Vụ va chạm khiến Vân Tri bị ngã rất nặng, ngã lăn ra đất, hồi lâu vẫn chưa thể gượng dậy.
Trong cả phòng bao im phăng phắc.
Mọi người đều bị tình huống đột ngột này dọa cho sững sờ, ngây ra một lúc, rồi đồng loạt quay đầu nhìn về phía người vừa kéo Vân Tri ra — không ngờ lại là nữ tử áo đỏ đang ngồi trong nội thất gảy đàn hát ca.
Nữ tử áo đỏ vẫn xinh đẹp như trước, đầu và mặt đều phủ một lớp lụa mỏng màu đỏ, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp đang rực lửa giận dữ. Nàng để chân trần, đứng d*ng ch*n, một tay xách đàn tì bà, dáng đứng đầy khí thế bá đạo.
Ôn Trì thấy vậy, suýt nữa buột miệng gọi một tiếng "đại tỷ".
Ánh mắt lạnh lẽo của nữ tử áo đỏ lướt qua những người trong phòng đang ngoan ngoãn như gà con, lại quét qua Ôn Trì — người chẳng hiểu sao trong lòng bỗng chột dạ — cuối cùng dừng lại trên gương mặt đang nhăn nhó vì đau của Vân Tri.
"Khách quan đã nói là không cần, ngươi còn định cưỡng ép người ta nữa sao?" Nữ tử áo đỏ cười khẩy, "Không soi lại cái bộ dạng của ngươi đi."
Từ khi Vân Tri trở thành đầu bảng ở đây, ai mà không nâng niu y như trân bảo? Ngay cả những kẻ ganh tị cũng không dám nói năng nặng lời với y. Vậy mà bây giờ lại bị người ta sỉ nhục như thế, y trợn tròn mắt vì sững sờ, gương mặt trắng trẻo lập tức đỏ bừng đầy phẫn nộ và xấu hổ.
"Nguyệt Tâm, ngươi lá gan cũng lớn đấy, có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
"Hừ." Nữ tử áo đỏ chẳng buồn để tâm, "Ai mà chả làm nghề bán thân, gọi ngươi là đầu bảng một tiếng, ngươi tưởng mình cao quý lắm chắc?"
"Ngươi..." Vân Tri tức đến mức mặt mũi méo xệch, định bò dậy khỏi đất, tiếc là lúc nãy va phải quá mạnh, những người xung quanh cũng chẳng ai có ý muốn đỡ y.
Y vùng vẫy hai lần, cuối cùng vẫn thảm hại nằm rạp dưới đất, đành ngẩng đầu tức tối trừng mắt nhìn nữ tử áo đỏ: "Ta muốn gặp Tú nương, Tú nương sẽ làm chủ cho ta!"
Tú nương chính là bà chủ nơi này.
Tiếc rằng câu nói đầy khí thế này của Vân Tri chẳng gây nổi chút sóng gió nào trong lòng nữ tử áo đỏ, ánh mắt nàng vẫn bình thản, thậm chí còn như muốn bật cười: "Ngươi cứ tự nhiên."
Nói xong, nàng ngẩng đầu, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người Ôn Trì.
Ôn Trì chạm phải đôi mắt quen thuộc ấy, dường như đã đoán ra điều gì, cảm giác chột dạ trong lòng lại càng mãnh liệt, cậu vội vàng dời ánh nhìn đi, cố tránh né ánh mắt của nàng.
Nào ngờ nữ tử áo đỏ đột ngột bước lên một bước.
Đám người do Nhạc Chí Thành và Lưu Văn dẫn đầu bị dọa giật mình, đồng loạt lùi lại phía sau.
Ban nãy Ôn Trì còn đứng chung hàng với họ, giờ bọn họ lùi về sau như thế, trông chẳng khác nào chính cậu tự bước lên một bước, lập tức lộ rõ trước mặt nữ tử áo đỏ.
Ôn Trì đảo mắt nhìn quanh, cũng muốn lùi lại, tiếc là không còn kịp nữa, nữ tử áo đỏ đã đi thẳng tới trước mặt cậu.
"Công tử." Nữ tử áo đỏ nhẹ giọng cất lời, "Có thể ra ngoài cùng tiểu nữ một lát được không?"
Ôn Trì thoáng hiện vẻ u sầu.
Nữ tử áo đỏ không giục, chỉ lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm.
Ôn Trì bất đắc dĩ, khẽ gật đầu.
Nữ tử áo đỏ vung tay ném cây tì bà về phía Nhạc Chí Thành. Nhạc Chí Thành không kịp đề phòng, bị đập trúng, "á" một tiếng, vội vàng giơ tay đỡ lấy đàn tì bà đang rơi.
Nữ tử áo đỏ không thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người rời khỏi phòng bao.
Ôn Trì chắp tay cáo từ mọi người rồi vội vã đi theo.
Cửa phòng bao bị mở ra, sau đó lại đóng lại.
Sau khi nữ tử áo đỏ và Ôn Trì rời đi, chỉ còn lại Nhạc Chí Thành và Lưu Văn cùng những người khác tròn mắt nhìn nhau.
Mọi người ngây ra hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra còn Vân Tri vẫn đang nằm dưới đất khóc nức nở, bèn lục tục kéo nhau đến đỡ y dậy.
