Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 62

Ôn Trì bị nhốt ở đây đã bốn ngày.

Đột nhiên không còn phải dậy sớm ăn sáng, rồi cùng Lâm tướng quân ra ngoài làm việc như trước, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, thậm chí còn có thể ngủ nướng.

Tuy hơi áy náy vì đang "nghỉ phép hưởng lương", nhưng nghĩ lại thì đây là bị bắt buộc nghỉ ngơi, cậu lại thấy dễ chịu hơn chút.

Phải công nhận là đồ ăn ở đây khá ổn — bữa sáng là bánh kẹp thịt đặc sản Tấn Châu ăn cùng canh mì, trưa và tối thì cố định một món mặn một món canh với cơm trắng đầy đĩa, thỉnh thoảng còn đổi món cho đỡ ngán.

Dù ba bữa có thể bị trễ chút, nhưng chưa bao giờ bị bỏ bữa.

Bốn ngày nay, hai người đàn ông bắt cậu tới đây thay phiên nhau mang cơm tới.

Ôn Trì có ý gợi chuyện nên biết được hai người đó tên là Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện, là anh em ruột cách nhau ba tuổi.

Cả hai có vài nét giống nhau, chỉ là anh — Lưu Đại Đức — hơi thấp gầy, còn em — Lưu Đại Thiện — thì cao to hơn chút, nên cũng dễ phân biệt.

Tuy cặp anh em này gần như "có cầu tất ứng" với Ôn Trì, nhưng về một số chuyện thì lại cực kỳ cảnh giác.

Chiều hôm ấy, sau khi ăn tối xong, Ôn Trì tranh thủ lúc Lưu Đại Thiện đến dọn khay thì vô tình hỏi:

"À, Đại Thiện này, rốt cuộc mấy người định giam ta đến bao giờ thế? Nếu là muốn tiền, thì ta viết thư cho đại ca ta là được mà, đảm bảo ảnh gửi tiền tới liền."

Lưu Đại Thiện đang thu dọn chén đũa, nghe thế lập tức sầm mặt lại, hung dữ trừng Ôn Trì một cái, gằn giọng: "Ngươi hỏi lắm thế làm gì?"

Ôn Trì ngồi ngay ngắn bên bàn, gãi đầu cười xòa:

"Ta cũng chỉ đang nghĩ cách giải quyết thôi mà, cứ kéo dài kiểu này cũng không hay, huống hồ ta ăn uống ngủ nghỉ nhờ các huynh, lại còn bắt mấy huynh như người hầu rửa bát dọn bàn, ta thấy áy náy lắm."

"..."

Lưu Đại Thiện đang chuẩn bị "làm người hầu" giùm Ôn Trì khựng tay lại, bỗng cảm thấy như có mũi tên bắn trúng ngay tim.

Ôn Trì thấy anh ta im lặng đen mặt, biết ngay hai anh em này giữ mồm giữ miệng rất kín, đành im lặng theo.

Đợi đến khi Lưu Đại Thiện dọn xong mâm bát, chuẩn bị quay người rời đi, Ôn Trì mới lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngập:

"À đúng rồi, Đại Thiện, quyển truyện hôm qua huynh đưa ta đọc xong rồi. Lúc nào rảnh mang cho ta quyển mới nha, chọn loại viết về người phàm tu tiên ấy."

Lưu Đại Thiện: "..."

"À còn nữa," Ôn Trì nói rồi nhấc ấm trà trên bàn lên lắc lắc, "trà hết rồi, tiện thể pha giúp ta bình trà luôn nhé."

Lưu Đại Thiện không nhịn nổi nữa, quay phắt lại giận dữ quát: "Ngươi tưởng ngươi là khách quý nhà ta chắc?!"

Ôn Trì bị quát bất ngờ, rụt cổ lại theo phản xạ, mắt mở to ngây thơ như nai con, một lúc sau mới lí nhí lên tiếng: "Chẳng phải Đại Đức có nói... ta cần gì thì cứ bảo các huynh sao?"

