Ôn Trì rất muốn biết năm người phụ nữ kia rốt cuộc là ai, đáng tiếc đầu họ đều bị trùm kín, chỉ dựa vào quần áo trên người thì căn bản chẳng đoán ra được gì.
Có điều nhìn màu sắc và kiểu dáng y phục của họ, chắc hẳn đều là tiểu thư hoặc phu nhân nhà giàu.
Cậu âm thầm suy đoán trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên như không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đợi mãi vẫn chẳng thấy Lưu Đại Thiện có động tĩnh gì tiếp theo, Ôn Trì liền mạnh dạn lén liếc về phía anh ta, kết quả lại phát hiện tên đó đã tìm một chỗ ngồi xuống, khoanh tay, ngả đầu, nhắm mắt dưỡng thần từ bao giờ.
Ngược lại Lưu Đại Đức ngồi đối diện Ôn Trì thì vẫn còn rất tỉnh táo, thấy nét mặt cậu hơi kỳ lạ, anh liền đứng dậy, lảo đảo bước về phía Ôn Trì mấy bước.
Ôn Trì cứ tưởng y định làm gì với mình, theo phản xạ lập tức rụt người ra sau, âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Chẳng mấy chốc, Lưu Đại Đức đã đến trước mặt cậu, còn ngồi thụp xuống.
Ôn Trì vừa mơ hồ vừa sợ hãi, theo bản năng trừng to đôi mắt hạnh tròn xoe, ánh mắt nâu nhạt chứa đầy hoang mang.
Nhưng Lưu Đại Đức như thể chẳng hề nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cậu, cứ thế mở miệng hỏi: "Ngươi thấy không khỏe à?"
Ôn Trì lắc đầu: "Không."
Vì đã im lặng quá lâu nên cổ họng cậu khô rát, giọng nói khàn đặc đến mức phát ra âm cũng khó khăn. Nói xong, cậu mới chợt nhận ra — hai huynh đệ nhà họ Lưu vậy mà không nhét giẻ vào miệng cậu.
Cậu nhớ lúc trước, Trương Hằng không chỉ bị Lưu Đại Thiện nhét giẻ vào miệng mà cái giẻ đó còn là khăn lau tay cậu tiện tay đặt lên giá gỗ.
Nghĩ đến đây, Ôn Trì liền mím môi, thiếu điều viết mấy chữ "ta là người câm" lên mặt luôn rồi.
Nghe Ôn Trì trả lời xong, Lưu Đại Đức gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy quay về chỗ ngồi.
Dọc đường, xe ngựa lắc lư dữ dội.
Ngoài tiếng r*n r* đau đớn "ưm ưm" của Trương Hằng bị bịt miệng ra, mọi người khác đều vô cùng yên tĩnh, đặc biệt là năm người phụ nữ kia, dường như sợ hãi đến tột độ, co rúm lại bên nhau, run rẩy chẳng dám hé răng.
Ôn Trì cố gắng tựa vào xe theo tư thế thoải mái nhất có thể, nhưng khổ nỗi tay chân cậu đều bị trói, đổi thế nào cũng vẫn khó chịu vô cùng.
Dần dần, tứ chi tê rần, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, cậu đành cố ngẩng đầu, há miệng hít thở thật mạnh.
Không lâu sau, Lưu Đại Đức ngồi đối diện lại chú ý đến động tĩnh bên cậu, liền đứng dậy đi qua, một lần nữa ngồi xổm trước mặt cậu.
Lưu Đại Đức hỏi: "Ngươi thấy không khỏe à?"
Câu hỏi giống hệt lúc nãy khiến Ôn Trì cạn lời, cậu khựng lại một chút, rồi hơi ngượng ngùng đáp: "Có lẽ là do trói hơi chặt, ta thấy hơi khó chịu."
"Vậy à? Ta nhớ là mình trói cũng lỏng mà." Lưu Đại Đức vừa nói vừa rút dao găm ở thắt lưng, thoăn thoắt cắt đứt hai sợi dây trói trên người Ôn Trì, "Giờ thấy khá hơn chưa?"
