Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 65

"Trương Hằng, ngươi để đầu lên cổ chỉ để làm cảnh à?" Ôn Trì tức đến mức nói cũng không nên lời, cậu giận dữ giẫm mạnh lên chân Trương Hằng một cái, "Ngươi dùng ta để uy h**p bọn họ thì có ích gì? Ta đã nói rồi, ta không cùng phe với bọn chúng!"

Trương Hằng bị giẫm đến bật ra một tiếng r*n r*, con dao găm kề bên cổ Ôn Trì theo phản xạ siết thêm một chút.

"Câm miệng cho ta!" Trương Hằng gằn giọng bên tai cậu, "Ngươi tưởng ta không nhận ra sự khác biệt trong cách đối xử của hai huynh đệ kia giữa ta và ngươi à? Rõ ràng là chúng thiên vị ngươi. Dù lũ cướp kia không quan tâm sống chết của ngươi, nhưng hai huynh đệ họ chắc chắn sẽ quan tâm."

Giọng điệu đầy quả quyết của Trương Hằng khiến Ôn Trì tức đến bật cười.

Cậu lạnh giọng: "Ngươi đúng là ngu còn không tự biết."

Trương Hằng lại rụt người nấp sau lưng cậu thêm chút nữa, lúc này hắn đã chẳng thèm để tâm Ôn Trì nói gì, ánh mắt thẳng đơ nhìn đám cướp đang mỗi lúc một tiến lại gần, hừ lạnh một tiếng:

"Trực giác của ta không sai."

Đúng lúc này, đám cướp đã vây kín bốn phía.

Có điều chúng dường như không vội bắt lấy hai người là cá trong rọ kia, mà lại bắt đầu cãi nhau về cách xử lý họ.

"Giết chúng! Báo thù cho Lý lão nhị!"

"Ngươi nói giết là giết à? Giết rồi thì còn đòi tiền Chu Phương và Thân vương thế nào?"

"Vậy chẳng lẽ để Lý lão nhị chết uổng sao?"

"Chẳng lẽ tiền của Chu Phương và Thân vương không cần nữa chắc?"

Hai bên cứ thế cãi qua cãi lại.

Cãi chán rồi lại động tay động chân, số người chọn phe và xông vào đánh nhau ngày càng nhiều, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Ôn Trì thấy đám cướp tạm thời không để ý đến bọn họ, liền xúi Trương Hằng mau chạy.

May mà lần này Trương Hằng không cứng đầu nữa, cất dao găm đi, túm lấy vạt áo Ôn Trì kéo cậu chuồn đi.

Ai ngờ vừa mới bước được mấy bước thì đã có người phát hiện ra.

"Đừng đánh nữa! Chúng nó chạy rồi kìa!"

"Bắt chúng về cái đã rồi nói sau!"

"Đúng, cùng lắm đánh cho sống dở chết dở rồi mang đi đổi tiền!"

Tuy đám cướp không biết võ công, nhưng ai nấy đều to con vạm vỡ, cầm đao trong tay, ba bước gộp thành một lao đến vây quanh.

Trương Hằng biết không chạy thoát được nữa, bỗng lóe lên ý nghĩ, bất ngờ kéo Ôn Trì chắn trước người mình, giơ dao găm lên lại định kề lên cổ cậu.

May mà Ôn Trì đã có đề phòng, liền tung chân đá mạnh vào g*** h** ch*n hắn.

Trương Hằng gào lên thảm thiết.

Ôn Trì xoay người định chạy ngược hướng, nhưng đáng tiếc mọi đường lui đã bị đám cướp chặn kín.

Hiển nhiên là đám cướp đã chẳng còn kiên nhẫn đàm phán gì nữa, một tên trong đó ba bước hai bước giật lấy con dao trong tay Trương Hằng, sau đó đạp hắn ngã nhào xuống đất. Trương Hằng đau đến trợn trắng mắt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi tanh nồng.

Mặt Ôn Trì tái nhợt, vô thức lùi lại một bước, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, cậu mở to mắt nhìn tên kia tiến về phía mình —

"Vương Nhị." Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.

Tên đó sững lại, quay đầu nhìn: "Lưu lão đại? Không phải huynh đang ở chỗ đại ca sao? Sao huynh lại quay về..."

Chưa nói hết câu, âm thanh của gã đột nhiên tắt lịm, thân thể bỗng run lên, rồi như ngọn núi lớn đổ rầm xuống đất.

Những người còn lại lập tức ngẩn ra, rồi nhìn kỹ — chỉ thấy giữa trán Vương Nhị cắm một chiếc phi tiêu.

Sắc mặt Lưu Đại Đức âm trầm khó đoán, anh không buồn liếc thi thể dưới chân lấy một cái, lại giơ tay vung ra thêm hai mũi phi tiêu.

