"Ngươi vậy mà..." Trương Hoan giơ tay chỉ vào Ôn Trì, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng lẫn giận dữ như kiểu 'cả giận vì không nên thân', giọng nói cũng vì quá phẫn nộ mà cao vút lên:
"Ngươi vậy mà còn ngồi đây đọc truyện à?!"
Ôn Trì đáp thản nhiên: "Thì cũng vì rảnh quá chẳng biết làm gì."
"Rảnh cỡ nào thì cũng không thể đọc truyện trong cái nơi quỷ quái này được!" Biểu cảm lạnh lùng của Trương Hoan gần như sụp đổ hoàn toàn, trong mắt còn ẩn hiện chút hoảng loạn, hắn giật tay khỏi Trương Hằng, cánh tay chỉ về phía Ôn Trì run lên bần bật, hét lớn:
"Ngươi tự đếm xem chúng ta bị nhốt ở đây bao nhiêu ngày rồi?! Chẳng lẽ ngươi không muốn thoát ra ngoài sao? Không nghĩ cách thì thôi, ngươi còn rảnh rỗi ung dung pha trà đọc truyện?!"
Trương Hằng nghe vậy cũng bực bội không kém, trừng mắt nhìn Ôn Trì đầy căm phẫn.
Ôn Trì chẳng làm gì, lại bị mắng như tát nước vào mặt, cảm thấy cực kỳ vô lý. Cậu im lặng một lúc, rồi mới mở miệng hỏi: "Vậy hai người có nghĩ ra cách trốn chưa?"
"Đương nhiên rồi, bọn ta không như ngươi chỉ biết ngồi chờ chết." Trương Hằng vừa rót trà cho Trương Hoan vừa kiêu ngạo hất cằm lên:
"Từ khi bị nhốt đến giờ, bọn ta vẫn luôn tìm cách chạy trốn."
Ôn Trì tiếp tục hỏi: "Thế đã nghĩ ra cách nào khả thi chưa?"
Trương Hằng càng nói càng có vẻ tự đắc:
"Không chỉ nghĩ ra nhiều cách, mà còn thử nghiệm hết rồi."
"Ồ." Ôn Trì gật đầu một cái, hỏi tiếp câu cuối cùng: "Thế các ngươi trốn thoát được chưa?"
Trương Hằng: "..."
Ôn Trì quan sát tỉ mỉ nét mặt méo xệch của Trương Hằng, sờ sờ cằm rồi nghiêm túc kết luận:
"Nói cách khác, các ngươi đã thử trốn rất nhiều lần, cuối cùng thì bị lôi đến đây, còn bị người ta đánh cho bầm dập tím tái?"
Trương Hằng: "..."
Đừng thấy Ôn Trì nói nhẹ như không, chứ từng chữ đều chọc trúng chỗ đau tận trong tim Trương Hằng.
Sắc mặt Trương Hằng cực kỳ khó coi, trong mắt ngập tràn phẫn uất, trừng Ôn Trì chằm chằm hồi lâu rồi bất ngờ bịch một tiếng đứng phắt dậy, bước thẳng về phía cậu.
Trương Hoan dường như đoán được Trương Hằng định làm gì, nhưng không hề có ý ngăn cản, ngược lại còn nhàn nhã bưng tách trà Trương Hằng rót cho, hớp một ngụm đầy vẻ "không liên quan đến ta".
Ôn Trì nhận ra sát khí phừng phừng từ Trương Hằng, lập tức cảnh giác, bật dậy bỏ chạy.
Ai ngờ cái tên vừa rồi còn yếu đến mức không ngồi dậy nổi kia, giờ đã nhanh nhẹn như hổ đói thấy mồi, gầm gừ lao tới rượt theo cậu.
"Ê ê ê, khoan đã khoan đã!" Ôn Trì vừa chạy vòng quanh bàn, vừa hạ giọng dỗ dành, "Ngươi cũng nói rồi mà, chúng ta là người cùng thuyền, có gì từ từ nói, hà cớ gì phải động tay động chân?"
Trương Hằng rượt mãi không bắt được, tức đến giậm chân: "Lâm Nguyên! Ngươi đứng lại cho ta!"
Đứng lại cái đầu ngươi á!
Ôn Trì thầm mắng một câu, mặt đầy bất lực. Bộ cậu ngu chắc mà đứng yên chờ hắn đấm? Thế là cậu tiếp tục chạy vòng vòng né tránh.
Chạy thêm vài vòng, Trương Hoan dường như cũng hết kiên nhẫn, đứng bật dậy, định vươn tay bắt Ôn Trì.
May mà Ôn Trì phản ứng nhanh, lập tức né người tránh thoát cú chộp ấy.
