Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 77

Nhưng người kia vẫn chưa rời đi.

Hắn ngồi bên mép giường, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Ôn Trì.

Ôn Trì trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cảm giác được đầu ngón tay của người đó đang chầm chậm lướt qua má mình, vẫn là cảm giác lạnh lạnh quen thuộc ấy khiến cậu theo phản xạ giơ tay bắt lấy tay hắn.

Cứ thế nắm một lúc.

Ôn Trì mơ hồ cảm thấy gì đó, hàng mi dài khẽ run, chậm rãi mở mắt ra—

Dưới ánh nến lờ mờ, người nọ cúi đầu, dung mạo lạnh lùng tuấn mỹ bị ánh sáng ấm áp làm mờ đi quá nửa, lại toát ra vẻ đẹp như ẩn như hiện, có chút giống cảnh "ôm tỳ bà che nửa mặt". Chỉ có đôi môi mỏng kia là rõ nét hơn cả.

Người ta vẫn nói môi mỏng thì bạc tình, xem ra cũng có lý. Dù người kia đang ở giữa vùng sáng, trên người vẫn toát ra một luồng hàn ý mơ hồ.

Ôn Trì trừng mắt nhìn, cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt của người đó.

Tiếc là trong mắt cậu toàn là những tia sáng đan xen, chỉ hơi động một cái, mấy tia sáng ấy liền nở bung ra, như một tầng màn che chắn giữa cậu và hắn.

Ôn Trì nhìn một hồi vẫn không hài lòng, dứt khoát vươn tay ra, lần mò về phía gương mặt người kia.

Hắn dường như nhận ra động tác của cậu, nhưng lại không né tránh.

Vì vậy, Ôn Trì như mong muốn chạm được vào mặt hắn. Có điều da của người nọ lại không trơn nhẵn như cậu tưởng, ngược lại còn mang một loại xúc cảm kỳ lạ, giống như đang vuốt lên những vết sẹo lồi lõm do bỏng để lại.

Vết sẹo...

Ôn Trì bỗng nhớ tới một người.

"Tạ Diệp." Cậu hơi ngẩng đầu, đổi góc nhìn quan sát, quả nhiên là Tạ Diệp. Cậu ngáp một cái, lẩm bẩm, "Người đến làm gì?"

Ban ngày học võ, trong lòng Ôn Trì đã mắng Tạ Diệp từ đầu đến chân không sót chữ nào, còn thề rằng nếu gặp lại hắn nhất định sẽ không để hắn có được sắc mặt dễ nhìn.

Kết quả là kế hoạch không theo kịp thực tế.

Bị hành suốt cả ngày, Ôn Trì đã mệt rã rời, chẳng còn hơi sức đâu mà tính sổ với Tạ Diệp, tất nhiên... cậu cũng không dám tính sổ.

Tuy nhát thật, nhưng cậu không muốn thừa nhận.

Hừm.

Nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng trước đó cậu còn mệt đến mức ngón tay cũng không buồn động, thế mà giờ lại có sức n*n b*p mặt Tạ Diệp lung tung.

Cho đến khi tay cậu bị tay hắn nắm lấy.

Ôn Trì giãy giụa hai cái, không thoát ra được.

"Đừng sờ nữa." Giọng Tạ Diệp trầm thấp, nhưng đó là ngữ điệu quen thuộc của hắn, không nghe ra chút bất mãn nào.

Ôn Trì lập tức thuận theo, lầm bầm nói:

"Người không phải có năng lực tự chữa lành sao? Người chữa được chân mình rồi, sao không xóa mấy vết sẹo này luôn đi?"

Tạ Diệp nói: "Chuyện đó quan trọng lắm sao?"

"Tất nhiên là quan trọng." Ôn Trì mệt rã rời, rút tay lại kê dưới má, nheo mắt nhìn hắn, giọng ngái ngủ đến mức nói cũng lắp bắp, "Nhan sắc là chính nghĩa, dù ở hiện đại hay cổ đại thì cũng đều là xã hội nhìn mặt mà sống."

