Ôn Trì cảm thấy mình chẳng khác gì một con gấu túi, cả người đều dính chặt lên người Tạ Diệp.
Tạ Diệp rõ ràng khựng lại, cả người cứng đờ, không nhúc nhích.
Thấy vậy, Ôn Trì lập tức bám càng leo cao, vươn tay ôm lấy cổ Tạ Diệp, hai chân từ sau vòng chặt lấy eo hắn, thậm chí còn nhích người lên trên, như thể sống chết cũng không buông.
Tạ Diệp giãy dụa một chút. Ôn Trì sợ bị hắn hất xuống, liền càng siết chặt hơn nữa.
Tạ Diệp im lặng một lúc, cuối cùng cất giọng khàn khàn: "Buông ra."
Ôn Trì không buông, còn ghé vào tai hắn hỏi: "Tạ Diệp, người định đi đâu thế?"
Tạ Diệp đáp: "Ra ngoài."
Nếu còn ở Đông cung, Ôn Trì cầu còn không được Tạ Diệp tránh xa mình, nhưng nơi này không phải Đông cung, mà là Tấn Châu xa xôi cách kinh thành cả ngàn dặm.
Ở đây cậu chẳng quen ai, thậm chí vừa mới từ quỷ môn quan trở về...
Trời biết, lúc nghe thấy giọng Tạ Diệp quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt hắn quen thuộc, cậu còn tưởng mình sắp chết đến nơi, sinh ra ảo giác.
Tạ Diệp chẳng phải nên yên ổn ở lại Đông cung hay sao? Tại sao lại tới tận Tấn châu?
Cảm giác mơ hồ ấy cứ như sương mù không tan, mãi quẩn quanh trong lòng Ôn Trì. Cậu sợ Tạ Diệp đi rồi sẽ không quay lại, lại càng sợ sự xuất hiện của hắn chỉ là ảo ảnh trong cơn hấp hối của mình.
Cậu nghĩ, có lẽ mình đã nảy sinh "hội chứng chim non"*, nhưng không tài nào thoát khỏi tâm lý đó được.
*hội chứng chim non: người mắc hội chứng chim non thường có cảm xúc lệ thuộc sâu sắc vào người đầu tiên cho họ sự ấm áp, bảo vệ, quan tâm – đặc biệt nếu họ đang ở trạng thái yếu ớt, tổn thương, hoặc mới bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ.
Cậu thực sự rất sợ.
Càng sợ hơn là bị Tạ Diệp bỏ lại.
"Tạ Diệp, đừng đi được không? Ta không muốn ở lại đây một mình." Ôn Trì vứt luôn cả mặt mũi, dụi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào y phục hắn, khẽ khàng nài nỉ, "Ta sợ lắm."
Tạ Diệp bị cậu quấn riết lấy đến chẳng còn cách nào, muốn đi cũng không nổi, hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Hồi đó chạy nhanh thế cơ mà, giờ biết sợ rồi?"
Ôn Trì đoán được Tạ Diệp sẽ không nổi giận với mình, nên càng thêm ỷ lại. Cậu dụi mặt vào bên tai hắn, giọng còn khẽ nấc: "Sớm biết sẽ bị bắt cóc, ta đã chẳng tới đây."
Tạ Diệp lạnh giọng: "Trên đời này không có 'sớm biết'."
Ôn Trì ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng căng cứng của Tạ Diệp, chợt nhớ đến hai huynh đệ Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện tốt với cậu một cách kỳ lạ, bỗng hiểu ra điều gì đó: "Đúng rồi, Đại Đức ca và Đại Thiện ca là người của điện hạ đúng không?"
Tạ Diệp im lặng một lúc, rồi bật cười lạnh: "Mới mấy ngày mà thân thiết thế rồi?"
"..." Ôn Trì như ngửi được mùi chua lượn lờ trong không khí, vội vàng chống chế, "Ta nói là Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện đó! Họ đối xử với ta rất tốt, ta còn thắc mắc sao lại có kẻ bắt cóc mà biết nói lý lẽ đến vậy."
Tạ Diệp nói: "Bọn họ là người của bản cung."
Ôn Trì ngạc nhiên: "Người của điện hạ mà còn kiêm nhiệm vai trò làm cướp?"
Tạ Diệp lại im lặng. Khi lên tiếng lần nữa, giọng đã mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi tưởng cướp có thể dễ dàng trà trộn quanh bản cung? Nếu không phải do ngươi ngu ngốc, tự chui đầu vào chỗ tên họ Hoa đó, bản cung đâu phải cử người giả làm cướp để lẻn vào?"
Ôn Trì tự động bỏ qua hai chữ "ngu ngốc", lập tức ngẩng đầu, mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn hắn, niềm vui trào lên chẳng thể kìm nén nổi.
"Vậy... vậy chẳng phải người đã theo ta tới Tấn Châu từ lâu rồi sao?" Ôn Trì nhìn mấy sợi lông tơ mảnh trên mặt Tạ Diệp dưới ánh nến, cẩn thận hỏi, "Chẳng trách điện hạ biết rõ cả chuyện ta lén tìm Hoa Tử Tàng ban đêm..."
