Ôn Trì nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc, sau đó thu lại vẻ mặt, đưa tay cầm lấy: "Chu công công vất vả rồi."
Chu công công chỉ cười khẽ.
Sau khi cất kỹ bình sứ trắng và mảnh giấy, Ôn Trì đứng dậy: "Thái tử điện hạ còn có điều gì căn dặn nữa không?"
Chu công công như khẽ thở dài: "Thái tử điện hạ dặn dò Ôn công tử hãy bảo trọng."
Nghe vậy, lông mi Ôn Trì khẽ rung lên, nhưng sắc mặt vẫn không biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu:
"Ta biết rồi."
Chu công công cũng gật đầu: "Tả Chi sẽ tạm thời lưu lại Tấn Châu, luôn ở cạnh bảo vệ Ôn công tử. Nếu công tử gặp chuyện rắc rối gì, có thể lập tức báo cho Tả Chi."
Ôn Trì ậm ừ một tiếng, nhưng không để lời này trong lòng.
Thấy Chu công công không còn gì muốn nói nữa, Ôn Trì chắp tay cáo từ rồi xoay người định bước ra ngoài.
Nào ngờ vừa đi được hai bước, lại nghe giọng nói ngập ngừng của Chu công công vang lên từ phía sau: "Ôn công tử, xin dừng bước..."
Ôn Trì dừng chân, quay đầu lại: "Chu công công còn chuyện gì nữa sao?"
"Ôn công tử, lần đó thái tử điện hạ vội vã quay về kinh quả là vì tình hình trong triều lúc ấy quá căng thẳng. Giờ đây đã xảy ra không ít chuyện long trời lở đất, nhưng dù thế nào, mong Ôn công tử vẫn nên cẩn trọng lời nói, hành sự thận trọng là hơn cả."
Ôn Trì thấy Chu công công hơi cúi đầu, vẻ lo lắng trên mặt hoàn toàn không phải giả, bất giác sững người:
"Tình hình căng thẳng? Là có chuyện lớn gì xảy ra sao?"
Tiếc rằng Chu công công không có ý định nói thêm, chỉ càng cúi đầu thấp hơn:
"Những chuyện đó hẳn sẽ không ảnh hưởng đến Ôn công tử, công tử chỉ cần chú tâm làm tốt chuyện trong tay, thận trọng là được."
Vốn Ôn Trì còn muốn hỏi thêm chút tin tức về Tạ Diệp, nhưng đã thấy Chu công công không muốn nói thì cậu cũng lười truy hỏi.
Cậu nghĩ, có lẽ mình cũng không còn để tâm đến Tạ Diệp như vậy nữa. Nếu không nhờ Chu công công đột nhiên xuất hiện, e là đã sớm quăng Tạ Diệp ra khỏi đầu rồi.
Đó cũng là chuyện tốt.
Ôn Trì thu lại suy nghĩ, cáo từ Chu công công rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, cậu lại trông thấy nữ tử áo đỏ lúc nãy. Nàng đứng yên lặng trước một giàn hoa, đang tháo tấm lụa đỏ trên đầu và mặt, để lộ một gương mặt vừa lạ vừa xinh đẹp.
Khi Ôn Trì đi ngang qua nàng, cậu dừng chân, thử thăm dò gọi: "Tả Chi?"
Nữ tử áo đỏ cúi đầu đáp: "Là ta."
Ôn Trì nhìn kỹ gương mặt nàng: "Quả nhiên là ngươi."
Tả Chi đã cải trang khẽ cong môi cười nhẹ: "Ban nãy nô tỳ làm Ôn công tử sợ rồi."
Ôn Trì lơ đãng đáp: "Cũng tạm coi là thế."
Tả Chi thu lại nụ cười, giọng mang theo chút áy náy: "Xin thứ lỗi vì thân phận hiện giờ bất tiện, không thể tiễn Ôn công tử về phủ. Vài ngày nữa, nô tỳ sẽ tìm cách liên lạc lại với công tử."
Ôn Trì tất nhiên hiểu dáng vẻ hiện giờ của Tả Chi không tiện để xuất hiện công khai đưa cậu về Chu phủ. Mà thật ra cậu cũng chẳng muốn nàng đưa về, nên liền vội vàng cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bao.
Tuy phòng bao này nằm ở tầng một, nhưng vị trí khá hẻo lánh, trên đường đi ra cũng chẳng gặp mấy người.
Ôn Trì đi rất nhanh, không mất bao lâu đã quay lại được phòng bao nơi cậu từng mời khách ở tầng hai lúc trước. Nào ngờ, trong đó chẳng còn ai, chỉ còn mấy cô nương đang dọn bàn ghế.
Ôn Trì hỏi: "Những người ở đây đâu rồi?"
Một cô nương ngơ ngác đáp: "Ý khách quan là mấy vị công tử vừa dùng cơm nghe hát ở đây lúc nãy ạ? Họ thanh toán xong từ sớm rồi."