Tạ Diệp khựng lại: "Nhan sắc?"

"Chính là mặt người đó." Ôn Trì cười khì khì, ngốc nghếch nói, "Người đẹp trai như vậy, bị hủy dung đúng là đáng tiếc."

Câu này tựa như khiến Tạ Diệp buồn cười, hắn hơi nghiêng đầu, giọng mang theo ý cười rõ rệt:
"Bản cung đẹp lắm sao?"

"Đẹp..." Ôn Trì đáp, để chắc chắn lời mình nói, còn tỉ mỉ quan sát lại nửa khuôn mặt lành lặn của Tạ Diệp

Sau đó cậu gật đầu thật mạnh, đến nỗi tóc xõa rơi trước trán, "Đẹp, Thái tử điện hạ là người đẹp nhất mà ta từng thấy."

Nói xong, cậu lại ngáp một cái.

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, não cũng bắt đầu đơ, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, chìm dần vào lớp mây mềm nhẹ bồng bềnh.

Lúc này, một bàn tay lạnh lẽo khẽ nhéo má cậu.

"Ngươi còn chưa tắm."

"Không đâu..." Ôn Trì giơ tay hất văng bàn tay kia ra, mắt cũng không thèm mở, mồm lầm bầm không rõ, "Ta mệt lắm rồi, không tắm nữa, ta ngủ đây..."

"Ngươi cũng chưa thay y phục."

"Ta không muốn thay..."

Lời còn chưa dứt, Ôn Trì đã gục xuống ngủ luôn.

Có điều cảm giác bị người ta dõi theo trên mặt vẫn chưa biến mất. Tạ Diệp ngồi bên giường cậu một lúc rất lâu, mới khẽ thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy rời đi.

Ôn Trì vừa mới ngủ nên chưa ngủ sâu, cậu mơ màng cho rằng Tạ Diệp sẽ không quay lại nữa, liền trở mình nằm nghiêng, quay lưng ra ngoài.

Ai ngờ chưa bao lâu, phía sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, còn có tiếng đặt vật nặng xuống đất một cách cẩn thận.

Tạ Diệp nói: "Lui đi."

Tả Chi khẽ đáp một tiếng, dẫn theo mấy nha hoàn nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.

Tạ Diệp đứng yên một lát rồi mới bước đến cạnh giường.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Trì cảm giác có đôi tay lướt đi lướt lại trên y phục mình, như đang bóc bánh chưng mà lột cậu đến sạch trơn, sau đó bế cậu ngang người, xoay người đặt vào làn nước ấm áp.

Nhiệt độ nước vừa vặn, ngâm mình trong đó, toàn thân đều ấm lên.

Nhờ thế, đôi tay đang chạm tới chạm lui trên người cậu cũng không còn lạnh buốt như lúc đầu nữa...

Lúc Ôn Trì lần nữa mở mắt ra thì đã là ngày hôm sau.

Cậu nằm ngửa trên giường, toàn thân đau nhức rã rời, chỉ có đầu óc là đặc biệt tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh táo đến mức nhớ rõ rành mạch chuyện tối qua đã xảy ra.

Cậu khó nhọc nhấc tay lên, vén chăn, cúi đầu nhìn xuống — quả nhiên là đang mặc đồ lót mới tinh.

Đây chính là bằng chứng đêm qua...

Cậu muốn chối cũng không chối được.

Ôn Trì thở dài, chậm rãi lấy hai tay che mặt, đau lòng mắng bản thân một trận.

Không trách người ta thường nói sắc đẹp hại người, cậu là một tên mê ngoại hình nặng cỡ đó, chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt của Tạ Diệp thôi cũng bị mê hoặc đến mụ mị, chẳng còn sức kháng cự.

A a a!

