Ôn Trì không động đậy.
Thế nhưng giây tiếp theo, cậu liền cảm thấy có một bàn tay vươn tới, bóp lấy mũi mình.
Hô hấp vốn đang thông suốt trong chớp mắt trở nên khó khăn.
Ôn Trì: "......"
Cậu đành phải mở mắt ra, liền thấy trước giường mình đang đứng một người mặc y phục đen. Tầm mắt cậu hướng lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Ôn Trì không giả vờ được nữa, lăn một vòng từ trên giường dậy, ngồi thẳng thớm, nghiêm túc hành lễ, cung kính hỏi:
"Thái tử điện hạ có chuyện gì sao?"
Tạ Diệp nói: "Thay y phục."
Ôn Trì ngẩn ra: "Thay y phục gì cơ?"
Tạ Diệp đáp: "Tất nhiên là đồ tiện cho việc ra ngoài ban đêm."
Nghe vậy, Ôn Trì lập tức hiểu ra — Tạ Diệp tới để khảo sát thành quả huấn luyện của cậu.
Nhưng mười mấy ngày nay cậu vẫn luôn bị Lưu Đức bắt luyện mấy bài cơ bản, mấy cái khác chẳng học được gì.
Lẽ nào Tạ Diệp định kiểm tra khả năng đứng tấn của cậu?
Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng hành động của Ôn Trì lại không dám chậm trễ, lập tức xuống giường, lục trong tủ ra một bộ y phục đen giống hệt Tạ Diệp, loáng cái đã thay xong.
Tạ Diệp thản nhiên liếc cậu một cái, xoay người rời khỏi phòng.
Ôn Trì vội vàng theo sát phía sau.
Ra khỏi cửa, cậu bước sát vào bên cạnh hắn, gãi đầu, có chút xấu hổ mở miệng: "Cái đó... Thái tử điện hạ, ta còn chưa bắt đầu học võ, cũng chẳng biết khinh công gì đâu."
Tạ Diệp bỗng nhiên dừng bước, giọng bình thản: "Bản cung biết."
Ôn Trì cũng dừng theo, nghiêng đầu nhìn người cao hơn mình hẳn một cái đầu, chớp chớp mắt ngơ ngác: "Vậy chúng ta đang đi đâu thế ạ?"
Tạ Diệp hơi nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú được ánh trăng bạc phủ lên một tầng sáng mờ ảo, tựa như có một tấm lụa mỏng bao phủ, mang theo vẻ đẹp lãng đãng mông lung.
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi:
"Ngươi muốn đi đâu?"
Ôn Trì ngẩn ngơ nhìn sườn mặt hắn, hơi thất thần, đến khi hoàn hồn mới vội cúi đầu, đưa tay gãi mũi để che giấu sự thất thố vừa rồi của mình.
Cậu âm thầm nghiền ngẫm câu nói kia của Tạ Diệp, dường như hiểu ra được chút gì đó:
"Chúng ta ra ngoài tản bộ ạ?"
Tạ Diệp bật cười khẽ: "Ngươi có thể hiểu như vậy."
Vốn dĩ hắn đã nghiêng mặt đẹp đẽ về phía Ôn Trì, lúc này lại bất chợt mỉm cười, khóe môi mỏng khẽ cong lên, dường như cả gương mặt cũng nhu hòa hơn hẳn, khí chất lạnh lùng xa cách quanh thân lập tức tản đi không ít.
Ôn Trì lại ngây ngẩn nhìn hắn không ra hồn.
Tạ Diệp cũng không nhắc nhở cậu, cứ để mặc cậu nhìn như vậy.
Một lúc lâu sau, Ôn Trì mới nhận ra mình lại thất thố...
Cậu lập tức dời mắt đi, khẽ cắn răng, trên má yên lặng nổi lên hai vệt đỏ nhàn nhạt.
Ôn Trì thật sự vô cùng chán ghét cái tật mê sắc của mình, nói thẳng ra thì — cũng may Tạ Diệp chỉ còn nửa gương mặt lành lặn, nếu không mỗi lần cậu nhìn thấy mặt hắn, chẳng phải đều sẽ đứng không vững sao?