Lưu Đại Thiện nghẹn họng.

Ôn Trì gọi nhỏ: "Đại Thiện ca?"

"Đừng có gọi ta là ca!" Lưu Đại Thiện trợn mắt, "Bị ngươi gọi ca thấy đúng là xúi quẩy, còn phải hầu hạ như trâu ngựa!"

Dứt lời, anh ta hằm hằm sải bước ra khỏi phòng.

Ôn Trì ngồi yên trước bàn chờ đợi, chờ khoảng nửa nén hương, Lưu Đại Thiện quả nhiên sắc mặt xám xịt đẩy cửa bước vào.

Anh ta đi thẳng đến bên cạnh Ôn Trì, ném mạnh ấm trà lên bàn "rầm" một cái, rồi tiện tay quăng luôn hai quyển truyện dày cộp kế bên: "Đây, thứ ngươi đòi."

Ôn Trì hí hửng cầm truyện lên lật xem, ngẩng đầu hỏi: "Là truyện người phàm tu tiên thật hả?"

Cậu vừa nói xong, gương mặt Lưu Đại Thiện lập tức vặn vẹo, môi méo xệch vì tức. Anh ta vỗ tay "bốp!" xuống bàn:

"Ngươi mà đòi thêm cái nữa là ta tiễn ngươi đi tu tiên thật đấy!"

Ôn Trì giật bắn người, vội vã rụt về sau, gật đầu như gà mổ thóc:

"Biết rồi, Đại Thiện ca."

Lưu Đại Thiện gào lên:

"Má nó, nói rồi đừng có gọi ta là ca!"

Ôn Trì phản xạ có điều kiện:

"Dạ, Đại Thiện ca."

Lưu Đại Thiện: "..."

Ôn Trì giật mình nhận ra, vội chữa lại: "À, à... biết rồi, Đại Thiện..."

Lưu Đại Thiện: "..."

Thế là anh ta càng nổi giận hơn. Có điều, anh không nói cho Ôn Trì biết, cái tên "Đại Thiện" ấy xưa nay chỉ có mẹ anh gọi—một bà cụ ngoài sáu mươi, đi đứng còn run run lẩy bẩy. Còn lại ai cũng gọi anh là Lưu Nhị.

Lưu Đại Thiện liếc nhìn Ôn Trì, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt cậu trông hiền lành y như mẹ mình mỗi lần gọi "Đại Thiện ơi".

Anh ta đau đớn nhắm mắt lại, cảm giác hai mắt mình sắp mù. Lần đầu tiên trong đời, Lưu Đại Thiện quay đầu bỏ chạy như ăn cướp.

Trong phòng chỉ còn lại Ôn Trì với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

Ôn Trì có hơi cạn lời, đưa tay sờ mặt mình, quay đầu liếc hai quyển truyện vừa bị ném lên bàn, lập tức vui vẻ trở lại. Cậu nhặt lấy quyển trên cùng, lật vài trang—quả thật là truyện người phàm tu tiên.

Dạo gần đây, Ôn Trì chẳng có việc gì làm, cứ nằm trên giường suốt, nằm đến nỗi mông cũng ê ẩm. Lúc này còn chưa buồn ngủ, bèn định ngồi đọc hết hai quyển truyện này rồi mới đi ngủ.

Ôn Trì vừa uống trà nóng, vừa đọc truyện, thời gian cứ thế trôi qua lúc nào không hay.

Trời tối hẳn, bên ngoài yên tĩnh đến mức gần như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Cậu đang đọc đến đoạn cao trào thì—"két" một tiếng, cửa phòng đột ngột vang lên.

Ôn Trì bị tiếng động dọa cho giật bắn người, lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy cửa phòng bị người ngoài đá văng ra, tiếp đó có hai người bị đẩy vào.

Hai người kia không đứng vững, té sấp mặt xuống đất như ăn phải phân, nửa ngày mới lồm cồm bò dậy được.

Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện theo sau bước vào, đóng sầm cửa lại, khoanh tay đứng trước cửa, từ trên cao nhìn xuống hai kẻ dưới đất.