Vân Tri tức điên lên, toàn thân run rẩy, gương mặt tuấn tú nghẹn đến mức xám xịt, y giận Ôn Trì, giận Nguyệt Tâm, cũng giận cả đám người nhận tiền không chịu làm việc kia, đôi mắt đỏ bừng phẫn nộ trừng trừng nhìn bọn họ.
Nhạc Chí Thành và Lưu Văn cũng không ngờ chuyện mất mặt lại thành ra thế này, do dự một hồi, cuối cùng Lưu Văn bị đẩy ra làm người phát ngôn: "Cái đó... Vân Tri..."
"Các ngươi cứ chờ đó." Vân Tri giọng the thé cắt ngang lời hắn, "Ta phải gọi Tú nương tới!"
Nói xong, y quay đầu toan bước ra ngoài.
Kết quả vừa đi tới cửa, cánh cửa phòng đã bị ai đó đẩy mở từ bên ngoài, bà chủ với lớp trang điểm đậm đà thò đầu vào, gương mặt đầy vẻ nôn nóng: "Người đó đâu rồi?"
Vân Tri sững lại: "Người nào cơ?"
"Kẻ giả mạo Nguyệt Tâm ấy!"
Bà chủ bước hẳn vào phòng, phía sau còn kéo theo một nữ tử cũng mặc váy đỏ mỏng, người kia ôm cây tì bà trong tay, tấm sa che mặt không giấu nổi sự hoảng loạn trên gương mặt nàng.
Vân Tri vừa nhìn thấy người đó, nơi bị đụng lúc nãy lại âm ỉ đau, y đang định mách tội với bà chủ thì lại sực nhớ tới lời bà:
"Giả mạo?"
Nguyệt Tâm tháo tấm sa trước mặt, giọng nghèn nghẹn như muốn khóc:
"Ta chỉ là quay về lấy cây tì bà, ai ngờ bị người ta bịt miệng từ phía sau, sau đó thì ta không nhớ gì nữa... Mãi tới vừa rồi mới bị người gọi tỉnh lại."
Vân Tri còn chưa kịp mở miệng thì sau lưng đã nghe thấy Lưu Văn kêu thất thanh: "Cái gì? Ý ngươi là người vừa kêu Ôn huynh ra ngoài là đồ giả sao?!"
Nhạc Chí Thành cũng cảm thấy hai chân mềm nhũn: "Xong rồi, chẳng lẽ hôm nay, đúng vào ngày sinh thần của mình, Ôn huynh lại gặp phải họa sát thân..."
Lưu Văn vội đỡ lấy Nhạc Chí Thành, sắc mặt nặng nề: "Phải mau chóng về phủ bẩm báo cho Lâm Tướng quân biết."
-----
Bên kia.
Ôn Trì theo nữ tử áo đỏ đến một phòng bao ở tầng một.
Phòng này rộng rãi hơn, nhưng ánh sáng lại u ám, trong không khí lượn lờ một tầng sáng vàng mờ nhạt, khiến cho các món bài trí trong phòng trông mờ mờ ảo ảo.
Nữ tử áo đỏ đi trước, đến chỗ vòm cửa thì đột ngột dừng bước, giơ tay làm động tác mời với Ôn Trì.
Ôn Trì liếc nhìn nàng, rồi cất bước đi vào.
Vừa đi được mấy bước, cậu đã thấy trước chiếc bàn bên trong có một bóng người hơi gù đứng đó, thoáng nhìn đã cảm thấy quen mắt.
Ôn Trì nheo mắt, hơi do dự: "Chu công công?"
Người nọ nghe tiếng thì quay đầu lại, quả nhiên là Chu công công. Chỉ là hôm nay ông ta mặc thường phục, đầu đội mũ, nhìn không giống bộ dạng thường thấy trong cung chút nào, Ôn Trì cũng phải nhìn kỹ một lúc mới nhận ra.
Chu công công nói: "Ôn công tử, mời ngồi."
Ôn Trì ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn.
Thế nhưng Chu công công lại không ngồi, mà bước tới, móc từ tay áo ra một tờ giấy gấp gọn cùng một bình sứ trắng nhỏ nhắn, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Ôn Trì.
Ôn Trì cúi đầu, kinh ngạc nhìn hai món đồ đó: "Đây là?"
Chu công công chắp tay sau lưng, điềm đạm nói: "Trong bình sứ nhỏ là thuốc giải, Ôn công tử có thể dùng nước ấm uống vào."
Ôn Trì nghĩ một lúc mới nhớ ra trước kia Tạ Diệp đã bắt cậu nuốt một viên thuốc độc màu xanh lục.
Cậu vốn tưởng Tạ Diệp chỉ dọa cho có, viên thuốc đó chẳng qua là trò hù dọa mà thôi, không ngờ lại thật sự là độc dược...
Ôn Trì cầm bình sứ nhỏ lên nhìn một lúc, rồi đưa mắt sang tờ giấy gấp gọn bên cạnh: "Còn cái này thì sao?"
Chu công công đáp: "Đây là vật điện hạ dặn ta giao cho Ôn công tử, chờ công tử về phủ rồi hãy mở ra xem."