Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 66

Đám cướp này đều là những kẻ từng trải qua đủ chuyện sinh tử, vậy mà lần đầu tiên trong đời chúng tận mắt thấy đồng bọn bị giết gọn đến thế.

Thậm chí đối phương còn chẳng cần nhúc nhích, chỉ khẽ vung tay, đã khiến đầu lìa khỏi cổ...

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt đám người còn lại lập tức thay đổi.

Chúng chẳng buồn nhìn tới xác đồng bọn còn chưa kịp lạnh, chỉ âm thầm liếc nhau một cái, rồi đồng loạt quay đầu bỏ chạy.

Tạ Diệp lặng lẽ dõi mắt nhìn theo bóng lưng bọn chúng.

Đợi đến khi chúng chạy được một đoạn, Tạ Diệp bỗng buông Ôn Trì ra, mũi chân nhẹ điểm — cả người liền bay vút lên không. Hắn nhanh như gió lướt qua màn đêm, chưa đến vài hơi thở đã nhẹ nhàng hạ xuống ngay trước mặt mấy tên cướp, chặn đường trốn thoát của chúng.

Đám cướp không ngờ Tạ Diệp lại đuổi kịp nhanh đến thế, kinh hoàng tột độ khiến mọi cảm xúc hoảng loạn ào ạt trào dâng, nhanh chóng nuốt chửng lấy lý trí.

Chúng đồng loạt vứt bỏ đao trong tay, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.

"Đại ca tha mạng!"

"Chúng tôi sai rồi, mắt mù không biết cao thấp, mạo phạm đại ca, người cứ lấy người kia đi, tha cho chúng tôi một con đường sống."

"Nhà ta còn mẹ già con nhỏ, ta cũng chỉ là bị bắt ép thôi, xin ngài, tha cho ta..."

Tạ Diệp đứng nghiêng người, cúi mắt nhìn đám cỏ ẩn mình trong bóng đêm, nghe tiếng van xin dập dồn bên tai, ánh mắt hắn không hề lay động, hàng mày còn khẽ chau lại, như thể cảm thấy phiền phức.

"Ồn chết được."

Hắn vừa dứt lời, hai tay liền khẽ vung lên — những thanh đao bị vứt lăn lóc trên đất bỗng nhiên rung lên vù vù rồi bay thẳng lên.

Đám cướp trợn trừng mắt nhìn, còn chưa kịp phản ứng gì, những thanh đao ấy như sống dậy, lao vun vút về phía bọn chúng, đâm xuyên qua thân thể, qua lại cắt xé, thẳng tay giết sạch.

Máu tươi văng tung tóe, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất.

Ôn Trì đứng không xa đó, trơ mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Cậu thấy từng tên cướp ngã rạp xuống, chết đến không thể chết hơn được nữa, mùi máu tanh đậm đặc dần lan ra khắp không khí, ào ạt xộc thẳng vào mũi.

Dù đã nhiều lần ngửi thấy mùi này, Ôn Trì vẫn bị sặc đến mức nôn khan hai tiếng.

Cậu khuỵu xuống đất, đầu óc choáng váng quay cuồng.

Chẳng biết từ lúc nào, Tạ Diệp đã quay về bên cạnh, bất ngờ bế cậu lên theo kiểu công chúa.

Ôn Trì bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, buột miệng kêu khẽ "a" một tiếng, nhưng phản xạ vẫn là vòng tay siết chặt lấy cổ hắn.

"Có người tới." Tạ Diệp thì thầm bên tai cậu, rồi khẽ bực bội tặc lưỡi, "Một đám phiền toái."

Dứt lời, hắn ôm Ôn Trì bay vút về một hướng.

Ôn Trì còn chưa hoàn hồn, vẫn tựa trong lòng hắn, gió đêm mang theo chút hơi nóng lướt qua mặt, nhưng lại chẳng thể xua đi mùi máu tanh còn quanh quẩn trong mũi. Cảm giác buồn nôn vẫn quẩn quanh nơi cổ họng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Diệp.

Tạ Diệp vẫn là bộ dáng lạnh tanh như cũ, dường như chẳng hề bận tâm đến bất cứ chuyện gì trên đời. Dẫu mới giết bao nhiêu người, hắn cũng không hề nhíu mày lấy một cái.