Ôn Trì vừa nghe hai chữ "thanh toán", lập tức thấy có chút ngượng ngùng, đành nhờ cô nương kia giúp mình gọi xe ngựa, rồi vội vàng lên đường trở về Chu phủ.
May mà tốc độ cậu nhanh, vừa xuống xe đã thấy trước cổng Chu phủ có hai cỗ xe ngựa quen mắt dừng lại, tiếp đó là bóng dáng đầy lo lắng của Nhạc Chí Thành và Lưu Văn bước xuống xe.
Ôn Trì thở phào nhẹ nhõm, vội vã bước tới: "Nhạc huynh! Lưu huynh!" rồi lần lượt gọi tên những người khác vừa xuống xe.
Đám người kia không ngờ lại gặp Ôn Trì ngay trước Chu phủ, lập tức trợn tròn mắt. Vẫn là Lưu Văn phản ứng nhanh nhất, chỉ tay vào Ôn Trì, kinh ngạc lên tiếng:
"Ôn huynh, chẳng phải ngươi bị người kia bắt đi rồi sao? Sao giờ lại quay về được?"
Vừa nghe lời Lưu Văn nói, Ôn Trì liền đoán được trên đường về, bọn họ chắc đã tưởng tượng đủ loại tình huống tồi tệ. Cậu dở khóc dở cười, đưa ra lý do đã chuẩn bị sẵn:
"Cô nương kia cũng là người đáng thương, tưởng ta tiêu tiền hào phóng thì chắc là kẻ có tiền, nên muốn ta thu nhận nàng."
Quả nhiên, trọng tâm câu chuyện lập tức bị chuyển hướng.
Lưu Văn quan tâm hỏi: "Ngươi thu nhận nàng thật à?"
Ôn Trì lắc đầu: "Không có."
Lưu Văn cùng mấy người khác đồng loạt lộ vẻ tiếc nuối: "Hầy, tiếc thật đấy."
Ôn Trì: "......"
Lúc này ở nơi đất khách quê người, tránh rắc rối vẫn hơn là tự chuốc họa. Cho dù cảm thấy lời giải thích của Ôn Trì có hơi kỳ quặc, nhưng thấy cậu đã bình an đứng ngay trước mặt họ, đám người kia cũng không truy hỏi thêm.
Bằng không, thỏa mãn được trí tò mò rồi, lại tự rước phiền toái vào thân.
Vì vậy, Nhạc Chí Thành, Lưu Văn và mấy người kia dứt khoát từ bỏ ý định đi tìm Tứ hoàng tử và Lâm Tướng quân, cùng nhau vào phủ, rồi ai nấy trở về viện của mình.
Khi Ôn Trì quay về, Nhược Phương đã đứng ngóng chờ trước cổng sân từ lâu. Vừa thấy bóng Ôn Trì, vẻ lo lắng trên mặt nàng lập tức hóa thành vui mừng:
"Công tử, cuối cùng người cũng về rồi."
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Nhược Phương, Ôn Trì vừa chột dạ vừa áy náy. Cậu đưa phần thức ăn mang về từ thanh lâu cho nàng:
"Trời lạnh rồi, không cần phải đứng ngoài đợi ta nữa đâu."
Nhược Phương vui vẻ nhận lấy, khuôn mặt xinh xắn rạng ngời như nở hoa: "Tạ ơn công tử vẫn nhớ đến nô tỳ, bên ngoài không lạnh đâu, nô tỳ mặc đủ ấm mà."
Ôn Trì bật cười, khoát tay: "Vào thôi."
Nhược Phương vâng một tiếng, bước nhanh đi trước.
Cậu và nàng đang ở viện mà trước kia Lâm Tướng quân từng ở. Phòng của Lâm Tướng quân nằm ngay phía bên phải.
Lâm Tướng quân sống rất điều độ, hiếm khi về khuya, lại càng ít ra ngoài ban đêm. Hầu như cứ đến tối là đèn trong phòng hắn sẽ sáng.
Nhưng tối nay, phòng đó lại tối om.
Nhược Phương đi phía trước nhận ra Ôn Trì dừng bước, liền nghi hoặc quay đầu, bắt gặp ánh mắt do dự của cậu. Nàng bước đến, khẽ nói:
"Không rõ Lâm Tướng quân sao lại thế. Trước khi công tử về, ngài ấy đã về rồi, trông rất vội, hình như có chuyện gấp. Nô tỳ còn thấy tướng quân đang thu dọn hành lý."
Nghe đến đây, Ôn Trì chợt nhớ đến lời Chu công công nói.
Chu công công bảo rằng kinh thành xảy ra đại sự. Ban đầu cậu tưởng đại sự đó chỉ liên quan đến Tạ Diệp, nào ngờ lại lan tới cả Tứ hoàng tử và Lâm Tướng quân.
Cậu nhớ lại sơ qua tình tiết trong nguyên tác tiểu thuyết.