Cho nên nói, cái tên bạo quân như Tạ Diệp rốt cuộc đẹp như vậy để làm gì cơ chứ?!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tuy cảm thấy xấu hổ thật, nhưng cậu cũng nên thấy may mắn — Tạ Diệp chỉ giúp cậu tắm mà thôi, chưa đụng đến mấy khối ngọc kia, nếu không thì bây giờ cậu không chỉ vì luyện tập mà mỏi nhừ tứ chi đâu...

Nhắc đến mấy khối ngọc đó, Ôn Trì lại bất giác tưởng tượng đến độ dày mỏng của chúng, rùng mình một cái.

Không được!

Loại nhỏ còn đỡ, chứ loại to thì quá sức rồi, chắc chắn không thể đưa vào nổi, dù có cao bôi trơn thì quá trình cũng phải đau chết mất.

Không không không...

Không đúng không đúng...

Tại sao cậu cứ phải dùng mấy khối ngọc đó?

Tuy Ôn Trì là một con cá mặn, nhưng cũng là con cá có lý tưởng, lý tưởng của cậu là — không dùng mấy khối ngọc đó...

Thôi được rồi, ít nhất cũng đừng dùng cái to quá.

Ôn Trì vừa tự tiếp thêm động lực vừa nghiến răng trèo trẹo bò dậy khỏi giường.

Vội vã rửa mặt chải đầu, ăn xong điểm tâm. Trước khi rời đi, cậu nhìn thấy bức thư họa treo đối diện chân giường, bèn bước tới gần.

Thiên đạo sầu cần.

Cậu nhất định phải cố gắng, chỉ cần cậu chạy đủ nhanh thì mấy khối ngọc kia sẽ không đuổi kịp cậu!

"Cố lên." Ôn Trì siết chặt nắm tay, hăng hái rời khỏi phòng.

Nhưng chưa tới nửa ngày, cậu đã xẹp lép.

Nội dung huấn luyện mà Lưu Đức đưa ra y hệt hôm qua, thậm chí còn khắt khe hơn. Không chỉ tăng khối lượng mà còn tăng cả độ biến hóa, khiến Ôn Trì mệt đến độ thở cũng không ra hơi.

Trong giờ nghỉ, Ôn Trì gục mặt lên bàn đá, sống chết không chịu dậy tập tiếp.

Lưu Đức cũng không vội, cứ thế đứng cạnh yên lặng nhìn Ôn Trì diễn trò.

Nhưng Ôn Trì thì sốt ruột, chẳng những sốt ruột mà tâm trạng còn viết rõ ràng trên mặt, không giấu được chút nào.

Thấy Lưu Đức cứng mềm đều không ăn, xoay tới xoay lui cuối cùng cũng quay về chiêu cũ bán thảm làm nũng:

"Đại Đức ca, ta thật sự không chịu nổi nữa đâu, cứ tiếp tục thế này chắc chắn ta sẽ chết vì kiệt sức mất."

Lưu Đức khẽ nhíu mày: "Ôn công tử, thể lực của người quá kém, cho dù không học võ, cũng nên rèn luyện thân thể một cách thích hợp."

Tập luyện là điều không thể xảy ra.

Trước khi cậu xuyên đến, nguyên chủ là một tên chết dí trong nhà, giống y hệt chó Thái tử kia, ra ngoài không quá hai bước, ngày lễ tết thì cùng lắm mới dạo phố ngắm đèn.

Sau khi Ôn Trì xuyên tới, cậu càng lười hơn, đến đèn cũng chẳng buồn ngắm, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.

Thấy Ôn Trì phản ứng như vậy, Lưu Đức cũng không trông mong gì vào việc cậu phản bác, dường như đắn đo một chút rồi vẫn khẽ khàng lên tiếng:

"Ôn công tử, có lời này ta buộc phải nói — tuy nam tử dễ thụ thai, nhưng quá trình sinh nở lại cực kỳ khó khăn."

Ôn Trì đang úp mặt trên bàn đá nghe vậy, lập tức sững người.