Bây giờ có tới hai người bị thương cùng vây đánh một mình cậu, dù cậu không bị thương thì cũng chẳng đảm bảo khống chế được bọn họ, mà cậu cũng chẳng muốn dây dưa đánh nhau trong cái phòng nhốt này.
Không còn cách nào khác, Ôn Trì chỉ đành chạy thẳng tới cửa.
"Đại Đức ca! Đại Thiện ca!" Ôn Trì vừa bị hai người kia đuổi sát nút, vừa đập cửa rầm rầm, gào toáng lên: "Cứu mạng với! Mau cứu ta!!"
Cậu vừa hét xong, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai từ phía sau.
Toàn thân Ôn Trì cứng đờ.
Cậu như máy móc quay đầu lại—trong ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt của Trương Hoan và Trương Hằng hiện lên, bị ánh đèn kéo dài thành những mảng tối kỳ dị, trông đáng sợ không khác gì ác mộng, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác cậu ra ăn sống nuốt tươi.
Trương Hằng nhe răng cười gằn, gương mặt bầm tím đến quái dị:
"Chạy tiếp đi? Ta muốn xem ngươi còn chạy đi đâu được nữa?"
Hai người một trái một phải nắm chặt vai Ôn Trì. Cậu vừa rồi còn chạy nháo nhào, giờ lập tức như gà con cụp cánh, rụt cổ lí nhí:
"Không chạy nữa không chạy nữa... hai người trên người còn vết thương mà, hay ta ngồi xuống nói chuyện tử tế nha?"
"Ngươi nghĩ có ai muốn nói chuyện với ngươi à?" Trương Hằng hùng hổ như cua càng, vung tay định đánh:
"Ta nhìn ngươi ngứa mắt từ lâu rồi, hôm nay thay ca ngươi dạy dỗ ngươi một trận!"
Ôn Trì trơ mắt nhìn bàn tay kia càng lúc càng gần đầu mình. Giữa lúc nguy cấp, cậu nghiêng người tránh sang bên.
RẦM!
Cửa phòng bị ai đó đá bay.
Ôn Trì đang dựa lưng vào cửa, bị lực đá đẩy tới trước, ngã nhào vào người Trương Hằng và Trương Hoan, ba người chồng chất đổ nhào xuống đất.
Cậu ngã đè lên hai người kia nên không hề hấn gì.
Khổ nỗi Trương Hằng và Trương Hoan còn chưa kịp lành vết thương cũ, giờ bị Ôn Trì đè trúng, đau đến mức kêu thảm như heo bị chọc tiết.
Ôn Trì bị tiếng kêu đau thảm thiết hù cho một trận, vội chống tay bò dậy.
Lúc này, một bóng người cao to bước vào phòng—chính là Lưu Đại Thiện.
"Chuyện gì đây?" Lưu Đại Thiện cau mày, ánh mắt khó chịu đảo qua hai kẻ đang lăn lộn dưới đất, cuối cùng dừng lại trên gương mặt vô tội của Ôn Trì, hỏi:
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Ôn Trì quyết định ra tay trước để chiếm thế chủ động, vội vàng tố cáo: "Họ định đánh ta!"
Lưu Đại Thiện ngẩn ra, rồi nheo mắt nhìn sang Trương Hằng và Trương Hoan:
"Các ngươi định đánh nó?"
Đối diện với tên đô con như trâu mộng này, hai kẻ ban nãy còn hùng hổ giờ co rúm như chim cút, vừa chật vật ngồi dậy vừa run lẩy bẩy như sắp tè ra quần.
"Điếc à? Ta hỏi mà không nghe thấy?" Lưu Đại Thiện bị làm ngơ, lập tức nổi quạu, ánh mắt sắc lẹm tỏa ra khí thế nguy hiểm: "Hay là phải để ta dùng tay nói chuyện?"
Nghe đến đây, Trương Hằng cuối cùng cũng phản ứng.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, vừa liếc thấy mặt Lưu Đại Thiện thì cả người run bần bật.
Ban đầu định xin tha, nhưng liếc sang lại thấy Ôn Trì đang đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên lòng tự trọng trỗi dậy, chẳng biết nghĩ gì mà bướng lên:
"Bọn ta đánh đó, thì sao?! Giữa chúng ta là chuyện riêng, không liên quan đến ngươi. Lo mà canh cửa cho tốt đi!"
"Trương Hằng!" Trương Hoan không ngờ hắn lại cứng đầu đến vậy, hét to:
"Ngươi điên rồi à? Nói cái gì vậy?!"
Đáng tiếc là đã muộn, Trương Hằng nói xong mất rồi.
Cả hai người cùng sững lại vài giây, sau đó đồng loạt nuốt nước bọt đánh ực, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Lưu Đại Thiện — chỉ thấy sắc mặt anh ta rõ ràng tối sầm lại.
Vốn dĩ gương mặt anh đã hung dữ chẳng khác gì dã thú, thân hình thì to lớn như hộ pháp, bắp tay bắp chân cuồn cuộn cơ bắp.