Nhưng nói vậy lại thấy thật tiếc.
Gương mặt đẹp thế này, thật không nên bị hủy dung. Cũng chẳng biết đám người năm đó phóng hỏa đốt Đông Cung rốt cuộc có mục đích gì.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ôn Trì nghiêm lại, cậu cố nhớ lại tình tiết về Đông Cung trong tiểu thuyết, nhưng phát hiện nội dung phần này ít đến đáng thương. Đừng nói hung thủ thật sự, ngay cả vụ cháy Đông Cung tác giả cũng chỉ lướt qua.
Ngoài phần văn án và vài câu đầu truyện nói sơ về việc Thái tử bị hủy dung và tàn phế đôi chân trong vụ hỏa hoạn, thì những đoạn khác, tác giả gần như đã quên luôn thiết lập này.
Từ đầu đến cuối, từ khi xuất hiện đến lúc chết, Thái tử luôn là hình tượng một kẻ tàn phế mặt bị hủy.
Ôn Trì thoáng thấy hụt hẫng, cậu nhận ra Tạ Diệp đã trải qua rất nhiều điều không hề được nhắc tới trong truyện, bên cạnh hắn cũng có nhiều nhân vật chưa từng được đề cập.
Mà tất cả những điều đó đều đến từ cái "chưa biết", nằm ngoài tầm kiểm soát, khiến cậu cảm thấy mơ hồ.
"Ngươi nghĩ xong chưa?"
Giọng Tạ Diệp kéo tâm trí đang trôi lơ lửng của Ôn Trì về lại. Cậu vội nghĩ ngợi rồi nhỏ giọng hỏi:
"Ta có thể đi thăm Tứ điện hạ và Lâm tướng quân không?"
Xa nhau lâu như vậy, không biết bây giờ Tứ hoàng tử và Lâm tướng quân ra sao rồi...
Tất nhiên, chủ yếu cũng vì người mà Ôn Trì quen biết chỉ còn lại mỗi hai người đó.
À không, còn có cả Hoa Tử Tàng.
Nhưng dù có cho cậu mượn thêm trăm lá gan, cậu cũng không dám nói lúc này mình muốn đi gặp Hoa Tử Tàng — trừ khi cậu không muốn sống nữa, muốn tạo cơ hội cho Tạ Diệp xé xác mình.
Trong lòng Ôn Trì xoay mấy vòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh quan sát phản ứng của Tạ Diệp.
Chỉ thấy hắn gật đầu nói: "Có thể."
Ôn Trì còn chưa kịp mở miệng, liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi, cậu ngẩn ra, ngẩng đầu liền thấy thân hình cao lớn của Tạ Diệp đã áp sát tới, ngay sau đó, hắn dễ dàng bế ngang cậu lên.
"Th, thái tử điện hạ!" Ôn Trì bị dọa không kịp phản ứng, kêu khẽ một tiếng, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Tạ Diệp.
Đợi đến khi cậu hoàn tất chuỗi hành động mượt mà ấy, mới giật mình nhận ra động tác của mình quá đỗi tự nhiên, như thể đã làm cả trăm cả ngàn lần rồi vậy.
Nhưng ngẫm kỹ lại...
Cậu quả thực từng bị Tạ Diệp bế không biết bao nhiêu lần, đến hiện tại, không chỉ Tạ Diệp có thể ôm cậu dễ như trở bàn tay, mà ngay cả cậu cũng có thể thuận tay tìm được một vị trí vừa vặn trong lòng hắn như một cái móc treo.
Tạ Diệp thi triển khinh công cực nhanh, gần như chỉ là một cái lướt nhẹ đã từ điểm đặt chân này chuyển đến điểm tiếp theo.
Ôn Trì theo thói quen rúc mặt vào ngực hắn, chẳng nhìn thấy cảnh vật xung quanh, chỉ cảm nhận được gió nóng rít qua cổ.
Lúc này, một bàn tay mát lạnh chạm vào cổ cậu, ấn vài cái rồi bóp nhẹ.
Ôn Trì bị cù đến mức rụt cổ lại.