Sự trói buộc nơi cổ bỗng chốc biến mất, đừng nói là khá hơn, đúng là thoải mái hẳn ra!
Ôn Trì cảm thấy mình thở cũng thông rồi.
"Đa tạ Đại Đức ca."
"Ối dào." Lưu Đại Đức xua tay, "Khách sáo gì."
Dứt lời, anh ta cất dao găm rồi quay lại chỗ ngồi.
Không biết xe ngựa đi bao lâu nữa, đến khi Ôn Trì bị xóc đến mức đầu óc quay cuồng thì mới lờ mờ cảm thấy xe dừng lại.
Lúc này, Lưu Đại Thiện mới tỉnh dậy, vẫn còn mơ màng, anh dụi mắt, cầm lấy cái bao trùm đầu bên cạnh trùm lên đầu Ôn Trì, sau đó dẫn tất cả con tin xuống xe.
Ôn Trì cố ý vểnh tai lắng nghe, phát hiện hình như năm người phụ nữ kia cũng bị đưa xuống theo.
Rồi lại phải đi bộ một đoạn.
Có điều Ôn Trì rõ ràng cảm nhận được nơi này không bằng chỗ ở trước kia, mặt đất dưới chân gập ghềnh lồi lõm, hơn nữa có chút mềm nhão như bùn, cậu còn ngửi thấy mùi gia cầm lẩn khuất trong không khí.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, cậu đã bị đẩy vào một căn phòng.
Tiếng khóa cửa vang lên phía sau, rồi có người cởi cái bao trên đầu cậu ra.
Bóng tối trước mắt đột nhiên bị ánh sáng thay thế, Ôn Trì vội vàng nheo mắt lại, mãi mới dần thích ứng được với ánh sáng xung quanh.
Lưu Đại Thiện nhanh nhẹn rút dao cắt dây trói trên người cậu, ném sợi dây xuống đất, dặn dò: "Các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, có gì cần thì bảo bọn ta một tiếng. Vẫn là câu đó, ngoan ngoãn nghe lời thì bọn ta tuyệt đối không bạc đãi đâu."
Ôn Trì đáp khẽ một tiếng "Được".
Lưu Đại Thiện lại nói: "Giường chiếu đều chuẩn bị sẵn rồi, lát nữa sẽ mang cơm tới cho các ngươi."
Ôn Trì lại "ừ" một tiếng.
Dứt lời, hai huynh đệ nhà họ Lưu rời khỏi phòng.
Ôn Trì đưa mắt nhìn quanh, phát hiện nơi này đúng là không bằng chỗ ở trước, không chỉ cũ kỹ hơn hẳn, mà cả không khí cũng phảng phất mùi ẩm thấp và mùi gia cầm mơ hồ.
Quan sát xong, Ôn Trì không nhịn được thở dài, đang định ngồi lên ghế nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mông còn chưa kịp đặt xuống thì đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng "ưm ưm" gấp gáp.
Ôn Trì quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trong phòng còn một người sống — Trương Hằng.
Khổ thân Trương Hằng vẫn bị trói chặt như cái bánh tét, đầu bị trùm bao đen, miệng nhét giẻ, từ lúc vào phòng đã bị hai huynh đệ kia ném vào góc chẳng ngó ngàng gì đến.
Ôn Trì vội bước tới, gỡ cái bao trùm đầu và giẻ trong miệng Trương Hằng ra.
Sau một đêm cộng với cả buổi sáng, những vết bầm trên mặt Trương Hằng dường như còn nghiêm trọng hơn trước, mắt sưng lên như hai quả bóng bàn, nhưng mấy thứ đó chẳng hề ảnh hưởng đến ánh mắt căm hận mà hắn trừng Ôn Trì.
Trương Hằng mở miệng liền nói: "Ngươi chắc chắn cùng phe với bọn chúng."
Ôn Trì nói: "Không phải."
Trương Hằng quả quyết: "Chắc chắn là."
"......" Ôn Trì lười giải thích, nghĩ thầm nếu Trương Hằng đã muốn đổ tội cho cậu thì cứ đổ đi, dù có nói thế nào hắn cũng không nghe, "Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ."