Giờ phút này, anh ta đứng thẳng người, vẻ mặt không cảm xúc, cúi mắt nhìn xuống hai người như đang nhìn côn trùng bò dưới đất. Chỉ trong một khắc đó, Trương Hằng và Trương Hoan bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi nguyên thủy như đang đối diện với Tử thần.
Trương Hằng hối hận đến mức muốn cắn đứt lưỡi—hắn không nên vì tranh giành thể diện trước mặt Ôn Trì mà lỡ lời như thế.
Kết quả là... Trương Hằng và Trương Hoan lại bị đánh.
Mà Lưu Đại Thiện ra tay thì khỏi phải nói: ra đòn tàn độc, đánh từng cú đều nặng như trời giáng, đến mức hai người kia r*n r* cũng không phát ra nổi. Đánh xong còn chưa thấy đã tay, anh quay ra ngoài gọi hai gã đàn em vào đánh tiếp.
Cuối cùng, Trương Hoan bị đánh tới mức không chịu nổi, ngất xỉu tại chỗ.
Lưu Đại Thiện nhìn thấy cũng chẳng buồn bất ngờ, chỉ phất tay một cái, ra hiệu cho hai tên đàn em lôi Trương Hoan ra ngoài bằng cách nắm lấy hai chân mà kéo đi. Cái thân thể lảo đảo đó vừa bị kéo vừa để lại một vệt máu dài trên nền gạch—toàn là máu mà hai người kia vừa ói ra.
Ôn Trì sợ đến mức chân mềm nhũn, tựa hẳn vào tường.
Sau khi kéo người ra ngoài, Lưu Đại Thiện còn gọi một mụ già tới dọn dẹp phòng. Mụ này cũng không phải người lạ gì với cảnh máu me.
Mụ thấy cả căn phòng bê bết máu cùng Trương Hằng nằm thoi thóp trên đất, đến cả mí mắt cũng không buồn nhúc nhích, im lìm như gà mà dọn dẹp sạch sẽ.
Xong việc, mụ rời đi.
Lưu Đại Thiện cũng chuẩn bị đi theo, trước khi rời khỏi phòng lại liếc mắt nhìn Ôn Trì đang mặt cắt không còn giọt máu dựa vào tường, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Truyện đọc xong chưa?"
Ôn Trì yếu ớt trả lời: "Vẫn... vẫn chưa..."
Lưu Đại Thiện tặc lưỡi một tiếng: "Đọc nhanh lên. Sáng mai ta đến lấy."
Ôn Trì không dám hó hé thêm câu nào, chỉ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Lưu Đại Thiện thấy Ôn Trì bị dọa cho sợ đến hồn vía lên mây, sắc mặt có chút phức tạp. Trầm mặc một chốc, cuối cùng vẫn mở miệng dặn dò:
"Sáng mai bọn ta sẽ rời khỏi đây. Ngươi nghỉ ngơi cho tử tế đi. Sau này, phải xem ngươi thể hiện thế nào trong vai trò 'con tin' rồi."
Ôn Trì không dám hỏi họ định đi đâu, cũng không dám suy đoán. Chỉ có thể tiếp tục gật đầu.
Cánh cửa phòng khép lại. Mọi thứ trở về im ắng. Chỉ còn mùi máu tanh nồng trong không khí nhắc nhở Ôn Trì rằng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ là vì thời gian qua trôi qua quá yên bình, đến mức cậu suýt quên mất rằng Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện vốn là những kẻ cướp—là bọn bắt cóc đã xông vào phủ Chu phủ, mang cậu đi khỏi đó.
Ôn Trì từng nghĩ rằng chúng chỉ vì tiền nên mới chiều chuộng con tin như vậy. Nhưng giờ xem ra—chúng chỉ đối xử tốt với loại 'con tin biết nghe lời'.
Còn những kẻ không ngoan ngoãn như Trương Hoan và Trương Hằng... kết cục sẽ là bị đánh cho đến mẹ ruột cũng nhận không ra.
Ôn Trì thật sự bị dọa sợ rồi, ngay cả truyện cũng không dám đọc nữa. Cậu cẩn thận xếp gọn hai quyển sách cùng ấm trà lại ngay ngắn trên bàn, rồi cởi áo khoác, cởi giày, lên giường đi ngủ.
Giường có hai bộ chăn đệm—một bộ là đồ cũ đã có sẵn, bộ còn lại là do hai anh em họ Lưu mới mang đến.
Ôn Trì chọn bộ mới, mềm mại nhẹ nhàng, sạch sẽ thơm tho. Cậu gấp bộ cũ gọn gàng lại, rồi quay đầu nhìn Trương Hằng vẫn nằm im lìm dưới đất không động đậy.
