Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 79

Ôn Trì bước đến trước tủ, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để mở cửa tủ ra.

Trong lòng cậu như có hai tiểu nhân đang cãi nhau, một bên nói rằng dù sao cậu và Tạ Diệp ở thời cổ đại này cũng là "phu phu", làm quen trước cũng chẳng có gì sai, nhưng bên còn lại lại phản đối.

Nhét mấy khối ngọc đó vào chỗ kia đau lắm đấy, ai mà rảnh đến mức tự chuốc khổ vào thân chứ.

Nghĩ đến đây, Ôn Trì khựng lại, rồi thầm nghĩ: có đấy, chẳng phải người đó chính là mình sao? Hiện tại chẳng phải cậu đang rảnh rỗi tìm cách hành hạ bản thân đấy à?

Ôn Trì lập tức cảm thấy cạn lời. Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt, chậm rãi thu tay lại khỏi cánh cửa tủ.

Cậu đứng ngẩn ra một lát, rồi lấy khăn trên giá gỗ lau khô người, mặc quần áo vào rồi rời khỏi phòng.

Vừa hay ngoài cửa có hai cung nữ đang đứng chờ.

Thấy cậu đi ra, hai nàng lập tức tiến lên đón: "Ôn công tử, người có điều gì sai bảo?"

Đối mặt với hai tiểu cô nương xinh xắn dịu dàng, Ôn Trì có hơi ngại, cười nhẹ rồi nói:

"Làm phiền hai cô dọn giúp ta cái bồn tắm trong phòng nhé."

Hai cung nữ đồng thanh vâng một tiếng, rồi cùng đi vào trong.

Ôn Trì thấy vậy thì lặng lẽ xuống lầu.

Cậu nhớ đại khái là Lưu Đức ở một căn phòng bên trái tầng một, không nhớ rõ cũng không sao, cứ đến gần đó rồi cất giọng gọi tên Lưu Đức.

Chỉ chốc lát sau, một cánh cửa phía trước bên trái được mở ra.

Ánh nến vàng vọt hắt ra từ trong phòng, chiếu lên thân hình cao lớn của Lưu Đức. Anh đứng ở ngưỡng cửa không nhúc nhích, cũng chẳng có ý tiến về phía Ôn Trì.

"Ôn công tử." Giọng nói của Lưu Đức vọng ra từ trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt, nhưng giọng điệu thì lạnh nhạt xa cách, "Trời đã không còn sớm, người tìm ta có việc gì sao?"

"Lưu Đức ca."

Ôn Trì khẽ gọi một tiếng, rồi bước lên trước.

Thế nhưng Lưu Đức thấy cậu vừa nhích một bước, đã như thấy quỷ hiện hình, vội vã lùi hai bước về trong phòng.

"Ngươi đừng tới đây." Lưu Đức giơ tay ra hiệu ngăn lại như diễn cảnh "Ngươi đừng qua đây" trong phim, "Có gì cứ nói thế này là được rồi."

Ôn Trì bị phản ứng quá khích ấy làm cho sững sờ, vội vàng dừng bước.

Chờ một lát, thấy Lưu Đức vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác như phòng cậu là hồ ly tinh, Ôn Trì khó hiểu gãi đầu: "Ngươi bị sao vậy?"

Lưu Đức nghiêm túc đáp:

"Ôn công tử, nam nữ thụ thụ bất thân... à không, nam nam cũng không tiện tiếp xúc gần. Đêm hôm thế này, ta nghĩ tốt nhất là giữ khoảng cách, tránh để người khác hiểu lầm."

Ôn Trì: "......"

Được rồi.

Từ lúc không còn che nốt ruồi son giữa trán, cả Lưu Đức lẫn Lưu Thiện đều trở nên là lạ, cứ như hận không thể cách xa cậu mười vạn tám ngàn dặm.

Vì Lưu Đức không cho lại gần, Ôn Trì đành đứng tại chỗ, hơi ngượng ngùng mà trình bày ý định của mình:

"Lưu Đức ca, ta làm theo lời ngươi, luyện cơ bản cũng được một thời gian rồi, ta muốn biết thành quả ra sao."

Lưu Đức đáp: "Ôn công tử, ta đã nói rồi, học võ không phải chuyện ngày một ngày hai."

"Dù là vậy..." Ôn Trì ngập ngừng giây lát, rồi mới nói tiếp, "Nhưng ta vẫn muốn biết mình đã tiến bộ được bao nhiêu, để còn biết đường mà cố gắng."

Trong lòng Lưu Đức, học võ là một quá trình tích lũy lâu dài, tư tưởng muốn thành công nhanh chóng chỉ làm hỏng chí khí.