Nguyên tác được kể hoàn toàn từ góc nhìn của nhân vật thụ — Ôn Lương. Ôn Lương không vào Đông cung, mối quan hệ với Tứ hoàng tử cũng phát triển khá chậm.
Phần đầu truyện chủ yếu xoay quanh việc Ôn Lương nhờ hệ thống hỗ trợ để đấu với mấy kẻ thâm hiểm, tìm kiếm tài nguyên. Mãi đến nửa sau, Tứ hoàng tử và Tạ Diệp mới dần xuất hiện nhiều hơn.
Nếu nói có đại sự gì, thì có thể là phe Tứ hoàng tử phát động một cuộc biểu tình lớn phản đối Thái tử?
Không đúng...
Cuộc phản đối đó diễn ra rầm rộ lúc đầu, rồi chẳng có kết quả gì.
Ôn Trì nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ nghĩ đến một khả năng — Hoàng đế bỗng đổ bệnh nặng, khiến triều đình hỗn loạn, văn võ bá quan nghi kỵ lẫn nhau, mỗi người chọn một phe.
Cuộc đấu đá giữa Tạ Diệp và Tạ Cẩm cũng vì thế mà leo thang.
"Công tử?"
Giọng của Nhược Phương kéo Ôn Trì về lại thực tại.
Cậu lắc đầu, bảo không có gì, rồi tiếp tục bước đi.
Tắm rửa xong, khi chuẩn bị lên giường, Ôn Trì mới nhớ đến đồ Chu công công đưa cho. Cậu lấy bộ quần áo vừa thay ra, ngồi bên giường, rút từ trong tay áo ra bình sứ nhỏ và tờ giấy.
Cậu mở nút bình bọc vải đỏ, nheo mắt nhìn vào trong, quả nhiên bên trong có một viên thuốc nhỏ. Cậu đổ viên thuốc ra lòng bàn tay.
Là một viên thuốc màu xanh, giống hệt viên thuốc độc Tạ Diệp từng bắt cậu nuốt.
Ôn Trì lén lút hoài nghi. Chẳng lẽ lần trước thuốc độc kia hết hạn nên Chu công công phải đưa cậu viên khác thay thế?
Nhưng rồi cậu lại nghĩ, Tạ Diệp chắc không phải loại người nói dối chuyện này. Nếu hắn muốn cậu chết, chắc chắn sẽ nói thẳng, để cậu chết minh bạch.
Không đúng!
Không đúng, không đúng!
Sao cậu lại còn thay tên chó Thái tử đó nói đỡ?
Tên chó Thái tử đó là người thế nào thì có liên quan gì đến cậu? Dù gì thì bây giờ cách xa nhau rồi, sau này ai đi đường nấy.
Dù trong lòng nghĩ rất cứng rắn, nhưng cuối cùng Ôn Trì vẫn nhát gan bưng chén nước nóng lên, nuốt viên thuốc xuống — dù sao cũng đã trúng độc rồi, chẳng còn gì tệ hơn nữa.
Uống thuốc xong, đặt chén xuống, cậu mới mở tờ giấy đã được gấp gọn.
Trên đường về, cậu đã đoán không biết bao nhiêu lần nội dung bên trong, thậm chí còn nghĩ liệu có phải là thư tuyệt tình.
Nào ngờ, bên trong chỉ có một câu.
"Trong vòng một năm, đến thôn Trần gia tìm Trần Ngũ."
Ôn Trì chỉ liếc một cái là nhận ra nét chữ.
Đó là chữ của Tạ Diệp — rất đẹp, nét bay bổng nhưng mạnh mẽ, mỗi nét đều đầy khí lực.
Chỉ là... Ôn Trì không hiểu ý câu này.
Cậu ngồi nhìn tờ giấy, nghiền ngẫm gần nửa canh giờ mà vẫn không hiểu, cuối cùng đành từ bỏ, chỉ liếc lại thời hạn ghi trong đó rồi gấp gọn tờ giấy.
Sau đó cậu đi đi lại lại trong phòng, rồi lấy từ tủ ra chiếc hộp gỗ chưa từng đụng đến, cẩn thận giấu tờ giấy vào đáy hộp.
------
Sáng hôm sau.
Sau bữa sáng, Ôn Trì chuẩn bị đi tìm Tạ Cẩm bàn chuyện thành lập khu bảo hộ. Nhưng còn chưa bước ra khỏi cửa thì đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Nhược Phương chạy ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài là Lâm Tướng quân.
Ông không còn mặc thường phục như mọi ngày, mà khoác giáp trụ, thần sắc rất nghiêm nghị.
Vì thân phận không tiện vào trong, Tướng quân Lâm gọi Ôn Trì ra ngoài sân.
"Trong kinh có việc gấp, Tứ hoàng tử và ta định quay về trước," ông nói, "Ôn công tử, ngươi ở lại một mình cũng bất tiện, có muốn đi cùng bọn ta về kinh không?"