Ôn Trì hỏi: "Ta có một bộ chăn đệm dư này, ngươi có cần không?"
Trương Hằng không trả lời.
Ôn Trì lại nói: "Nằm dưới đất vừa lạnh vừa cứng, thật không lấy lót tạm cũng được à?"
Trương Hằng vẫn không lên tiếng.
Ôn Trì đợi rất lâu vẫn chẳng nghe động tĩnh gì.
"Trương Hằng?" Ôn Trì dè dặt gọi một tiếng, thấy hắn chẳng nhúc nhích tí nào, trong lòng đột nhiên trào lên một nỗi sợ khó tả, vội hoảng hốt hỏi:
"Không phải ngươi chết rồi đấy chứ?!"
Cậu vừa nói xong, Trương Hằng liền yếu ớt đáp lại:
"Ngươi mới chết đấy."
Ôn Trì: "..."
Trương Hằng bịt miệng ho sặc sụa, ho đến như thể phổi cũng muốn bay ra ngoài.
Ôn Trì cau mày nghe mà khó chịu.
Thấy đối phương còn nói được, cậu cũng không nói thêm gì nữa, đặt bộ chăn gối gấp gọn ở cuối giường, chui vào chăn, đắp kín mít.
Vừa rồi cãi vã, đánh nhau, la hét, chạy loạn... mệt đến rã rời. Cho dù vừa nhắm mắt đã nghĩ tới cảnh Trương Hoan mồm đầy máu ngất đi, nhưng nỗi sợ đó cũng không bằng cơn buồn ngủ đang dâng lên như thủy triều.
Ngay khi cậu lơ mơ sắp ngủ, giọng nói yếu ớt của Trương Hằng vang lên cùng tiếng ho khẽ:
"Lâm Nguyên, ngươi nói thật đi, có phải ngươi là người của bọn chúng không?"
"Hả?" Ôn Trì tỉnh táo hơn phân nửa, giọng mang theo vẻ oan uổng: "Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa. Ta bị bắt từ phủ Chu tri phủ giống hệt các ngươi, chẳng khác gì đâu."
Trương Hằng bán tín bán nghi: "Nhưng ngươi có vẻ thân thiết với chúng."
Ôn Trì nói:
"Bọn chúng ngày nào cũng mang cơm nước đến, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp, thân một chút thì có gì lạ? So với quan hệ giữa ta với ngươi, chẳng phải thân hơn là đúng rồi à?"
Trương Hằng lại bị chặn họng.
Im lặng một hồi, hắn mới thì thào: "Ngươi có là người của chúng cũng không sao... Dù gì ta cũng phải trốn ra ngoài. Ta muốn tìm ca ta, rồi cùng nhau bỏ trốn."
Ôn Trì uể oải đáp: "Chúc các ngươi may mắn."
------
Sáng sớm hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Ôn Trì đã bị Lưu Đại Thiện lôi từ trong chăn ra.
"Mau lên, ăn sáng xong còn lên đường." Lưu Đại Thiện tiện tay vứt áo khoác cho cậu, thấy Ôn Trì ngoan ngoãn mặc đồ thì mới quay người đến chỗ Trương Hằng vẫn nằm co ro trên đất.
Anh ta đá một cú vào người Trương Hằng.
Tên này vốn không động đậy tí gì, giờ bị đá một phát liền hét toáng lên như heo bị chọc tiết.
"Ngủ được luôn trên sàn à? Ngươi là đầu thai từ heo à?" Lưu Đại Thiện mặt lạnh, "Không muốn bị đánh tiếp thì bò dậy ngay, không thì đừng trách ta không khách sáo."
Trương Hằng biết rõ hắn không dọa suông, lập tức bật dậy lồm cồm.
Bữa sáng vẫn là bánh thịt và canh mì. Hai phần—mỗi người một suất.
Trương Hằng có vẻ đang bệnh, sắc mặt trắng bệch, tinh thần uể oải, nhưng vẫn cố ăn sạch sẽ.
Trước khi lên đường, Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện bước vào, tay cầm dây thừng và mũ trùm đầu, trói chặt hai người lại như thường lệ, sau cùng đội mũ đen trùm kín đầu.
Ôn Trì không giãy giụa, cũng chẳng thấy đường, nên y như lần trước, cậu ngoan ngoãn đi theo hai tên kia.
Đi một lúc, dường như đã rời khỏi nơi trú ẩn ban đầu, cả hai bị đẩy lên một chiếc xe ngựa.
Vừa lên xe, Lưu Đại Thiện liền gỡ mũ trùm đầu của Ôn Trì xuống.
Ôn Trì sửng sốt vài giây, sau đó lập tức quan sát xung quanh — rồi cậu phát hiện trong xe... đã có năm người phụ nữ khác cũng bị trói chặt, đầu bị trùm mũ đen giống hệt như họ.