Ai dè Tạ Diệp liền bóp đúng chỗ nhột trên cổ cậu.
Ôn Trì lập tức bất động, y như con mèo bị nắm gáy vậy.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tạ Diệp vang lên bên tai, lẫn trong tiếng gió: "Ngẩng đầu lên."
Ôn Trì có hơi sợ, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ dám ló ra đôi mắt tròn xoe từ trong ngực hắn.
Cậu ngẩng đầu nhìn cằm Tạ Diệp, thấy môi hắn hơi mím lại, vẻ mặt mang theo vài phần nghiêm khắc.
"Nếu ngươi đến độ cao này còn không thể vượt qua nỗi sợ, sau này làm sao học được cách sử dụng khinh công?" Tạ Diệp hỏi.
"Ta, ta sẽ từ từ học." Ôn Trì liếc nhìn phong cảnh bên dưới đang trôi tuột về sau, lập tức lòng dạ rối bời, lại chui đầu vào ngực hắn, giọng nói vì thế có chút nghẹt:
"Ta thật sự rất sợ..."
Tạ Diệp giảm tốc độ lại: "Vậy giờ thế nào?"
Ôn Trì vùng vẫy một lát, cuối cùng cũng lấy hết can đảm ngẩng đầu từ lòng hắn, cẩn thận nhìn xuống dưới.
Cảnh tượng bên dưới cũng chẳng khác lúc nãy là bao, nhưng vì tốc độ đã chậm lại, cậu không còn thấy chóng mặt nữa.
"Tốt hơn nhiều rồi." Ôn Trì nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, thò đầu ra quan sát xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy không còn đáng sợ như trước.
Nghe vậy, Tạ Diệp lại giảm tốc độ thêm chút nữa.
Ôn Trì cứ nhìn mãi, thậm chí còn thấy thú vị. Ánh mắt sợ hãi dần chuyển thành ngạc nhiên, quay đầu nói với Tạ Diệp:
"Khinh công thật thần kỳ, giống như đang bay vậy."
Tạ Diệp chú ý thấy đôi mắt lấp lánh của cậu, khóe môi không kìm được khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười nhàn nhạt đến nỗi chính hắn cũng không nhận ra — nhẹ đến mức Ôn Trì không phát hiện.
"Học khinh công không dễ như ngươi nghĩ đâu, phải dựa vào sự tập trung và tích lũy. Nếu khinh công của ngươi không bằng người khác chạy bộ dưới đất, vậy thì học cũng vô ích."
"Không giống nhau." Ôn Trì có tư duy lạ lùng, "Bay trên trời thì ngầu hơn chạy dưới đất nhiều."
Tạ Diệp ánh mắt lóe lên: "Ngầu?"
Ôn Trì giật mình nhận ra mình lỡ lời, vội vàng khạc một tiếng, cuống cuồng chữa cháy:
"Ta nói nhầm, là oai hơn, hồi nãy ăn nhiều gió quá nên nói không rõ ràng, thái tử điện hạ đừng trách."
May mà Tạ Diệp chẳng chấp mấy câu đó, chỉ cười khẽ: "Ừ, lúc bị bắt trên trời cũng rất oai phong."
Ôn Trì: "......"
Tên chó thái tử này, chỉ giỏi phá bĩnh người ta.
Vì Tạ Diệp đi chậm lại, nên quãng đường họ di chuyển lần này kéo dài khá lâu mới đến một viện lạc.
Từ xa đã thấy trước viện có rất nhiều thị vệ canh giữ, người qua kẻ lại, cảnh giác cực kỳ.
Ôn Trì lập tức thấy căng thẳng, muốn quay đầu bỏ chạy: "Thôi, ta không muốn đi nữa, hay là chúng ta quay về đi."
Tạ Diệp không nói lời nào, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Ôn Trì kéo áo hắn: "Tạ Diệp, chúng ta về đi, phía trước nhiều người như vậy, kiểu gì cũng bị phát hiện."
Tạ Diệp bị kéo mãi, mới chậm rãi nói ra một câu: "Đã đến rồi..."