Lưu Đại Thiện mặt mũi hung dữ, mở miệng là giọng điệu ngang tàng đậm chất giang hồ:

"Tối nay hai người ở yên đây cho ta, đừng có mơ chạy nữa—không thì ta cho về chầu trời bây giờ!"

Hai người đang nằm sấp trên đất lúc này mới lồm cồm quay đầu lại, nhưng vẫn run lẩy bẩy, mềm nhũn ngồi bệt dưới đất. Cả hai vừa bị dạy dỗ một trận, mặt mũi tím bầm, khóe miệng còn dính máu, nhìn Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện đều tràn ngập sợ hãi.

Lưu Đại Đức thấy hai người không nói câu nào, liền giơ chân đạp mạnh vào bụng một kẻ.

Tên kia kêu thảm một tiếng.

Nhưng Lưu Đại Đức không những không rút chân về, mà còn dùng gót giày nghiến nghiến vào bụng đối phương, đôi mắt xếch ti hí cụp xuống ánh lên hàn ý:

"Em ta đang nói, các ngươi không nghe thấy à?"

Kẻ kia cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, vừa kinh vừa sợ, giọng run lẩy bẩy: "Nghe... nghe thấy rồi..."

Lưu Đại Đức hừ lạnh một tiếng, mới chịu rút chân lại.

Người kia lập tức mềm oặt như hết hơi, nằm vật ra đất. Người còn lại đã khóc sướt mướt từ nãy giờ, lập tức bò đến ôm lấy y.

Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện lại thay nhau dọa thêm vài câu, rồi mới xoay người rời đi.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, bên trong lại rơi vào tĩnh lặng.

Từ đầu tới cuối bị coi như phông nền, Ôn Trì vẫn ngồi im bên bàn. Cậu hai tay nâng chén trà nóng nghi ngút khói, trước mặt là quyển truyện đã đọc được một nửa.

Cậu vô cùng ngại ngùng nhìn hai kẻ vừa bị đánh, nhất thời không biết nên nói gì.

Nhưng người vừa khóc to nãy giờ đã sớm phát hiện ra sự hiện diện của cậu, từ từ quay đầu lại—

Ôn Trì và đối phương bốn mắt nhìn nhau.

Rồi cậu phát hiện người kia nhìn... quen lắm. Nếu bỏ qua vết bầm tím trên mặt đối phương, nhìn kỹ một chút...

Má ơi!

Không phải là cái tên họ Trương từng gây sự với cậu ở khách đ**m sao?!

Hắn làm sao mà bị bắt tới đây rồi?!

Đúng lúc ấy, Trương Hằng cũng nhận ra Ôn Trì, kinh ngạc há hốc mồm: "Là ngươi?!"

Ôn Trì cười gượng: "Trùng hợp ghê ha."

Trương Hằng nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại đứa mình ghét nhất trong tình cảnh này, mà còn là ngay sau khi hắn vừa bị hai tên thổ phỉ đánh nhừ tử trước mặt Ôn Trì.

Trong lòng hắn xấu hổ đến cực điểm, cảm giác nhục nhã như lưới to từ trên trời chụp xuống, trùm kín người hắn trong nháy mắt.

"Ca, huynh không sao chứ?" Trương Hằng mặc kệ Ôn Trì, quay đầu đỡ lấy người bên cạnh, "Để đệ dìu huynh qua kia ngồi, nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp, ông trời không tuyệt đường người đâu, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách."

Người kia mặt mũi đau đớn, được Trương Hằng kéo mãi mới gượng đứng lên nổi.

Ôn Trì nhìn kỹ lại—lại là người quen.

Là cái tên từng đến phủ Chu khiêu khích Lâm tướng quân rồi bị dọa đến ngất đi—hình như gọi là Trương Hoan.

Trương Hoan cũng trông thấy Ôn Trì, gương mặt kinh ngạc y chang Trương Hằng: "Là ngươi?!"