Tiếc là Tạ Diệp còn chưa kịp trả lời, thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.
"Điện hạ," giọng Tả Chi truyền vào từ ngoài cửa, "Nô tỳ mang nước nóng đến rồi."
Tạ Diệp đáp: "Vào đi."
Tả Chi đẩy cửa bước vào.
Nàng cúi đầu, đi thẳng đến bên giường, đặt chậu nước còn phủ khăn lên giá gỗ. Sau đó nàng vỗ tay ra hiệu, mấy cung nữ đứng ngoài nối đuôi nhau bước vào, bưng đồ ăn xếp gọn gàng lên bàn.
Tả Chi ra lệnh: "Các ngươi lui xuống đi."
Đám cung nữ đồng thanh vâng dạ, lại hành lễ với Tạ Diệp rồi yên lặng lui ra.
Tả Chi đứng bên giường, chờ Thái tử sai bảo. Rất nhanh sau đó, Tạ Diệp liền nói: "Tả Chi."
"Có nô tỳ."
"Ngươi ở lại chăm sóc hắn."
"Vâng."
Tạ Diệp định đứng dậy, nhưng Ôn Trì vẫn bám chặt sau lưng, bất đắc dĩ hắn phải vỗ nhẹ lên tay đang siết cổ mình, ý bảo Ôn Trì buông ra.
Nào ngờ Ôn Trì vừa nghe xong đã cuống lên, không những không buông, còn ôm chặt hơn.
"Không phải người nói không đi sao?"
"Bản cung có nói thế bao giờ?" Dẫu võ công cao đến mấy thì Tạ Diệp cũng đâu phải người gỗ, lúc này bị Ôn Trì ôm chặt cổ đến nghẹt thở, hô hấp bắt đầu loạn nhịp, hắn quát lên: "Buông tay!"
Ôn Trì lì lợm không chịu buông.
Cậu biết, chỉ cần mình buông tay, Tạ Diệp nhất định sẽ lập tức bỏ đi.
Không ngờ Tạ Diệp cũng nổi nóng, đưa tay nắm lấy cổ tay Ôn Trì, ngón tay lạnh băng ấn lên mạch cậu, rồi từ từ siết lại.
Ngay tức khắc, Ôn Trì cảm thấy một cơn đau nhói truyền tới từ cổ tay, cứ như xương sắp bị bóp nát đến nơi. Cậu biết rõ Tạ Diệp chưa dùng đến một phần mười sức lực, nhưng vẫn đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
"Tạ Diệp, người bóp tay ta đau quá..." Nước mắt Ôn Trì trào ra không cách nào kìm được, vừa giận vừa tủi, lại vừa cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để làm nũng nổi nóng với Tạ Diệp, những cảm xúc mâu thuẫn đó va đập loạn xạ trong đầu, khiến cậu rối bời.
Tạ Diệp nói: "Ngươi buông ra, bản cung sẽ buông."
Ôn Trì đau đến mức giọng run run: "Người buông trước đi."
Tạ Diệp lập tức thả tay.
Cơn đau nhức nơi cổ tay thoắt cái biến mất, nhưng Ôn Trì vẫn không hề có ý định buông ra, ngược lại còn nhào người tới, há miệng cắn vào tai Tạ Diệp.
Tạ Diệp: "..."
Cả người hắn như hóa đá, đứng im tại chỗ như bị điểm huyệt.
Tả Chi đứng bên giường chứng kiến tất cả, chỉ cảm thấy tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Năm chín tuổi, nàng được Thái tử điện hạ đích thân cứu khỏi một vụ thảm sát, từ đó liền đi theo hầu hạ Thái tử. Trừ lúc Thái tử ở riêng với Ôn công tử nàng sẽ chủ động tránh mặt, còn lại đều như cái bóng, không rời bán kính trăm bước quanh hắn.
Từ khi nào nàng từng thấy ai dám gọi thẳng tên húy của Thái tử điện hạ? Từng thấy ai dám tay chân lả lơi, quấn lấy Thái tử không rời? Lại càng chưa từng thấy ai cả gan cắn tai Thái tử?
Nếu điện hạ hạ lệnh, nàng có thể lập tức lấy mạng Ôn công tử, hoặc để hắn chết trong đau đớn tột cùng.
Nhưng... Thái tử điện hạ không nói gì cả.
Tả Chi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ mong mình có thể hòa tan vào không khí màu vàng ấm áp trong phòng.
Nàng thầm quan sát Thái tử điện hạ bị Ôn công tử dây dưa mãi mà vẫn chưa thoát thân được, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi có phải hắn đã bị ai đó giả mạo hay không.
Mãi cho đến khi Ôn Trì bỗng đau đớn kêu lên một tiếng, Tả Chi mới giật mình tỉnh lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ôn Trì cuối cùng cũng buông Tạ Diệp ra, sắc mặt tái nhợt, giữa trán nhăn chặt, khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ đau đớn.
Ôn Trì hai tay ôm lấy cổ, máu tươi rịn ra từ kẽ tay.