Ôn Trì: "......"
Lần đầu tiên cậu phát hiện ra, thì ra bốn chữ "đã đến rồi" cũng có thể dùng trong hoàn cảnh thế này.
Thấy khoảng cách tới viện lạc càng lúc càng gần, Ôn Trì càng thêm căng thẳng, tay nắm áo Tạ Diệp run lên khe khẽ. Dù biết với thân phận của Tạ Diệp thì dù có bị phát hiện cũng chẳng ai dám làm gì, nhưng chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi là cậu đã thấy xấu hổ muốn độn thổ.
Sắp đến nơi, Ôn Trì dứt khoát nhắm mắt lại.
Chờ đến lúc mở mắt, thì phát hiện Tạ Diệp đã thành công tránh được tất cả thị vệ, đáp xuống một mái hiên an toàn.
Phía trước có mấy tán cây che chắn, chỗ bọn họ đứng rất kín đáo.
Tạ Diệp đặt Ôn Trì xuống, một tay chống lưng cậu.
Từ vị trí này có thể thấy rõ một cửa sổ hé mở phía dưới. Bên cửa sổ là một chiếc bàn vuông, trên đó bày đủ loại giấy vẽ lộn xộn, xem kỹ giống như bản đồ.
Quanh bàn có mấy người đang đứng, dường như đang tranh luận nhỏ tiếng điều gì đó.
Ôn Trì dựng tai nghe một lúc mà không nghe rõ, nhưng cậu mơ hồ cảm nhận được bầu không khí giữa mấy người kia không mấy vui vẻ, có lẽ là đang bất đồng quan điểm.
Cậu nghi hoặc hỏi: "Họ đang cãi nhau cái gì vậy?"
Trái với bầu không khí căng thẳng trong phòng, Tạ Diệp đứng trên mái nhà lại ra vẻ nhàn nhã, hoàn toàn là dáng dấp của một kẻ ngoài cuộc xem náo nhiệt.
"Bọn bắt cóc chưa bị dọn sạch, đám người trong kia còn nhiều việc phải làm."
Ôn Trì sửng sốt: "...Đã qua lâu vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa bắt được hết đám bắt cóc à?"
Hơn nữa Tạ Diệp còn từng tay không g**t ch*t không ít tên rồi, tính ra số còn lại chắc cũng chẳng nhiều.
Tạ Diệp nói:
"Mỗi sào huyệt của bọn bắt cóc đều có con tin, bọn họ vừa không muốn để chúng có cơ hội làm hại con tin, vừa muốn bắt sống chúng. Nhưng trên đời làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường?"
Ôn Trì im lặng.
Bảo sao cậu chờ mãi chẳng thấy Tạ Diệp đến cứu, cuối cùng lại là người từ tận Tấn Châu chạy đến trước.
Với cái tốc độ cứu viện của Tạ Cẩm, nếu thực sự chờ anh ta tới, có khi lúc đó thi thể của cậu cũng đã nằm dưới ba tấc đất rồi.
Ôn Trì cười gượng: "Vương gia đúng là cẩn trọng thật..."
Tạ Diệp cười lạnh: "Vô dụng thôi."
Ôn Trì: "......"
Đây là chó thái tử đang mắng người, chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Tạ Diệp không hề giấu giếm sự khinh thường dành cho Tạ Cẩm, lời nói từng câu từng chữ đều mang theo mùi vị chán ghét:
"Hoàng đế biết Tạ Cẩm do dự không quyết, nên mới cho hắn theo một kẻ như Lâm Triết — kẻ đó tính tình nóng nảy, có thể bù trừ với Tạ Cẩm. Nhưng đáng tiếc..."
Nói đến đây, hắn khựng lại, trên mặt hiện lên nụ cười hả hê:
"Bùn nhão không trát nổi tường, Tạ Cẩm chẳng những không bù trừ cho Lâm Triết, mà còn kéo hắn xuống nước theo."
Trước kia khi đọc truyện, Ôn Trì đã biết tên chó thái tử này luôn xem thường công thụ chính trong truyện — Tạ Cẩm.