Chớp mắt, hai tên cướp gần Ôn Trì nhất cũng ngã xuống.

Những kẻ còn lại kinh hãi.

Có kẻ giận dữ gào lên: "Lưu lão đại, huynh điên rồi sao? Lưu lão đại, ca ngươi giết người của mình rồi đấy!"

Lưu Đại Thiện theo sau bật cười lạnh: "Giết chính là các ngươi."

Dứt lời, hai huynh đệ họ Lưu không chút do dự ra tay. Rõ ràng cả hai đều biết võ, chỉ trong vài chiêu, hơn nửa số cướp ở hiện trường đã bị hạ gục.

Đám còn lại biết đánh không lại, liền tranh thủ thời cơ thổi còi cầu viện.

Lúc này, Ôn Trì hoàn toàn hóa đá.

Cậu không biết vì sao Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện lại đột nhiên xuất hiện, càng không phân biệt nổi hai người kia là địch hay bạn, chỉ đoán được tiếng còi đó là tín hiệu gọi viện trợ của đám cướp.

Nếu lúc này không đi, chờ tiếp viện của bọn chúng tới, cậu lại càng không thể chạy được nữa. Ôn Trì liếc nhìn hai người họ Lưu vẫn đang đánh đấm dữ dội, xoay người tính bỏ chạy.

Ai dè cậu vừa nhấc chân lên, liền bị một đôi tay túm lấy chân trái.

Ôn Trì cúi đầu nhìn xuống.

Thì ra là Trương Hằng chẳng biết bò tới từ khi nào.

Trương Hằng như kẻ chết đuối vớ được cọc cứu mạng, bám chặt lấy chân trái của Ôn Trì không buông. Hắn cố nhướn cổ lên, ngẩng đầu nhìn cậu, hằn học nói: "Quả nhiên ta không đoán sai, hai huynh đệ kia chính là người của ngươi."

Ôn Trì đáp: "Đáng tiếc là ngươi vẫn đoán sai rồi."

Dứt lời, cậu đá thẳng một cước vào mặt Trương Hằng. Lực đá quá mạnh, khiến Trương Hằng co rúm lại theo phản xạ, đôi tay đang giữ chặt lấy chân trái cậu cũng lập tức buông ra.

Ôn Trì rút chân, quay người bỏ chạy.

Thế nhưng cậu lại không quen thuộc chút nào với nơi này, cứ như con ruồi không đầu lao thẳng trong màn đêm mịt mờ. Càng tệ hơn là nơi đây không có bất cứ chỗ nào có thể ẩn nấp, khiến cậu không còn cách nào khác ngoài cắn răng mà chạy thục mạng về phía trước.

Phía sau, đám cướp đã phát hiện ra cậu, lập tức đuổi theo.

Ôn Trì chạy đến mức kiệt sức, hai chân tê rần, như thể đã mất cảm giác. Tốc độ ngày càng chậm lại, trong khi khoảng cách giữa cậu và đám người phía sau càng lúc càng rút ngắn.

Lúc này đây, trong đầu cậu chỉ còn lại tuyệt vọng.

Xong rồi.

Xong đời rồi, thật sự xong rồi...

Cậu dường như có thể tưởng tượng ra kết cục thê thảm của bản thân sau khi mưu đồ bỏ trốn thất bại — nhất là khi Trương Hằng trước lúc chạy trốn còn giết mất một tên của bọn chúng.

Ngay lúc đó, một tên cướp đuổi kịp, giơ tay túm lấy tóc Ôn Trì.

Ôn Trì bị kéo giật lại, cả người loạng choạng rồi ngã bổ nhào về phía trước.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc, có một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo cậu.

Cả gương mặt Ôn Trì vùi vào lòng người nọ, mũi thoảng ngửi được một mùi hương quen thuộc — mùi đàn hương nhàn nhạt.

Một thoáng, đầu óc Ôn Trì hoàn toàn trống rỗng.

"Tạ, Tạ Diệp..." Ôn Trì muốn ngẩng đầu lên, lại bị người trước mặt ấn đầu trở lại, cậu vô thức nắm lấy vạt áo người đó, bàn tay run rẩy không ngừng, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu khẽ gọi: "Tạ Diệp, người tới rồi."

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ: "Phải, bản cung đến rồi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ấy, chẳng hiểu sao, viền mắt Ôn Trì lập tức đỏ bừng, trái tim cậu như thể rốt cuộc cũng rơi xuống khỏi sợi dây thép treo lơ lửng bấy lâu.

Lần đầu tiên cậu phát hiện ra, thì ra bản thân lại ỷ lại vào Tạ Diệp đến thế.