Ai ngờ Trương Hằng vừa nghe xong câu đó liền lập tức lớn giọng: "Thấy chưa thấy chưa, ngươi thừa nhận rồi đấy!"
Ôn Trì: "......"
Cậu bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Lưu Đại Thiện, ném cái bao trùm đầu và khăn tay xuống đất, xoay người đi đến ghế ngồi xuống.
"Ngươi đi cái gì mà đi?" Trương Hằng nói, "Còn không mau qua cởi trói cho ta?"
Lần đầu tiên Ôn Trì bị cái thái độ đương nhiên của Trương Hằng làm cho tức cười, cậu theo thói quen gác tay lên bàn, liếc mắt nhìn Trương Hằng: "Ngươi cũng đã nói ta và bọn họ là một phe, vậy ta lấy gì mà cởi trói cho ngươi?"
Trương Hằng lập tức nghẹn họng, ánh mắt đầy phẫn nộ như muốn đục một cái lỗ trên người Ôn Trì.
Ôn Trì giả vờ như không cảm nhận được ánh mắt đó, cầm ấm trà rót cho mình một chén, chậm rãi nhấp từng ngụm.
Trương Hằng thấy thế, tức đến méo miệng.
Cuối cùng vẫn là một tên mang cơm vào cắt dây trói cho Trương Hằng.
Mặc cho ánh mắt oán độc của Trương Hằng vẫn dán chặt lên người Ôn Trì, hắn vẫn ăn sạch bát cơm, thậm chí đến cuối có vẻ đã ăn không nổi nữa nhưng vẫn gắng gượng nhét cơm vào miệng.
Ăn xong, Trương Hằng trèo lên giường nằm, không đắp chăn cũng chẳng tháo giày, cuộn người lại như con tôm.
Ôn Trì ngồi bên bàn tiêu cơm một lúc, dùng nước lạnh trong phòng rửa mặt và lau chân qua loa, sau đó mới tháo giày lên giường nằm.
Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không rõ Trương Hằng đã ngủ hay chưa, nhưng Ôn Trì nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hắn.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập đến, ý thức của Ôn Trì cũng dần trở nên mơ hồ.
Ngay lúc cậu gần như sắp ngủ, đột nhiên cảm giác có một sức nặng đè lên người, Ôn Trì lập tức mở bừng mắt —
Chỉ thấy Trương Hằng không biết từ lúc nào đã bò lên giường cậu, cả nửa thân trên đè nặng lên cậu, trên gương mặt bầm tím đầy thương tích lại nở nụ cười vui vẻ, một tay hắn đặt lên cổ Ôn Trì.
Ôn Trì cảm thấy nơi cổ đau nhói.
Cậu cố gắng cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một con dao găm lóe lên ánh lạnh trong ánh nến, đang nằm gọn trong tay Trương Hằng, kề sát ngay cổ cậu.
Ôn Trì sợ ngây người, không dám cử động lấy một chút: "Trương Hằng, ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Trương Hằng không trả lời, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Kêu lên."
Ôn Trì ngơ ngác: "Cái... cái gì cơ?"
Trương Hằng mất kiên nhẫn: "Ta bảo ngươi hét lên!"
Trong lúc nói, lực ở tay hắn cũng theo đó tăng thêm, cơn đau lại truyền đến khiến Ôn Trì theo phản xạ gào lên một tiếng.
Tiếng hét còn chưa dứt, Trương Hằng lập tức lăn khỏi người Ôn Trì, nhanh nhẹn chạy đến trốn sau cánh cửa.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, kế đó là tiếng mở khóa.
Cửa bị đẩy ra, người đàn ông vừa mang cơm ban nãy bước vào.
Gã vừa nhìn thấy Ôn Trì đang nằm trên giường với cổ vẫn còn rỉ máu, liền sững người trong chốc lát, sau đó không nghĩ ngợi gì mà vội vã bước nhanh tới.
Ai ngờ gã còn chưa đi được mấy bước thì Trương Hằng đã từ sau cửa lao ra, giơ tay đâm mạnh con dao găm vào sau đầu gã.