Gió đêm thổi tung mái tóc dài buông hờ nơi bờ vai Tạ Diệp, có một lọn vờn qua mặt Ôn Trì.

Ôn Trì buông tay khỏi vạt áo hắn, đưa tay cầm lấy lọn tóc ấy, khẽ đặt lên mũi ngửi. Dường như... cậu ngửi được một chút hương thoảng nhè nhẹ.

Ôn Trì không chắc đó có phải ảo giác không, nhưng cảm giác ghê tởm trong dạ dày hình như đã dịu đi đôi chút.

Thế là cậu tiếp tục ngửi.

Một lọn không đủ, cậu dứt khoát túm cả một nắm tóc của Tạ Diệp, ép lên mặt mình.

Thật ra rất ít người biết, Thái tử Tạ Diệp có khinh công cực kỳ xuất sắc. Cho dù hắn có công khai bay nhảy trên mái nhà, thì cũng rất khó bị phát hiện.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Diệp đã giảm tốc.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng đáp xuống lầu gác của một viện nhỏ.

Cúi đầu nhìn người đang được mình ôm trong lòng, Tạ Diệp thấy Ôn Trì nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch dưới ánh trăng, môi cũng chẳng có chút huyết sắc. Cậu không nhúc nhích, chỉ có bàn tay vẫn bám chặt lấy một nắm tóc của hắn.

Ánh mắt Tạ Diệp dừng lại ở bàn tay ấy.

Con ngươi hắn khẽ lóe lên rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh, chẳng trách nãy giờ cứ có cảm giác có người kéo tóc hắn.

Lúc này, nha hoàn đợi sẵn trong phòng dường như cảm nhận được điều gì, vội mở cửa ra, liền trông thấy Thái tử đang đứng bên lan can.

"Điện hạ, người đã về rồi ạ."

Tạ Diệp nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, chẳng thèm liếc nàng ta lấy một cái, thản nhiên nhảy khỏi lan can, sải bước vào trong phòng.

Nha hoàn thấy vậy liền nhanh chóng lùi lại, đợi đến khi hắn ôm Ôn Trì bước vào rồi, nàng ta mới rón rén đi theo sau và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tạ Diệp đi thẳng tới mép giường, định đặt Ôn Trì xuống, nào ngờ tay cậu vẫn nắm chặt tóc hắn chưa buông.

Hắn đành đứng yên tại chỗ một lúc, rồi thở dài: "Ôn Trì, chúng ta tới rồi."

Nha hoàn đứng một bên, tuy luôn cúi đầu, nhưng qua ánh nhìn liếc nghiêng vẫn thấy rõ từng hành động giữa Thái tử và Ôn Trì.

Chỉ thấy Ôn Trì hình như vẫn chưa ngủ, sau khi nghe tiếng Tạ Diệp, hàng mi dài khẽ run lên, nhưng cậu không mở mắt, trái lại càng siết chặt lấy tóc Tạ Diệp hơn, rồi vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực hắn.

Ôn Trì không cố ý, nhưng động tác đó lại kéo tóc Tạ Diệp đau đến nhíu mày.

Nha hoàn: "..."

Nàng ta lén liếc tay Ôn Trì đang nắm tóc điện hạ, trái tim lập tức treo ngược lên, đến cả hô hấp cũng chững lại.

Nàng thừa nhận vị công tử Ôn này quả thực chiếm một vị trí nhất định trong lòng Thái tử điện hạ, nhưng trên đời này chưa từng có ai dám mạnh tay kéo tóc hắn như vậy. Phải nói rõ rằng, không ít người từng vô tình đụng phải Thái tử, còn chẳng biết mình chết như thế nào.

Thái tử có sủng ái thì cũng không có nghĩa sẽ dung túng hành vi vượt quá giới hạn như thế từ Ôn công tử.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, nàng nhận ra nỗi lo của mình có vẻ thừa rồi.

Thái tử điện hạ căn bản không để tâm đến mấy lọn tóc kia, dường như sau một thoáng do dự, hắn vẫn cúi người đặt Ôn Trì xuống giường.

Ai ngờ vừa mới chạm vào đệm, Ôn Trì đã vùng vẫy như phát cuồng, hai tay siết lấy cổ Tạ Diệp, gắng sức chui ngược lại vào lòng hắn.