Tạ Diệp quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh ấy. Trên mặt hắn vẫn không có nhiều biểu cảm, nhưng trong mắt đen lại gợn lên sóng ngầm, khí tức quanh thân cũng lạnh đi thấy rõ. Hắn đưa tay định kéo tay Ôn Trì ra.
Ôn Trì theo bản năng né tránh: "Không sao, vừa rồi lỡ động vào vết thương thôi."
Tạ Diệp hỏi: "Vết thương gì?"
Ôn Trì không dám nhìn vào mắt hắn, ấp úng nói: "Có người bắt ta làm con tin, lấy dao rạch một nhát lên cổ. Không nghiêm trọng đâu, băng bó lại là được."
Tạ Diệp mím môi, ánh mắt u ám khóa chặt lấy khuôn mặt Ôn Trì như muốn xuyên thấu cậu. Ôn Trì không chịu nổi cái nhìn ấy, suýt nữa chui luôn đầu vào ngực.
Một lúc sau, cậu lí nhí nói: "Vết thương nhỏ thôi, sẽ nhanh khỏi."
Tạ Diệp chợt quay đầu nhìn về phía Tả Chi: "Ra ngoài."
Tả Chi nhận ra tâm trạng Thái tử rất tệ, không dám chậm trễ, lập tức lui ra. Lúc quay người đóng cửa lại, nàng còn liếc nhìn Ôn Trì đang bị khí thế u ám của Thái tử dọa cho đứng đờ người, không dám nhúc nhích.
Ôn Trì mặc áo dài màu xanh nhạt, không biết bị dính máu ở đâu mà khắp người loang lổ vết đỏ, hèn gì khi nãy nàng và Thái tử đều không nhận ra cậu đang bị thương ở cổ.
Đóng cửa rồi, Tả Chi không rời đi mà lặng lẽ đứng canh bên ngoài, thẳng lưng như cây thương, không hề di chuyển.
Gác lầu rất cao, nhìn ra xa có thể thấy cảnh đêm vùng ngoại ô Tấn Châu — nhưng đáng tiếc chẳng có gì đáng gọi là cảnh đêm, chỉ toàn một màu đen lờ mờ bao phủ.
Tấn Châu kém xa kinh thành, vậy mà vẫn có thể khiến Thái tử điện hạ đích thân tới đây.
Thái tử vốn không thích ra ngoài, nghe nói hồi nhỏ từng gặp chuyện gì đó, từ đó về sau luôn bài xích việc rời khỏi kinh thành, thậm chí bước ra khỏi Đông cung một bước cũng khó.
Ban đầu Thái tử chỉ cử nàng và hai huynh đệ họ Lưu đến Tấn Châu bảo vệ Ôn Trì. Nhưng sau này nghe nói Tứ hoàng tử mãi vẫn chưa giải cứu được người, rốt cuộc hắn không kìm được, bỏ lại Chu công công cùng thị vệ, một mình tới Tấn Châu.
Từ kinh thành đến Tấn Châu, đi xe ngựa phải mất hơn ba ngày. Vậy mà Thái tử vận khinh công, không ngừng nghỉ suốt dọc đường, rút ngắn hành trình xuống còn một ngày rưỡi.
Cho đến giờ phút này, hắn vẫn chưa nghỉ ngơi lấy một khắc.
Tả Chi thực sự không hiểu nổi, cái người tên Ôn công tử ấy — nhát gan, nhu nhược, còn sợ chết như vậy — rốt cuộc có điểm nào đáng để Thái tử điện hạ bảo vệ đến thế?
Nàng vừa nghĩ ngợi, vừa chú ý động tĩnh trong phòng. Không bao lâu sau, nàng nghe thấy tiếng sụt sùi khe khẽ truyền ra, tựa như tiếng Ôn công tử khóc thút thít, còn kèm theo mấy câu lầm bầm.
Tả Chi khựng lại, định chuyển hướng chú ý, nhưng âm thanh ấy lại dần lớn hơn.
Sau đó, nàng nghe rõ Ôn Trì nói: "Ta không muốn uống, người cất tay đi."
Không rõ Thái tử đáp gì.
Ôn Trì tiếp tục nức nở: "Ta không muốn uống máu người... í í í í í..."
Một lúc lâu sau, tiếng khóc mới dần nhỏ lại, rồi biến mất.
Tả Chi cũng thở phào.
Đột nhiên, nàng nghe Thái tử gọi: "Tả Chi, vào đây."
Tả Chi lập tức đẩy cửa bước vào, liếc mắt đã thấy Thái tử điện hạ mặt mày tái nhợt, đang tựa vào đầu giường, trong lòng là Ôn Trì đã ngủ say. Ôn Trì nằm nghiêng vào trong, nàng chỉ thấy được gáy cậu cùng cơ thể đang được đắp kín chăn mềm.
Trên đất là quần áo, giày vớ của Ôn Trì. Đồ ăn trên bàn đã bị động đến không ít, khăn mặt và chậu nước cũng đã dùng qua.
Tả Chi cúi đầu nhìn đôi giày trên đất, bất chợt muốn biết đôi giày ấy là do Ôn công tử tự mình cởi ra, hay là... do Thái tử điện hạ nổi tiếng sạch sẽ kia giúp cởi.