Máu tươi phun ra, bắn đầy lên mặt Trương Hằng.
Bàn tay cầm dao của Trương Hằng run rẩy kịch liệt, hắn gắng gượng nén xuống nỗi sợ trong mắt, vội vã chạy đến giường, kéo Ôn Trì vẫn còn ngơ ngác dậy, lôi cậu chạy ra ngoài.
Dù đây không phải lần đầu tiên Ôn Trì thấy xác người, nhưng khoảnh khắc này cũng chẳng kém gì lần đầu nhìn Tạ Diệp giết người, cậu đến cả phản ứng giãy giụa cũng quên mất, chỉ biết lảo đảo theo Trương Hằng chạy trốn.
Kỳ lạ là, đám người canh gác bên ngoài ban ngày bây giờ lại chẳng thấy đâu, chỉ có màn đêm mờ ảo bao phủ cùng tiếng côn trùng kêu vang không dứt bên tai.
Ôn Trì theo Trương Hằng chạy một đoạn đường, hai người đều thở hổn hển, nhân lúc dừng lại lấy hơi, cậu khẽ hỏi: "Những người kia đâu rồi?"
Trương Hằng nhìn cậu bằng ánh mắt âm u, rồi giải thích: "Theo quan sát của ta, cách một ngày, bọn chúng sẽ tụ tập vào giờ Sửu lúc nửa đêm. Đây là thời cơ tốt nhất để chạy trốn."
Ôn Trì im lặng một lúc, nêu ra câu hỏi then chốt: "Nhưng... ngươi biết đường chạy không?"
Trương Hằng đáp: "Không biết."
Ôn Trì sững sờ: "Ngươi không biết đường mà cũng dám chạy trốn? Là Lương Tĩnh Như* cho ngươi dũng khí đấy à?"
*Lương Tĩnh Như là ca sĩ hát bài 'Dũng khí'
"Lương Tĩnh Như là ai?" Trương Hằng cau mày. Nhưng hắn không có hứng tìm hiểu, cũng không định để Ôn Trì trả lời, chỉ quan sát xung quanh một lượt rồi kéo tay Ôn Trì tiếp tục chạy về một hướng.
"Trương Hằng, ta thấy chúng ta đừng chạy nữa, bị bắt lại là chết chắc đấy..." Ôn Trì thở hổn hển nói, "Chúng ta quay về đi, rồi nghĩ cách khác."
Trương Hằng nghiến răng: "Ta đã giết người rồi, còn quay lại kiểu gì?"
Ôn Trì lặng thinh.
Trương Hằng vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn gương mặt Ôn Trì, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cho dù có bị bắt lại, ta vẫn còn đường lui."
Ôn Trì hỏi: "Đường lui gì?"
Câu hỏi vừa thốt ra, bụi cỏ xung quanh đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, chỉ một thoáng sau, từ trong màn đêm mờ mịt liền có một đám người lao ra — chính là lũ cướp đã bắt bọn họ.
Ai nấy đều lăm lăm dao trong tay, mặt mũi hung dữ, từng bước áp sát.
"Chính hai thằng ranh này giết Lý lão nhị, mẹ kiếp, giết quách tụi nó đi cho rồi." Một tên đàn ông giọng ồm ồm chửi rủa.
"Đúng! Giết chúng đền mạng cho Lý lão nhị!" Có kẻ tức giận hùa theo.
Ôn Trì không ngờ đám người kia lại đuổi đến nhanh và yên lặng như vậy, lập tức sợ đến mềm cả chân. Cậu chủ động túm lấy tay Trương Hằng, vừa định kéo hắn chạy trốn, thì bất ngờ bị Trương Hằng phản tay kéo ngược lại.
Rồi một con dao găm lại đặt lên cổ Ôn Trì.
Trương Hằng nấp sau lưng cậu, một tay cầm dao, một tay bóp cổ Ôn Trì, lớn tiếng hét: "Đừng lại gần! Ai dám tới gần nữa thì ta giết hắn!"
Ôn Trì: "..."
Thì ra cái gọi là "đường lui" của Trương Hằng... chính là cậu.