Lưu Đức tiếp tục:

"Nam tử suy cho cùng vẫn không bằng nữ tử, tỷ lệ sinh khó tăng lên gấp nhiều lần. Nếu Ôn công tử có mong muốn sinh con, cần phải chuẩn bị từ sớm."

Ôn Trì: "..."

Làm sao bây giờ? Lưu Đức nói vậy, cậu lại càng không muốn nhúc nhích.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Lưu Đức tung chiêu sát thủ, lôi Thái tử ra làm lá chắn, mới miễn cưỡng thuyết phục được Ôn Trì.

Một ngày trôi qua, Ôn Trì đã từ cá mặn biến thành cá khô, lết về phòng là nằm liệt giường — tất nhiên vẫn không quên ăn tối.

Sau bữa tối, cậu ngủ gục lúc nào không hay.

Mơ hồ cảm thấy hình như có người vào phòng.

Giống như đêm qua, người ấy ngồi bên giường rất lâu, sau đó c** đ* cậu ra, bế ngang cậu lên, không bao lâu, Ôn Trì lại được ngâm mình trong nước ấm...

Ngày thứ ba.

Ôn Trì mở mắt.

Cụp mi đã thấy ngay bức thư họa treo trên tường, bốn chữ "Thiên đạo sầu cần" rồng bay phượng múa kia như bốn cái miệng đang không chút nể nang mà cười nhạo cậu.

Cậu trợn mắt nhìn bốn chữ ấy rất lâu, rồi đưa tay đặt lên trán, buồn bã thở dài một tiếng.

Không biết có phải ảo giác không, mà cậu có cảm giác mình càng lúc càng gần với mấy khối ngọc kia rồi.

May thay, nhờ có hai ngày làm nền, từ ngày thứ ba trở đi, Ôn Trì bắt đầu thích nghi với cường độ sinh hoạt này. Tuy vẫn mệt đến mức chẳng buồn mở mắt, nhưng ít nhất không còn thấy quá khổ sở.

Chỉ hơn mười ngày, Ôn Trì đã cảm nhận được sự cải thiện rõ rệt về thể lực.

Cậu dần dần không còn bài xích việc luyện tập căn bản, thậm chí mơ hồ còn mong chờ bài học tiếp theo của Lưu Đức.

Nghe Lưu Đức nói, bước tiếp theo là luyện nội công, sau đó là khinh công.

Ôn Trì chẳng hứng thú gì với mấy thứ võ nghệ khác, nhưng lại cực kỳ muốn học khinh công — lỡ sau này chó Thái tử nổi giận, cậu còn có đường chạy trốn giữ mạng.

Chỉ là muốn khinh công vượt mặt chó Thái tử... xác suất này e rằng gần bằng không...

Kệ đi.

Ôn Trì tràn đầy hứng khởi, thường xuyên hỏi Lưu Đức bao giờ mới được học khinh công.

Thế mà đến lượt Lưu Đức bắt đầu đánh võ mồm với cậu:

"Chờ thêm chút nữa, học võ nào phải chuyện một sớm một chiều, càng cần tích lũy qua ngày tháng chăm chỉ luyện tập."

Ôn Trì: "..."

Giờ thì đến lượt Lưu Đức không vội, còn cậu thì gấp gáp rồi.

Cậu lại chờ thêm hai ngày.

Kết quả chẳng thấy bài mới của Lưu Đức đâu, chỉ thấy Tạ Diệp tới khảo sát.

Đêm hôm đó, Ôn Trì ăn tối xong lại như thường lệ nằm dài trên giường.

Chẳng bao lâu, cậu nghe thấy tiếng cửa mở, vội vàng điều chỉnh hô hấp, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tạ Diệp bước chân rất nhẹ, cũng rất vững, chậm rãi đi tới bên giường cậu.

Ôn Trì cứ tưởng Tạ Diệp sẽ giống mọi khi, ngồi bên giường một lát đã, ai ngờ lần này hắn đứng đó một lúc rồi lại lạnh nhạt cất lời: "Dậy đi."

Bình Luận (0)
Comment