Dù Tạ Diệp hay dọa cậu, hay trêu cậu, nhưng trong lòng Ôn Trì luôn mơ hồ hiểu được, Tạ Diệp sẽ không thật sự giết cậu, cũng sẽ không làm chuyện gì thật sự gây tổn thương đến cậu.

Trái lại, chính là đám cướp xa lạ kia, một khi vung dao lên thì có thể giết người không chớp mắt.

Ôn Trì thở hổn hển hai tiếng, cảm xúc sợ hãi bị dồn nén suốt quãng đường cuối cùng cũng vỡ òa. Mắt và sống mũi cậu cùng lúc cay xè, chưa kịp phản ứng thì nước mắt đã thi nhau tuôn ra như suối.

"Tạ Diệp, sao người lại tới đây?" Giọng Ôn Trì đã mang theo tiếng nức nở, cơ thể cũng run lên bần bật, "Nơi này cách kinh thành xa thế cơ mà, người làm sao tới được?"

Tạ Diệp khẽ vuốt tóc cậu, động tác dịu dàng, nhưng giọng nói phát ra lại lạnh đến cực điểm: "Nếu bản cung không vượt núi băng rừng mà tới, thì làm sao có thể nhìn thấy trò hề của ngươi?"

Ôn Trì: "..."

Quả nhiên là không thể trông mong thứ gì tốt đẹp từ miệng chó, tên chó thái tử vẫn là chó mà!

Ôn Trì còn chưa kịp đáp lại thì giọng nói đầy đe dọa của bọn cướp đã xen vào.

"Ngươi là ai?" Một tên quát to, khí thế lại chẳng đủ đầy, "Ngươi biết đây là địa bàn của ai không? Thức thời thì thả người ra rồi cút đi cho khuất mắt."

Khi Tạ Diệp và Ôn Trì trò chuyện, mấy tên cướp chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, chẳng phải là không muốn xen vào, mà là bọn chúng không hiểu sao không thể nhúc nhích, cũng không thể mở miệng.

Đợi đến khi Tạ Diệp nói xong, chúng mới khôi phục lại tự do.

Lúc này, trong mắt đám cướp đã hiện rõ vẻ sợ hãi.

Chúng chưa từng gặp người đàn ông áo trắng kia, cũng không biết hắn làm sao vượt qua được tầng tầng lớp lớp canh gác mà lặng lẽ xâm nhập vào trong viện. Có lẽ đây là một cao thủ biết võ.

Nhưng chúng lại không biết võ, chỉ biết đánh nhau bằng nắm đấm, nếu gặp phải người luyện võ, phần thắng của chúng cũng khó mà tính được.

Thấy người áo trắng không lên tiếng, mấy tên cướp lại càng gan lớn hơn một chút, thầm nghĩ có khi đối phương chỉ là một tên mặt trắng võ vẽ ngoài đẹp đẽ, chỉ biết múa may dọa người.

"Ê, chúng ta đang nói chuyện với ngươi đó!" Một tên cầm đao siết chặt cán, sải bước tiến tới, "Mau thả người kia ra, nếu không đêm nay ngươi đừng mong rời khỏi đây nguyên vẹn."

Lời vừa dứt, chỉ thấy người áo trắng cách gã không đến hai bước khẽ nâng mí mắt lên.

Người áo trắng vóc dáng cao lớn, vận bạch y như tuyết, dưới ánh trăng bạc như u linh thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn đeo một chiếc mặt nạ nửa khuôn, nửa gương mặt còn lại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Tên cướp nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt đó, thậm chí đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Người áo trắng nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng, một lúc sau, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: "Chỉ bằng ngươi?"

Tên kia sững ra, vừa nhận ra bản thân bị xem thường thì cơn giận bùng lên, buông lời tục tĩu chửi bới vài câu, rồi giơ đao lao thẳng về phía Tạ Diệp.

Tạ Diệp vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Ngay khi lưỡi đao sắp chém xuống, hắn mới đột nhiên giơ tay, trong lòng bàn tay cuộn lên một luồng gió mạnh, hung hăng đánh về phía tên cướp.

Tên cướp căn bản không ngờ Tạ Diệp lại có võ công cao đến thế, chỉ một cú vung tay liền hất bay thanh đao khỏi tay gã. Trong khoảnh khắc sửng sốt đó, gã liền siết nắm đấm định đánh tiếp.

Không ngờ Tạ Diệp lại vung tay thêm lần nữa, luồng kình phong thứ hai phóng ra.

Luồng gió ấy lướt thẳng qua cổ tên cướp.

Những người khác còn chưa kịp chớp mắt thì đồng bọn đã cứng đờ ngay tại chỗ.

Chỉ một thoáng sau, đầu gã rơi bịch xuống khỏi cổ, lăn lông lốc đến chân họ, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn thẳng, chết không nhắm nổi mắt.

Bình Luận (0)
Comment