng bong, hoàn toàn không rõ cơ thể mình xảy ra chuyện gì, như bị trúng tà, không thể dứt khỏi hương thơm ngòn ngọt thoảng qua trong máu hắn.

"Sao trong máu ngươi lại có mùi thơm vậy?" Ôn Trì lại dính sát lấy hắn, không ngừng ngửi, còn dè dặt l**m thêm một cái nơi cổ hắn, thì thào nói, "Thơm quá."

Cậu vừa dứt lời, liền bị Tạ Diệp bóp cằm.

Lần này Tạ Diệp không kiêng dè gì, lực tay khiến Ôn Trì đau đến nhíu mày, đôi mắt hạnh phủ đầy sương mù: "A, đau quá..."

"Xem ra là ta đánh giá ngươi quá cao rồi." Tạ Diệp nhìn thẳng vào cặp mắt đã mất hết thần trí của cậu, trong giọng mang theo vài phần bất đắc dĩ,

"Không chỉ không biết khinh công, đến cả khả năng tự khống chế cơ bản cũng chẳng có, ngươi thật giống tên hoàng đế kia, dễ lừa đến nực cười."

Hắn vốn chỉ muốn thử dò xét Ôn Trì một chút, không ngờ Ôn Trì lại thật sự không biết võ công.

Nhưng người kia...

Rõ ràng người kia có khinh công rất giỏi...

Tạ Diệp đang mải nghĩ ngợi, chợt cảm thấy cằm nhói lên—khi hoàn hồn lại thì phát hiện Ôn Trì không biết từ lúc nào đã bò lên người hắn, hai tay hai chân ôm chặt lấy hắn, còn há miệng cắn một cái vào cằm hắn.

Tạ Diệp: "..."

Ôn Trì vừa cắn xong liền buông ra, cười khì khì, lại dè dặt dùng đầu lưỡi l**m l**m nơi vừa bị cắn. Cậu hành động rất nhẹ nhàng, l**m một lúc thấy Tạ Diệp mặt không đổi sắc, đột nhiên lại mổ lên môi hắn mấy cái như gà mổ thóc.

Cách Ôn Trì hôn chẳng có kỹ thuật gì—chỉ biết l**m, rồi lại cắn, lặp đi lặp lại vài kiểu như thế.

Ấy vậy mà chỉ cần từng ấy động tác đã đủ khơi dậy lửa nóng trong cơ thể Tạ Diệp.

Hắn ôm eo Ôn Trì, ngay lúc cậu lại mơ mơ màng màng muốn hôn lên môi hắn lần nữa, liền bất ngờ lật người, đè cậu xuống dưới.

Biến cố xảy ra khiến Ôn Trì bừng tỉnh trong một thoáng, ánh mắt mờ mịt lập tức thay bằng hoảng loạn và bối rối, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng đã bị Tạ Diệp chặn lại bằng một nụ hôn mãnh liệt.

Tạ Diệp dùng đầu gối đè lên hai chân Ôn Trì, một tay ấn chặt hai tay cậu l*n đ*nh đầu, tay còn lại âm thầm luồn đến thắt lưng.

Ôn Trì chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, khi vạt áo bị vén lên liền lộ ra vùng bụng và lồng ngực trắng như sữa, dưới ánh trăng càng thêm chói mắt.

"Thái... Thái tử điện hạ..." Ôn Trì th* d*c, mơ hồ hỏi, "Ta bị gì vậy? Vừa rồi ta bị làm sao..."

Cậu chậm chạp nhận ra điều bất thường, cảm giác bản thân đang mất kiểm soát cả ý thức lẫn cơ thể. Cậu muốn tỉnh táo lại, nhưng não như đang chìm xuống đáy vực.

Cho đến khi có thứ gì đó xâm nhập—

Cậu hoàn toàn tỉnh táo lại. Tỉnh táo trong cơn đau.

Bình Luận (0)
Comment