"Không, ta không ngủ đâu." Ôn Trì vẫn nhắm mắt, giọng run lẩy bẩy, "Ta không muốn ngủ..."

Tạ Diệp lập tức bế cậu lên lại.

Ôn Trì rốt cuộc cũng yên ổn hơn một chút, nhưng vì vùng vẫy vừa rồi nên cậu thở hổn hển, gương mặt trắng bệch không còn chút máu.

Tạ Diệp cúi mắt nhìn gương mặt cậu, hờ hững nói: "Nếu không muốn ngủ, vậy nằm nghỉ một chút cũng được."

Ôn Trì vội lắc đầu như sợ hãi thứ gì đó: "Ta không muốn nghỉ..."

Tạ Diệp hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Ôn Trì im bặt, đôi môi mỏng run rẩy, hồi lâu mới lí nhí nói: "Ta muốn người cứ ôm ta như vậy..."

Nói rồi, cậu lại như một con thú nhỏ dụi vào lòng Tạ Diệp, muốn dán sát cả người vào hắn. Mặt cậu chẳng những chôn trong ngực hắn mà còn lần tay bám lấy cổ, rúc sâu hơn vào hõm vai ấm áp.

Trước đây chỉ mơ hồ ngửi được hương thơm sau lớp áo, nay gò má trực tiếp áp lên làn da hắn, toàn bộ cảm quan của Ôn Trì dường như bị mùi hương nhè nhẹ từ cơ thể Tạ Diệp bao phủ.

Thân thể Tạ Diệp lúc nào cũng mang theo hương trầm dịu nhẹ.

Điều kỳ lạ là, kể từ sau lần Ôn Trì rơi khỏi mái cung điện, cậu bắt đầu ngửi được một mùi thơm khác ngoài mùi trầm ấy — phảng phất như hương hoa hoặc thảo mộc, đọng lại rõ hơn trên tóc và da hắn.

Ôn Trì say mê hương thơm ấy, thậm chí còn có cảm giác chưa từng có về sự an toàn.

"Tạ Diệp," Ôn Trì nói, "người thơm quá..."

Ánh mắt Tạ Diệp bỗng tối lại.

Một câu kia khiến hắn bất giác nhớ lại vài chuyện chẳng lấy gì làm vui vẻ, hắn hơi nghiêng đầu: "Tả Chi."

Nha hoàn đứng bên lập tức đáp: "Có nô tỳ."

Tạ Diệp phân phó: "Mang một chậu nước nóng vào, thêm chút đồ ăn."

Tả Chi đáp lời rồi lui ra.

Đợi hắn đi rồi, Tạ Diệp vẫn đặt Ôn Trì xuống giường, mặc cho Ôn Trì lại bắt đầu vùng vẫy, gắng chui vào lòng hắn.

Nhưng lần này Tạ Diệp không nhượng bộ. Hắn cũng trèo lên giường, cúi người đè lên trên, hai tay khóa chặt cổ tay Ôn Trì đặt l*n đ*nh đầu.

Ôn Trì yếu thế hơn nhiều, dù giãy giụa thế nào cũng chẳng khác nào cá nằm trên thớt, bị kềm chặt đến không thể nhúc nhích.

Cậu sốt ruột đến phát điên, hai chân bất chấp đạp thẳng vào người Tạ Diệp, không ngờ lại đá trúng bắp chân hắn. Cậu nghe hơi thở của hắn trầm xuống rõ rệt.

Giọng Tạ Diệp lạnh đi: "Ôn Trì!"

Ôn Trì chấn động.

Không hiểu sao, tiếng gọi đó khiến đầu óc cậu như tỉnh táo hẳn, cậu chầm chậm mở mắt ra, liền thấy gương mặt Tạ Diệp đang cúi nhìn mình, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị.

"Ta..." Ôn Trì khó khăn mở miệng, "Ta bị sao vậy?"

Ánh mắt Tạ Diệp đen thẫm như nước mực, sâu không thấy đáy, ánh nến dường như đang lập lòe nhảy múa trong đó. Hắn nhìn Ôn Trì rất lâu, đến khi chắc chắn cậu đã tỉnh táo mới buông tay, chuyển sang nhẹ nhàng vuốt gò má lạnh lẽo của cậu: "Đói không?"