Anh vốn không đồng tình với mong muốn "muốn thấy kết quả" quá sớm của Ôn Trì, nhưng thấy cậu kiên trì như thế, anh cũng không tiện từ chối mãi.

Lưu Đức do dự một hồi, bảo Ôn Trì đứng yên chờ, rồi quay người vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Chẳng bao lâu sau, anh ta ra ngoài, trên tay cầm một chân đèn bằng đồng, ngọn nến trắng đang cháy, ánh lửa ấm áp lay động trong đêm.

Lưu Đức bước chậm rãi về phía Ôn Trì, rồi lại đi lướt qua người cậu, tiện miệng ném lại một câu: "Đi theo ta."

Nghe vậy, Ôn Trì lập tức bám theo.

Hai người đến khoảng sân trống nơi ban ngày vẫn dùng để luyện tập. Giờ đây nơi đó phủ đầy bóng đêm mờ ảo, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, miễn cưỡng đủ để Ôn Trì nhìn thấy con đường lờ mờ dưới chân.

Trời tối, đường mờ, Ôn Trì đi khá vất vả.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Đức đi trước, thấy bước chân anh vững chãi, rõ ràng chẳng hề bị bóng tối cản trở, cứ như có thể nhìn rõ từng cành cây ngọn cỏ giữa đêm đen vậy.

Dù bản thân là một con cá mặn, nhưng Ôn Trì vẫn không khỏi ngưỡng mộ những người có võ công cao cường.

Không lâu sau, Lưu Đức dừng lại bên chiếc bàn đá, nhẹ nhàng đặt chân đèn trong tay lên bàn.

Ôn Trì bước nhanh đến cạnh anh, không nhịn được thốt lên cảm thán:

"Lưu Đức ca, ngươi lợi hại thật đấy, trời tối thế mà vẫn nhìn thấy đường rõ ràng."

Lưu Đức mặt không đổi sắc nói: "Có nến soi đường, đương nhiên ta nhìn được."

Ôn Trì: "......"

Nhờ Lưu Đức nhắc nhở, cậu mới nhận ra rằng khi không còn thân hình cao lớn của anh che khuất, ánh nến nhạt tỏa ra từ chân đèn lan rộng khắp bốn phía, vừa khéo soi sáng một vòng tròn nho nhỏ.

Diễn nhầm cảm xúc, Ôn Trì ngượng đến nỗi chỉ biết im lặng.

Lúc này, Lưu Đức lùi lại một bước, nghiêng đầu nhìn cậu: "Ôn công tử, người còn nhớ chuyện ta nhắc về chưởng phong hôm trước không?"

"Nhớ."

Lưu Đức từng nói thiên hạ phần lớn võ công đều chú trọng chữ "nhanh"; bất kể chiêu thức gì, ra tay chiếm tiên cơ sẽ giành lấy lợi thế. Chưởng phong cũng dựa trên cái nhanh ấy mà thành, thoạt trông tưởng cần nội lực, kỳ thực phần nhiều nhờ khổ luyện.

Anh khoanh tay, đưa mắt ra hiệu về ngọn nến đang cháy: "Dập nó đi."

Ôn Trì hiểu ý, bước tới thổi "phù" một hơi.

Ngọn nến tắt phụt.

Xung quanh tức thì chìm vào bóng tối tĩnh lặng.

Ngay cả Lưu Đức cũng lặng thinh.

Hình như hồi lâu sau, bên tai cậu mới vang lên tiếng nghiến răng của Lưu Đức:

"Ta bảo người dùng chưởng phong dập, đâu bảo thổi tắt..."

Ôn Trì lập tức đỏ bừng mặt: "Xin lỗi, Lưu Đức ca, ta nhất thời không hiểu."

Lưu Đức thở dài, lấy hỏa tập ra châm nến, lại lui về vị trí cũ, hất cằm:

"Làm lại."

Cậu khe khẽ hỏi: "Ta có cần lùi lại không?"

Biết rõ sức lực của Ôn Trì, anh lắc đầu, không đòi hỏi gì thêm: "Không cần."

Ôn Trì hít sâu, bắt chước lúc ban ngày vung tay quạt gió trước ngọn lửa.

Thật ra ban ngày cậu luyện với lá cây trên cành, so với lá cây thì ngọn lửa có vẻ dễ hơn. Song gió đêm phần phật, ngọn nến lắc lư như sắp tắt—nhưng thực tế cho thấy nó "sức sống" dẻo dai lạ thường: gió thổi thế nào cũng không tắt, cậu quạt thế nào cũng chẳng suy suyển.