Ôn Trì thấy hai người đi lại khó khăn, nghĩ một chút rồi vẫn hỏi:

"Có cần ta đỡ một tay không?"

"Không cần." Trương Hoan vẫn còn giữ chút cốt khí. Đừng nhìn hắn lúc nãy lồm cồm bò dậy cực khổ là thế, mà giờ lại từ chối rất dứt khoát.

Trương Hằng nghe Trương Hoan nói vậy, lập tức ném ánh mắt cảnh giác sang Ôn Trì, cái điệu bộ đề phòng y như sợ Ôn Trì sẽ nhào tới cướp người khỏi tay mình.

Ôn Trì: "..."

Cậu cảm thấy hai người này có phải tưởng tượng hơi xa rồi không? Cậu có phải loại thích vác mặt nóng đi dán mông lạnh đâu... À mà, trừ cái tên chó thái tử Tạ Diệp kia ra.

Đã bị từ chối rồi, sao cậu còn phải mặt dày bám theo?

Thế là Ôn Trì đặt chén trà xuống, cầm truyện lên tiếp tục đọc.

Hai người kia lết một hồi lâu mới lồm cồm ngồi xuống ghế đối diện. Ôn Trì chẳng buồn ngước mắt lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào trang sách.

Lúc này, Trương Hằng lên tiếng: "Lâm Nguyên, pha trà."

Ôn Trì không phản ứng gì, còn tưởng hắn đang nói với Trương Hoan, liền im lặng lật sang trang tiếp theo.

"Lâm Nguyên." Trương Hằng cao giọng, "Ta bảo ngươi pha trà!"

Ôn Trì ngạc nhiên ngẩng đầu liếc sang Trương Hằng, thấy đối phương trợn tròn mắt, gân mặt vặn vẹo, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Trương Hằng vốn đã chẳng đẹp trai gì, lúc tức giận lại càng khó coi.

Ôn Trì bật cười: "Ấm trà ngay trước mặt các ngươi, chẳng lẽ không có tay mà tự rót?"

Trương Hằng nói:

"Chúng ta bị thương."

Ôn Trì ngơ ngác:

"Nhưng đâu đến nỗi không rót nổi chén trà chứ?"

Trương Hằng nghẹn họng.

Ngược lại, Trương Hoan vẫn quan sát Ôn Trì từ nãy, bỗng lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt u ám:
"Chúng ta dù gì cũng cùng thuyền, ban nãy ngươi thấy chết không cứu thì thôi đi, nhưng nếu đã nghĩ ra cách bỏ trốn thì bắt buộc phải dẫn cả chúng ta đi."

Ôn Trì biết mấy tên văn nhân này xưa nay chẳng xem trọng cậu, trước kia sau lưng Tạ Cẩm thì châm chọc, giờ lộ rõ bản chất luôn.

Chỉ là cái giọng điệu trịch thượng của họ khiến cậu khó chịu cực kỳ, cứ như thể cậu nợ họ điều gì ấy.

Tất cả đều là con tin cả, dựa vào đâu mà phân sang hèn?

Ôn Trì âm thầm lườm một cái, lạnh nhạt đáp: "Ta không có cách gì để trốn."

Trương Hoan tưởng cậu đang từ chối, ánh mắt lập tức hằn đầy độc khí, gắt gao nhìn chằm chằm vào quyển truyện trên tay Ôn Trì:

"Ngươi vẽ cả đường chạy trốn rồi, còn dám nói không có cách?"

Ôn Trì nghẹn lời, liền giơ tay ném quyển sách về phía hai người kia: "Tự nhìn kỹ đi, đây là sách truyện đó, được không?"

Trương Hoan và Trương Hằng cùng cúi đầu nhìn—

Chỉ thấy bìa sách to đùng dòng chữ 《Phàm nhân tu tiên

Sắc mặt hai người trong chớp mắt trở nên đen sì, phối với mấy vết bầm dập đầy mặt, phải nói là đặc sắc không gì sánh bằng.

Bình Luận (0)
Comment