Ôn Trì lắc đầu: "Ta vừa rồi làm sao vậy?"

Tạ Diệp đáp: "Không có gì."

Ôn Trì biết hắn đang giấu. Cậu nhận ra bản thân có gì đó không ổn — khi ấy, như thể có một ý thức khác chiếm lấy suy nghĩ của mình, khiến cậu không thể làm chủ hành vi, chỉ biết theo bản năng mà bám riết lấy Tạ Diệp.

Và chuyện đó từng xảy ra một lần rồi, chính là sau cú ngã từ mái cung điện.

Bản năng mách bảo Ôn Trì, có thể là do thể chất của Tạ Diệp gây ra biến đổi nào đó trong cậu. Ít nhất thì... trước lúc đó, cậu chưa từng ngửi thấy mùi hương kỳ lạ kia từ hắn.

Nhưng lúc này cậu chẳng kịp nghĩ gì nhiều. Trong đầu chỉ còn quẩn quanh những hình ảnh máu me — lúc hai gã họ Lưu giết người, lúc Tạ Diệp ra tay...

Cậu hiểu, nếu Tạ Diệp không đến kịp, e rằng kết cục của cậu chẳng khá hơn là bao.

Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy nhiều xác chết như vậy. Lần đầu tiên ngửi thấy thứ mùi máu tanh đậm đến mức như ngưng tụ trong không khí, sực lên mũi khiến người ta nghẹt thở.

Mắt Ôn Trì đỏ hoe, đầy tia máu, những ngày qua cậu luôn cố giữ bản thân bình tĩnh, cứ ngỡ mình đã có thể đối diện với cái chết. Nhưng đến khi Tạ Diệp thực sự xuất hiện, cậu mới phát hiện... mình rất sợ chết.

Đặc biệt là giây phút tên cướp túm tóc cậu, nỗi sợ từng bị dồn nén sâu kín liền bùng nổ như thủy triều nhấn chìm cậu.

Ôn Trì chớp mắt, nước mắt lập tức dâng đầy nơi khóe mắt, rồi tuôn trào như suối, rơi lã chã trên gối trắng, thấm ra từng đóa ướt nhòe.

"Ta tưởng mình sẽ chết rồi..." Ôn Trì cố gắng đưa tay ôm lấy cổ Tạ Diệp, nhưng lại bị hắn nghiêng đầu tránh đi.

Cậu không từ bỏ, lập tức níu lấy vạt áo trước ngực hắn, nức nở nhỏ giọng, "Nếu người không tới, ta nhất định đã chết rồi..."

Tạ Diệp mặc cho cậu níu kéo khiến y phục nhăn dúm, hắn khẽ nhấc ngón tay, lau đi giọt lệ nơi đuôi mắt cậu: "Trước đây bản cung đã cho ngươi cơ hội, là ngươi chọn rời đi. Ngươi thà đến nơi hoang vu này cũng muốn tránh khỏi bản cung."

"Ta hối hận rồi, Tạ Diệp... Ta muốn về." Ôn Trì càng lúc càng khóc dữ hơn, mặt đỏ bừng, vai run lên từng nhịp. Cậu buông tay khỏi áo Tạ Diệp, lại giơ tay lên định ôm lấy cổ hắn.

Nhưng Tạ Diệp vẫn tránh đi như cũ.

"Ngươi còn chưa tỉnh táo, ngủ một giấc sẽ khá hơn." Hắn dường như chẳng muốn thấy gương mặt đầy nước mắt kia, liền quay đầu, kéo phắt chăn trên giường phủ lên mặt Ôn Trì, không cho cậu nhìn mình nữa.

Ôn Trì: "..."

Tạ Diệp đứng dậy, chuẩn bị rời giường.

Ôn Trì lờ mờ nhận ra — Tạ Diệp nghĩ cậu vẫn bị hương thơm kia làm cho mê muội nên mới như thế, tức khắc cậu thấy vừa xấu hổ vừa giận.

Cậu hất tung chăn khỏi mặt, hai tay hai chân quơ loạn trên giường rồi nhào thẳng lên lưng hắn.

Bình Luận (0)
Comment