Quãng gần nửa canh giờ, Ôn Trì mệt đến thở không ra hơi, cây nến cũng cháy mất một nửa.

Cậu lau mồ hôi trán, quay lại nhìn Lưu Đức vẫn im lìm phía sau:

"Lưu Đức ca, khó quá."

Không đáp, anh giơ tay bổ khẽ một chưởng vào không trung. Ôn Trì rõ ràng cảm được một luồng gió từ tay anh cuốn tới.

Tách—lửa tắt ngay.

Thanh âm lạnh nhạt vang lên:

"Ôn công tử, người còn cần thêm thời gian, chớ nóng vội."

Ôn Trì lặng hồi lâu mới đáp khẽ: "Được."

Từ biệt Lưu Đức, cậu lơ ngơ đi lên lầu, về phòng.

Thùng tắm và giá gỗ đã được dọn sạch, trên bàn còn thay cả điểm tâm mới.

Ôn Trì ghé lại, nhìn bánh điểm tâm mà chẳng buồn nuốt. Trước kia cậu không mấy để tâm, giờ đây năng lực lại gắn liền với "tiết tháo", tự dưng cảm thấy mình phế quá chừng.

Dẫu vậy nỗi buồn kéo dài không lâu, cậu đã sớm biết cách tự an ủi. Thậm chí khi bước đến tủ, giơ tay mở cửa cũng dứt khoát hẳn.

Cậu thật sự đã cố hết sức—và thật sự... không được.

Ôn Trì lấy chiếc hộp gỗ, đặt lên bàn, tò mò mở ra.

Đồ đạc vẫn nguyên y như trước, hộp sứ trắng bị nhét lẫn trong đống giấy gấp ngổn ngang.

Cậu nhấc hộp sứ đặt sang một bên, đôi mắt đào hơi đỏ dán chặt vào mấy khối ngọc bên trong.

Nhìn chốc lát, cậu chọn cây nhỏ nhất... chắc là nhỏ nhất—dẫu nó cũng to bằng ngón trỏ cậu.

Khi cầm trong tay, cảm giác mát lạnh lập tức lan khắp đầu ngón, rồi dần dần chuyển thành hơi ấm theo độ chặt của bàn tay.

Ôn Trì ngạc nhiên như phát hiện lục địa mới, nghịch ngợm hồi lâu mới nhớ tới chính sự, nét mặt phút chốc nghiêm lại.

Nhưng phải dùng thế nào đây...?

Cậu mở hộp sứ, chấm một ít cao.

Cao cũng mát rượi, thoa lên thật dễ chịu.

Cậu cẩn trọng bôi đều một đầu ngọc, cực kỳ kỹ lưỡng—dù sao liên quan đến thân thể mình, không dám sơ suất.

Bôi xong, Ôn Trì đặt cây ngọc lên tờ giấy.

Bước kế tiếp...

Tưởng mình đã mặt dày lắm, vậy mà chỉ cần nghĩ tới chuyện "khó nói" kia, mặt vẫn nóng bừng.

Cảm giác nóng, đến hơi thở cũng nóng.

Lần đầu làm chuyện này không tránh khỏi lúng túng, tay c** q**n khẽ run, mấy lần nắm hụt lưng quần.

May mà đêm dài. Có mỗi thứ dư dả là thời gian, cậu nhẫn nại bôi cao.

Vừa vào tư thế định đưa ngọc vào, khóe mắt bỗng lia thấy một cái bóng.

Phòng không lớn nhưng chia nội thất: gian trong đặt giường, bàn trang điểm; gian ngoài bày bàn ghế. Giữa hai gian treo tấm màn sa trắng, che mà không che hết ánh đèn.

Bình thường Ôn Trì hay ra vào nên cuộn màn lên cho gọn. Vậy mà lúc này chẳng biết ai buông xuống, cậu thoáng liếc qua—thấy có người ngồi bên mép giường.

Vóc dáng kia...

Rõ là Tạ Diệp.

Tạ Diệp sao ở đây? Hắn vào từ bao giờ?

Ôn Trì chết sững. Nhận ra hắn ở gian trong, cậu không rõ là sợ hay giật mình, máu trên mặt rút sạch. Dường như sét đánh váng tới đỉnh đầu: tay cầm ngọc run bắn, lỡ chạm vào chỗ nhạy cảm, đau quá kêu "á!" một tiếng.

Đúng lúc ấy, Tạ Diệp đứng dậy, nhấc chân đi thẳng về phía cậu.

Bình Luận (0)
Comment