Chỉ tiếc nhân vật chính vẫn là nhân vật chính, cho dù giai đoạn đầu có là phế vật đi nữa, thì về sau vẫn có thể nghịch tập vươn lên nhờ sự sắp đặt của tác giả.
Cho nên Ôn Trì không dám đắc tội với hai nhân vật trung tâm kia.
"Tạ Diệp." Cậu kéo áo hắn, "Ta muốn về rồi."
Tạ Diệp đáp:
"Cũng được, loại phế vật này không đáng để chúng ta tốn thời gian."
Ôn Trì: "......"
Thôi kệ, cứ để hắn nói đi.
Không nói xấu nhân vật chính thì sao gọi là phản diện được.
Lúc quay về thì tốc độ nhanh hơn hẳn, chỉ mất một nén nhang, Tạ Diệp đã bế Ôn Trì về tới lầu các.
Tả Chi đang đứng đợi ngoài cửa, mặt có vẻ lo lắng, thấy Tạ Diệp và Ôn Trì liền vội vàng bước tới.
"Thái tử điện hạ." Tả Chi liếc nhìn Ôn Trì vừa được thả xuống, hạ giọng nói, "Bên kia xảy ra chuyện rồi."
Tạ Diệp khẽ "ừ" một tiếng, dường như chẳng để tâm đến vẻ sốt ruột của nàng. Hắn vỗ nhẹ lưng Ôn Trì ra hiệu cậu vào trong, sau đó cùng Tả Chi khuất sau góc cầu thang, trực tiếp xuống lầu.
Ôn Trì trở lại phòng, đóng cửa lại.
Cậu vò đầu, nhớ đến nét mặt gấp gáp của Tả Chi lúc nãy, đột nhiên thấy hiếu kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, cậu không dám hỏi.
Ôn Trì là người biết điều, tự hiểu rõ thứ tò mò này chẳng đem lại kết quả gì, thế là dứt khoát không nghĩ ngợi nữa. Cậu ngồi nghỉ bên bàn một lát, thì bất chợt nghe tiếng gõ cửa.
"Đến đây."
Ôn Trì cứ tưởng Tạ Diệp quay lại, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Thế nhưng vừa mở cửa ra, liền thấy ngoài kia là mấy tiểu cung nữ đang bê thùng nước.
Ôn Trì ngẩn người một chút, trong khoảnh khắc ấy có một tia hụt hẫng thoáng qua, chỉ là cảm xúc ấy nhanh chóng bị cậu giấu đi.
Cậu lui vào nhường đường, để các cung nữ mang thùng gỗ vào phòng.
Đợi họ đi rồi, Ôn Trì cởi y phục, tr*n tr** ngâm mình vào bồn tắm.
Phải nói, đám cung nữ chuẩn bị vô cùng chu đáo, đến cả khăn tắm và cánh hoa hồng dùng để tắm cũng sắp xếp gọn gàng bên giá gỗ.
Nhưng Ôn Trì không hứng thú gì với mấy thứ đó, cậu ngồi co gối trong thùng nước, ánh mắt dán chặt vào chiếc tủ trước mặt — tầng trên cùng của tủ chính là nơi đặt chiếc hộp gỗ kia.
Bất chợt, cậu nhớ đến buổi kiểm tra của Tạ Diệp.
Không biết kết quả ra sao.
Nhưng Ôn Trì là người biết mình biết ta, với màn thể hiện nhát gan như tối nay, e rằng cậu mười phần thì có đến chín phần là không qua nổi kỳ sát hạch của Tạ Diệp.
Cậu cảm thấy nước hôm nay nóng hơn thường ngày, hơi nước lượn lờ khiến đầu óc cậu thêm mơ hồ.
Cậu nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến mức cuối cùng chính mình cũng không rõ đang nghĩ gì nữa.
Cậu thấy mình thật hồ đồ...
Nếu không thì tại sao lại từ trong thùng nước đứng dậy, đi thẳng về phía cái tủ ấy.
Dù sao cũng không qua được bài kiểm tra của Tạ Diệp, chi bằng... thử cái viên ngọc nhỏ nhất xem sao.